Kêu Ra Tiếng
2024-12-21 02:49:01
"Kêu ra tiếng!" Giọng nói tràn ngập mệnh lệnh.
Cô giật mình phát ra tiếng rên, uyển chuyển hơn cả chim hoàng oanh trong tháng ba, luồn vào tai anh, âm cuối hơi kéo dài, giống như tơ lụa tinh tế mềm mại, phảng phất như trở lại thời niên thiếu.
Người đàn ông cau mày cúi đầu, cái cổ căng thẳng nổi lên ra gân xanh, không nói gì cả.
"Thực xin lỗi."
Vì là lần đầu tiên nên cô không biết mình thể hiện tốt hay không, nghe người đàn ông thở dài một tiếng, trong lòng cô hơi thấp thỏm, cơ thể càng thêm căng cứng.
"Em thả lỏng một chút."
Cô không biết mình đã khiến người đàn ông muốn sống muốn chết, hơi thở đầy xâm lược và nghiêm túc càng lan tỏa khắp nơi, đôi môi đầy đặn của cô khiến người ta nhịn không được muốn nếm thử đến cùng nó ngon miệng như thế nào.
Nhận thấy ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào môi mình. Cô nắm chặt khăn trải giường, ưỡn ngực, run rẩy hàng mi, thức thời đưa môi lên, bị người đàn ông không chút do dự né tránh.
"Quay mặt đi!"
Cô bị lật người lại, vùi mặt vào gối, nín khóc, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt dây rơi xuống.
Anh rể ghét bỏ cô đến mức nào, ngay cả hôn cũng ngại bẩn sao?
Phất Nhược Hoa bấu chặt vào tường, móng tay tinh xảo suýt nữa bị cào gãy. Tiếng rên rỉ khoái lạc của đàn ông và phụ nữ bên trong không ngừng kích thích thần kinh cô ta.
Phất Diệu, con hồ ly tinh đó đã uống thuốc, cứ như thế mà quyến rũ, khiến chồng cô ta cũng không nhịn được điên cuồng theo.
Cô ta không nhịn được tưởng tượng hai người lúc làm tình có thể trao đổi nước bọt hay không, nghĩ đến đây là trong lòng cô ta chỉ muốn giết chết Phất Diệu. Nhưng trên mặt cô ta phải giả vờ như không có chuyện gì.
Điều chướng mắt nhất là con hồ ly tinh đó dựa vào việc sinh con mới có thể đi theo người đàn ông như Từ Thiếu Ngư, cô ta coi như buông tha…
Tiếng động lớn như vậy, Phất Nhược Hoa đứng trước cửa tất nhiên nghe thấy, cô ta như đang tự hành hạ bản thân mình, cẩn thận lắng nghe. Trước khi kết hôn, hai người bọn họ thậm chí chưa từng nắm tay, sau khi kết hôn do cô ta không tranh giành, tính tình cả hai luôn không hòa hợp, ngay cả chuyện kia cũng ít làm chứ nói chi đến việc hôn môi.
Anh chăm sóc cơ thể cô ta, tình nguyện tự giải quyết trong nhà vệ sinh cũng không ra ngoài tìm phụ nữ khác.
Hiện tại sự cân bằng này đã bị phá vỡ, chồng cô ta đang vui vẻ trên người một người phụ nữ khác, hoàn toàn khác với khi đối xử với cô ta, khiến đáy lòng cô ta dâng lên một loại thất vọng khó hiểu.
Người đàn ông quá lý trí lạnh lùng, cho nên chuyện giường chiếu của hai người vốn không nhiều lắm, người phụ nữ kia chỉ là con riêng thấp hèn, anh thế mà cũng có thể nhanh chóng chìm đắm như vậy.
Phất Nhược Hoa siết chặt lòng bàn tay, không sao, Phất Diệu là con kiến bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ cần sinh con xong, cô ta sẽ đuổi Phất Diệu ra nước ngoài.
Đến lúc đó cô ta đã có con, có địa vị, được chồng quan tâm, không ai có thể lay chuyển vị trí Từ phu nhân của cô ta nữa.
Người khác vẫn phải nhìn sắc mặt cô ta mà nói chuyện, cô ta không hối hận, một chút cũng không hối hận.
Anh rể nửa đêm lại hành hạ cô, cơ thể cô như sắp tan rã, giống như bị xé ra rồi ghép lại. Cái này không giống với anh rể trên tài liệu mà chị gái đưa cho cô.
Không phải nói chỉ làm có một lần thôi sao? Bụng dưới của cô đến bây giờ vẫn hơi nhô lên, bên trong thật nhiều.
Nửa đêm về sáng, anh rể rời đi. Cô ngoan ngoãn ngủ tiếp, có động tĩnh cũng không quay đầu lại, bởi vì cô không thể ngăn cản kết quả này, cô đều đã quen ở một mình.
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện đầu giường có một lọ thuốc nhỏ, không biết anh rể đưa cho cô lúc nào, liên tưởng đến những vết bầm tím trên người…
Cô đỏ mặt hiểu ra.
Chân tay cô rã rời xuống ăn sáng, anh rể và chị đã động đũa, cô khập khiễng tới cạnh bàn, đôi chân run rẩy khiến ai nhìn vào cũng biết tối qua cô đã trải qua chuyện gì.
Nhưng người đàn ông tham gia vào trò chơi đó lại không hề để ý tới cô.
Cô giật mình phát ra tiếng rên, uyển chuyển hơn cả chim hoàng oanh trong tháng ba, luồn vào tai anh, âm cuối hơi kéo dài, giống như tơ lụa tinh tế mềm mại, phảng phất như trở lại thời niên thiếu.
Người đàn ông cau mày cúi đầu, cái cổ căng thẳng nổi lên ra gân xanh, không nói gì cả.
"Thực xin lỗi."
Vì là lần đầu tiên nên cô không biết mình thể hiện tốt hay không, nghe người đàn ông thở dài một tiếng, trong lòng cô hơi thấp thỏm, cơ thể càng thêm căng cứng.
"Em thả lỏng một chút."
Cô không biết mình đã khiến người đàn ông muốn sống muốn chết, hơi thở đầy xâm lược và nghiêm túc càng lan tỏa khắp nơi, đôi môi đầy đặn của cô khiến người ta nhịn không được muốn nếm thử đến cùng nó ngon miệng như thế nào.
Nhận thấy ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào môi mình. Cô nắm chặt khăn trải giường, ưỡn ngực, run rẩy hàng mi, thức thời đưa môi lên, bị người đàn ông không chút do dự né tránh.
"Quay mặt đi!"
Cô bị lật người lại, vùi mặt vào gối, nín khóc, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt dây rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh rể ghét bỏ cô đến mức nào, ngay cả hôn cũng ngại bẩn sao?
Phất Nhược Hoa bấu chặt vào tường, móng tay tinh xảo suýt nữa bị cào gãy. Tiếng rên rỉ khoái lạc của đàn ông và phụ nữ bên trong không ngừng kích thích thần kinh cô ta.
Phất Diệu, con hồ ly tinh đó đã uống thuốc, cứ như thế mà quyến rũ, khiến chồng cô ta cũng không nhịn được điên cuồng theo.
Cô ta không nhịn được tưởng tượng hai người lúc làm tình có thể trao đổi nước bọt hay không, nghĩ đến đây là trong lòng cô ta chỉ muốn giết chết Phất Diệu. Nhưng trên mặt cô ta phải giả vờ như không có chuyện gì.
Điều chướng mắt nhất là con hồ ly tinh đó dựa vào việc sinh con mới có thể đi theo người đàn ông như Từ Thiếu Ngư, cô ta coi như buông tha…
Tiếng động lớn như vậy, Phất Nhược Hoa đứng trước cửa tất nhiên nghe thấy, cô ta như đang tự hành hạ bản thân mình, cẩn thận lắng nghe. Trước khi kết hôn, hai người bọn họ thậm chí chưa từng nắm tay, sau khi kết hôn do cô ta không tranh giành, tính tình cả hai luôn không hòa hợp, ngay cả chuyện kia cũng ít làm chứ nói chi đến việc hôn môi.
Anh chăm sóc cơ thể cô ta, tình nguyện tự giải quyết trong nhà vệ sinh cũng không ra ngoài tìm phụ nữ khác.
Hiện tại sự cân bằng này đã bị phá vỡ, chồng cô ta đang vui vẻ trên người một người phụ nữ khác, hoàn toàn khác với khi đối xử với cô ta, khiến đáy lòng cô ta dâng lên một loại thất vọng khó hiểu.
Người đàn ông quá lý trí lạnh lùng, cho nên chuyện giường chiếu của hai người vốn không nhiều lắm, người phụ nữ kia chỉ là con riêng thấp hèn, anh thế mà cũng có thể nhanh chóng chìm đắm như vậy.
Phất Nhược Hoa siết chặt lòng bàn tay, không sao, Phất Diệu là con kiến bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần sinh con xong, cô ta sẽ đuổi Phất Diệu ra nước ngoài.
Đến lúc đó cô ta đã có con, có địa vị, được chồng quan tâm, không ai có thể lay chuyển vị trí Từ phu nhân của cô ta nữa.
Người khác vẫn phải nhìn sắc mặt cô ta mà nói chuyện, cô ta không hối hận, một chút cũng không hối hận.
Anh rể nửa đêm lại hành hạ cô, cơ thể cô như sắp tan rã, giống như bị xé ra rồi ghép lại. Cái này không giống với anh rể trên tài liệu mà chị gái đưa cho cô.
Không phải nói chỉ làm có một lần thôi sao? Bụng dưới của cô đến bây giờ vẫn hơi nhô lên, bên trong thật nhiều.
Nửa đêm về sáng, anh rể rời đi. Cô ngoan ngoãn ngủ tiếp, có động tĩnh cũng không quay đầu lại, bởi vì cô không thể ngăn cản kết quả này, cô đều đã quen ở một mình.
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện đầu giường có một lọ thuốc nhỏ, không biết anh rể đưa cho cô lúc nào, liên tưởng đến những vết bầm tím trên người…
Cô đỏ mặt hiểu ra.
Chân tay cô rã rời xuống ăn sáng, anh rể và chị đã động đũa, cô khập khiễng tới cạnh bàn, đôi chân run rẩy khiến ai nhìn vào cũng biết tối qua cô đã trải qua chuyện gì.
Nhưng người đàn ông tham gia vào trò chơi đó lại không hề để ý tới cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro