Đàn Đứt Người Vong

Đi lang thang

Một muỗng rượu phong trần

2024-07-21 18:43:00

"Ba" Tô Tiêu Hi có chút không thể tin trợn to hai mắt, tay nàng kéo lấy Tô Bá Ngôn cũng cảm thấy đau nhức cũng kéo không được hắn

"Khốn nạ*n, ngươi đối với khuê nữ ta làm cái gì?"

Lý Nhàn Trạch nhấc tay dùng ngón tay cái lau đi vết máu, lại khịt khịt mũi, trắng bệch vô lực giải thích: "Tô bá bá, ta không làm gì với Tiêu Hi" Dừng một chút cô nhìn thẳng Tô Bá Ngôn nói tiếp: "Tô bá bá, ta xin thề đời này nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiêu Hi, cũng nhất định sẽ không để cho em ấy chịu ủy khuất, càng"

Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Tô Bá Ngôn tiếp theo một cái tát đánh gãy, "Bốp" một tiếng, tựa hồ so với hai lần trước còn muốn vang dội

Tô Bá Ngôn cũng không biết mình là thế nào, chỉ là khi nghe đến hai chữ "ủy khuất", liền cảm thấy được sợi thần kinh nào đó bị người tận lực kích động, theo bản năng đập Lý Nhàn Trạch một bạt tai, khí lực lớn đến Tô Tiêu Hi một bên kéo không nổi hắn, ngồi sập xuống đất

"Ngươi lấy cái gì không để cho nó chịu ủy khuất? Ngươi có nghĩ tới hay không, sau khi nó thật sự theo ngươi, người khác sẽ nói nó thế nào?" Cũng không đợi Lý Nhàn Trạch trả lời, Tô Bá Ngôn nói tiếp: "Người khác sẽ đối với nó chỉ chỉ chỏ chỏ, sẽ đâm sau lưng nó. Ngươi còn ở chỗ này trước mặt ta xin thề?" Sau đó, Tô Bá Ngôn tiến lên hai bước, dùng ngón tay từng cái từng cái chỉ lấy bờ vai của cô nói: "Lý Nhàn Trạch, ngươi nghe kỹ cho ta, ta không đồng ý, cút đi!"

Nói xong, Tô Bá Ngôn tiện tay đóng cửa lại, mà ở trong nháy mắt cửa muốn đóng lại kia, Lý Nhàn Trạch giơ tay một phát bắt được khuông cửa, đột nhiên hơi dùng sức, cửa thuận tiện mở ra

Tô Bá Ngôn cả kinh, hắn không nghĩ tới cô lại có khí lực lớn như vậy, một mặt đề phòng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Tô bá bá, thành thật mà nói, hôm nay cho dù người không đáp ứng, con cũng có biện pháp dẫn em ấy đi" Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lẽo trong ánh mắt khiến người ta không rét mà run

Tô Bá Ngôn cảm nhận khí tràng quanh thân cô, một loại cảm giác ngột ngạt không tên ép thẳng tới đáy lòng, cho tới hắn không khỏi mà thầm nói: "Quả nhiên là lớn rồi"

Nhưng sau đó Lý Nhàn Trạch lại thu hồi toàn bộ lệ khí, mà là thẳng tắp quỳ trước mặt hắn nói: "Nhưng mà con không muốn làm như vậy, người là phụ thân của em ấy, tình yêu của con ích kỷ nữa cũng không có thể không quan tâm từ trong tay phụ thân em ấy cướp em ấy đi, cũng không thể để em ấy ngày sau đau trong lòng. Cho nên, con cầu xin người, để chúng con ở chung một chỗ đi'

"Ngươi" Tô Bá Ngôn giơ tay chỉa về phía cô, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nửa ngày cũng lại nói không ra một chữ

"Tô bá bá, người có thể từ từ suy nghĩ, một ngày cũng được, một tháng cũng được, cho dù là một năm. Con cũng sẽ kiên trì chờ đợi"

Thế là, từ sau ngày đó, Lý Nhàn Trạch vừa đợi thì đợi đến 9 ngày, nhưng mà cô cực khổ thỉnh cầu và tỏ tình chân thành cũng không có đánh động Tô Bá Ngôn nửa phần, trái lại dồn ép hắn rồi

Ngày thứ mười, tin tức đính hôn của Chung Ly Dạ và Tô Tiêu Hi truyền khắp trấn S

Nhưng mà thì ở thời điểm Lý Nhàn Trạch tìm cách làm sao đem Tô Tiêu Hi cướp ra ngoài, Tô Tiềm Vũ tìm đến cô, đồng thời đem Tô Tiêu Hi cùng nhau dẫn theo đến

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn vẻ mặt của Lý Nhàn Trạch một mặt không thể tin, Tô Tiềm Vũ cười cười nói: "Ngươi đã cứu ta một mạng, ta giúp ngươi một lần. Huống hồ lần này cũng không chỉ là vì ngươi, cũng là vì Tiêu Hi. Ta biết Tiêu Hi không yêu Chung Ly Dạ, cũng biết nó yêu là ngươi. Cho nên, chăm sóc tốt em gái ta, nếu như nó khóc, cẩn thận ta đánh ngươi"

Lý Nhàn Trạch khẽ cười, sau đó kéo qua tay của Tô Tiêu Hi, nhìn Tô Tiềm Vũ trịnh trọng nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiêu Hi. Thiếu gia, cám ơn ngươi"

"Nên đổi cách xưng hô rồi, kêu anh đi"

Ý cười trong mắt của Lý Nhàn Trạch càng nồng, vang vang nói: "Anh" Sau đó lại có chút lo lắng nói: "Nhưng mà anh làm sao bàn giao với Tô bá bá?"

Tô Tiềm Vũ bất đắc dĩ cười cười nói: "Yên tâm, ta tốt xấu gì là con trai ruột ông ấy, ông ấy không thể đem ta làm gì. Yên tâm đi"

Cho dù Lý Nhàn Trạch lần nữa biểu thị cô có thể nghĩ cách càng chu toàn chút, không muốn liên lụy Tô Tiềm Vũ, nhưng nghe được Tô Tiềm Vũ vừa đùa vừa cười nói: "Mọi đều mang đến rồi, không dễ mang trở lại đâu" Sau đó, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, liền căn dặn hắn cẩn thận nhiều hơn, đặc biệt đối với Chung Ly gia

Tô Tiềm Vũ đi rồi, Lý Nhàn Trạch kéo Tô Tiêu Hi qua, ôm thật chặt vào trong lồ ng ngực, âm thanh cũng vì kích động mà có chút run rẩy nói: "Tiêu Hi, chúng ta cuối cùng chung một chỗ rồi"

Nghe cô nói như thế, Tô Tiêu Hi trong nháy mắt liền đỏ cả vành mắt, tựa đầu ở trong lòng cô cọ cọ nói: "Đúng vậy a, thật không dễ dàng"

"Tiêu Hi, chúng ta đi lang thang đi"

Tô Tiêu Hi buồn cười gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Được, tất cả nghe theo chị"

Một cành nở hai đóa hoa. Lại nói sau khi Tô Tiềm Vũ về đến nhà, vẫn luôn lo lắng, hắn mặc dù đối với Lý Nhàn Trạch nói khoác không biết ngượng bảo đảm: "Sẽ không có vấn đề, dù sao hắn là ba ruột ta" Nhưng lúc này hắn càng nghĩ trong lòng càng là sợ hãi, lần nữa cân nhắc, hắn đột nhiên thì nhẹ nhõm, thản nhiên mà chuẩn bị nghênh tiếp bão táp

Mà Tô Bá Ngôn sau khi không tìm được Tô Tiêu Hi, gào thét tên của Tô Tiềm Vũ trở lại thư phòng mình, mới phát hiện Tô Tiềm Vũ đã chờ ở nơi đó

Tô Bá Ngôn thấy hắn lúc này ngoan ngoãn mà quỳ ở thư phòng mình, trong nháy mắt thì rõ rồi, Tiêu Hi không thấy nhất định là con trai này của hắn giở trò quỷ. Tô Bá Ngôn liếc hắn một cái sau đó chế nhạo nói: "Ồ, Tô đại thiếu gia đúng là rất hiểu chuyện, ngươi còn biết chính mình đã gây họa?"

Mà Tô Tiềm Vũ lập tức tích tụ ra gương mặt nụ cười nịnh nọt nói: "Ba, người trước tiên đừng nóng giận. Ta là anh của Tiêu Hi, ta sẽ không hại em ấy, ta làm như vậy cũng chỉ là muốn tác thành em ấy"

"Đây coi là tác thành cái gì?" Tô Bá Ngôn vô lực ngồi ở trên ghế sofa, mỏi mệt nhắm mắt lại, hắn đột nhiên phát hiện chính mình già rồi, rất nhiều chuyện đều không quản được rồi.

Mà Tô Tiềm Vũ rất hiểu chuyện quỳ gối đi qua: "Ba, người mệt rồi chứ? Ta đấm chân cho người" Nói xong, liền giơ tay lực đạo vừa phải đấm trên đùi Tô Bá Ngôn, vừa đấm vừa khuyên nhủ: "Ba, hiện tại cái thời đại này cùng quá khứ không giống với lúc trước. Trên sách cũng nói rồi, hiện tại là thời đại đa dạng hóa, nên cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, lấy một tấm lòng bao dung tới đối xử người cùng chuyện"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ha" Tô Bá Ngôn cười lạnh một tiếng nói: "Tô đại thiếu gia thực sự là có bản lĩnh, cũng dám giáo huấn lão tử rồi?"

Tô Tiềm Vũ rụt cổ một cái nói: "Con trai nào dám a? Ba, người đừng tiếp tục gọi ta Tô đại thiếu gia, trong lòng ta rất không hiểu biết"

" Vậy lúc ngươi làm việc có nghĩ đến lão tử ta đây hay không a?"

"Ba, người đừng kích động, để tránh huyết áp lại lên cao. Là ta sai rồi, ta nên sớm hồi báo với người, nhưng mà ta không phải sợ nói với người, người không đồng ý mà, ta đây cũng là hành động bất đắc dĩ a. Ba, người nói có đúng hay không a?"

"Lời cũng để ngươi nói rồi, ta còn có gì có thể nói?"

Mà Tô Tiềm Vũ thì lại một bộ dáng vẻ được tiện nghi lại ra vẻ nói: "Ba, người không cảm thấy, xã hội hiện thực có thể thu hoạch một phần tình yêu chân chính có không dễ dàng cỡ nào không? Người quản bọn họ là nam nữ hay là nữ nữ chi? Chỉ cần cô ấy đối tốt với Tiêu Hi, thì không thể sao? Chúng ta không phải cũng chính là hi vọng Tiêu Hi có thể trải qua hạnh phúc sao?"

"Vậy nếu như nó không hạnh phúc thì sao?"

"Người làm sao biết em ấy không hạnh phúc, hiện tại em ấy hài lòng đều muốn bay lên rồi. Chí ít chuyện sau này, ai có thể nói chuẩn được chứ? Nhưng nếu chúng ta vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, chẳng phải là rất đáng thương sao?"

Thấy Tô Bá Ngôn trầm mặc không nói, Tô Tiềm Vũ chột dạ liếc trộm hắn một chút, thấy trên mặt hắn cũng không có không vui, mới hơi thở phào nhẹ nhõm

Sau đó, Tô Tiềm Vũ cúi đầu chuyên tâm đập chân cho Tô Bá Ngôn, hồi lâu mới thong thả nói một câu: "Huống hồ, nếu như Lý Nhàn Trạch nha đầu kia có lỗi với Tiêu Hi, ta nhất định tháo gỡ cô ấy"

Tô Bá Ngôn bị lời nói của hắn chọc cười, sau đó lại nhìn thấy trên mặt con trai mình một bộ vẻ mặt liều mạng theo người kia, lo âu trong lòng không khỏi mà biến mất rồi một nửa. Hắn lúc này mặc dù không thể hoàn toàn tiếp thu sự thực này, nhưng mà hắn cảm thấy Tô Tiềm Vũ có một câu nói rất đúng, Tiêu Hi hạnh phúc thì tốt, các con của hắn chỉ cần vui vẻ vui sướng thì đủ rồi

"Tiềm Vũ, ngươi nói ba có phải thật sự gì rồi hay không? tụt hậu rồi?"

"Ba, người phong nhã hào hoa, chỉ là thỉnh thoảng tư duy phải mở ra chút ít"

Tô Bá Ngôn gật gật đầu, sau đó cảm thấy không đúng, tiểu tử này ở đâu là đang khen ngợi chính mình, liền lạnh mặt nói: "Đừng ở trước mắt ta lắc lư, cút đi"

Tô Tiềm Vũ như trút được gánh nặng thối lui ra khỏi thư phòng của Tô Bá Ngôn, không khỏi mà thay mình nặn ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng: "Cũng may tiểu gia ta cơ linh, vì hai cái tiểu hỗn đản các ngươi, ta thực sự là thao nát tâm a. Aiz, không có cách nào ai bảo là em gái ruột, em rể chứ, còn có thể làm sao, cưng chìu thôi"

Mà hai cái tiểu hỗn đản kia trong miệng hắn, giờ khắc này đã hai vé máy bay trực tiếp bay đến trấn H, trải qua tự nhiên tự tại lắm

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đàn Đứt Người Vong

Số ký tự: 0