Đan Dược Thần Sư

Nương tử?

KK Cố Hương

2024-07-12 17:17:59

“Nương tử?” Dạ Vô Trần chớp mắt, ánh mắt vô tội mà mị hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt.

Đến lúc thấy hằn tựa hồ thật sự không biết đã phát sinh chuyện gì, Mộ Như Nguyệt mới thu hồi ánh mắt nghỉ hoặc, có lễ trong nháy mắt đó chỉ là ảo giác của nàng thôi.

Nếu Dạ Vô Trần thật sự giả ngốc, vậy trình độ ẩn nhẩn của nam nhân này nhất định không thấp.

Nghĩ đến đây, nàng cười cười nhìn Mộ Tình quỳ trên mặt đất, nói: “Cha, xin người đứng lên đi, người làm vậy quả thật là chiết sát nữ nhị, đúng rồi, hai chữ nữ đức này ngươi hẳn là nên nói với Đình Nhi muội muội đi, nàng chưa lập gia đình đã thất thân cho Dạ Thiên Phong, đó là nữ đức sao? Hơn nữa chuyện này còn được cha ngầm đồng ý.”

Tuy nàng vừa cười vừa nói nhưng không thể tiêu tan được hàn ý trong đáy mắt.

Sau ót rơi hồ hôi lạnh, Mộ Tình gắt gao nắm chặt tay, từ trên mặt đất bò dậy, sự sỉ nhục hung hăng gặm cắn trái tim hẳn.

“Mộ Như Nguyệt!" Mộ Tình phẫn nộ quát, “Lập tức quỳ xuống cho tai”

"Tựa như không nghe được tiếng rống giận, khóe miệng Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt cong lên, ánh mắt trào phúng không hề che giấu.

“Tốt, rất tốt” Mộ Tình giận quá hóa cười, “Nếu ngươi đã đại nghịch bất đạo như thế, ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Mộ gia, xóa tên trong gia phả.”

Hắn cho răng lời này sẽ khiến Mộ Như Nguyệt sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng mà, cái gì cũng không có, đối phương chỉ mỉm cười nhìn hắn, nụ cười kia bất giác làm Mộ Tình luống cuống.

“Tốt, quyết định này thật tốt, dù sao ta cũng không muốn ở lại chỗ này”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tựa như không phát hiện säc mặt xanh mét của Mộ Tình, Mộ Như Nguyệt mỉm cười xoay người, không nói gì lôi kéo Dạ Vô Trần rời đi."Phanh!" Mộ Tình vung tay đánh cái bàn gãy thành hai nửa, hắn dường như không cảm nhận được sự đau đớn trên tay, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chằm thân ảnh Mộ. Như Nguyệt rời đi, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mộ Như Nguyệt, ngươi sẽ hối hận!”

Hối hận? Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa bao giờ biết cái gì gọi là hối hận.

“Cha” Mộ Y Tuyết si ngốc nhìn theo bóng dáng Dạ Vô Trần, bá đạo nói, “Ta nhìn trúng nam nhân kia, ta muốn gả cho hăn”

Mộ Tình đang còn phẫn nộ vừa nghe lời này, lập tức phản đối: “Không được, nam nhân kia không xứng với ngươi, nữ nhi của ta sao có thể gả cho loại người như vậy? Cũng chỉ có loại ngu xuẩn như Mộ Như Nguyệt mới đi cùng nam nhân kia, bất quá hẳn tương đối tốt hơn so với Quỷ Vương, cái Quỷ Vương kia xấu xí như quỷ, cản bản không có người nguyện ý bước vào Quỷ Vương phủ.”

Tuy Mộ Tình là gia chủ Mộ gia nhưng ngoài mấy con cháu hoàng thất ra, căn bản chưa từng gặp Quỷ Vương trong truyền thuyết, mà hoàng thất vốn lục đục với nhau, đương nhiên không loại trừ đây chỉ là lời đồn.

Đến nỗi bọn nha hoàn từng hầu hạ Quỷ Vương, bây giờ nhắc tới Quỷ Vương đã sợ tới mức run lẩy bẩy, sao có thể biết được dung nhan chân chính của hắn?

“Vì sao?” Mộ Y Tuyết không thuận theo, không buông tha nói, “Ta mặc kệ, ta phải gả cho hẳn, dựa vào cái gì một nam nhân tuấn mỹ như vậy bị Mộ Như Nguyệt chiếm lấy? Nàng ta căn bản không xứng.”

Mộ Tình nhíu mày, thật bất đắc dĩ với nữ nhi này.

“Tuyết Nhi, trên người nam nhân kia không có nguyên khí dao động, nếu không phải phế vật thì chính là thực lực hắn quá thấp, hơn nữa đầu óc hắn hình như có chút không bình thường, sao ta có thể để ngươi gả cho một tên ngốc?”

Nói tới đây, Mộ Tình ngưng một chút: “Hăn là tên ngốc, Quỷ Vương cũng là tên ngốc, bọn họ có thể có quan hệ gì hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Dược Thần Sư

Số ký tự: 0