Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Giả Chết
2024-10-30 19:57:50
Sức lực Trần Cường rất lớn, gã chọc tôi đau đến mức hít vào ngụm khí lạnh.
Tôi nhìn chằm chằm vào gã, khàn khàn nói một chữ 'cút' . . .
Trần Cường lập tức thẹn quá hoá giận, chửi: "Mẹ mày, mới có mấy năm, Tưởng Hồng Hà, cánh của mày đã cứng rồi nhỉ, hôm nay ông sẽ cho mày nhớ lại tuổi thơ một chút!"
Gã giơ tay lên và tát tôi!
Cảnh tượng này rất quen thuộc trong trí nhớ của tôi.
Mỗi lần Trần Cường đều tát tôi vào đống rác
Tôi mím môi, giơ chân lên.
Một cú đá, tôi gọn gàng lưu loát đạp vào thắt lưng gã!
Tôi còn không dùng toàn lực.
Một chiêu đạp vào xác chết này, nếu dùng trên xác chết thì có thể đạp gãy xương thắt lưng của xác chết!
Tôi không muốn gặp rắc rối.
Tôi chỉ nghe Trần Cường hét thảm như heo bị chọc tiết, gã bị tôi đá ngã xuống đất.
Ngay bên cạnh đống rác vừa vặn có một sườn dốc, gã bị tôi đá lăn xuống đó. . .
"Tưởng Hồng Hà ... Mày dám đánh ông, ông, ông không để mày yên . . ."
"Ôi ... tao bị mày đá gãy thắt lưng rồi...".
Tôi phớt lờ gã, tiếp tục đi lên phía trước.
Tiếng kêu rên yếu dần, tôi đi vào một con đường khác
Chẳng mấy chốc tôi đã quay lại trước cửa nhà mình.
Tôi gọi một tiếng "chú Trương", sau đó dùng chân đẩy cửa mở ra, khom lưng đi vào trong nhà.
Mùi máu tươi đập vào mặt.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch!
Trên cửa phòng Trương què có treo ba tấm da mèo đen.
Hai tấm trên khung cửa bên trái và bên phải, một tấm ở trên mái hiên.
Da trên đầu mèo khô đét, con ngươi dựng thẳng cẩn đen như mực, cực kỳ lạnh lẽo.
Máu mèo ngấm vào khung cửa, một ít còn từ trên mái hiên nhỏ giọt xuống đất, tạo ra tiếng lách cách nhẹ nhàng...
"Đặt quan tài xuống đất, Hồng Hà, con vào đi." Giọng nói ồm ồm của Trương què từ trong phòng truyền ra.
Tôi nhanh chóng đặt quan tài xuống, vội vàng đi vào trong nhà.
Khi tôi đi ngang qua cửa, tôi có cảm giác mấy tròng mắt trên da mèo như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trương què ngồi ở mép giường, hai tay chắp lại, lưng còng xuống.
Ông dường như còn bệnh nặng hơn, môi biến thành màu đen, phía dưới mắt cũng đen.
Tôi đặc biệt lo lắng, bất an hỏi: "Chú Trương ... Chú không sao chứ?"
Trương què không trả lời tôi, ông quay đầu nhìn về phía giường
Lúc này tôi mới nhận ra có một người đang nằm trên giường.
Theo tầm mắt ông nhìn qua
Tôi ngay lập tức cảm thấy tê cả da đầu!
Người nằm trên giường không thở cũng không cử động, căn bản chỉ là một cái xác!
Điều kỳ lạ hơn là, khuôn mặt của người đó đầy những vết rỗ và hàm răng nhô ra ngoài.
Có ít nhất năm sáu phần giống Trương què!
Nếu Trương què không có ở đây, chỉ nhìn vào cái xác kia, tôi thật sự sẽ nhận thành Trương què!
"Chú Trương ... chú lấy nó ở đâu vậy?" Tôi ngạc nhiên nín thở hỏi.
Trương què không có trả lời tôi, ông lấy ra một cuộn vải bắt đầu quấn quanh đầu xác chết.
Một hai phút sau, cái đầu của xác chết đã được ông quấn bảy tám vòng, chỉ còn cổ và một chút má ngoài.
Lá bùa phủ lên hàm răng hô, chỉ để lộ ra một hai cái răng.
Cứ như vậy, gần như không thể phân biệt được giả thật!
Trương què lại ho, tôi vội vàng đi qua, vỗ nhẹ phía sau lưng ông.
Đột nhiên, Trương què lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi!
Tôi lại càng hoảng sợ
Trương què mặt mày ốm yếu bệnh tật, lại cực kỳ nghiêm túc.
Ông khàn giọng nói: "Hồng Hà, tai họa đến còn nhanh hơn chú Trương nghĩ, từ giờ trở đi, chú không thể rời khỏi căn phòng này."
"Một khi chú ra ngoài, trời tối nhất định gặp quỷ, gặp quỷ rồi nhất định đổ máu, bọn chúng sẽ ăn sống chú."
"Da mèo đen giữ nhà, không có ma quỷ nào có thể vào được, đây cũng là một số quy tắc mất mạng khi người cõng xác chết."
"Tuy nói là giả chết, nhưng phải đủ thật, chú phải chờ cái xác này được chôn cất, chú mới có thể khôi phục như cũ." Tim tôi run lên, ánh mắt cũng trở nên vô cùng cứng cỏi.
Tôi thấp giọng nói ông hãy yên tâm, chuyện này tôi nhất định có thể làm tốt, sẽ không làm ông thất vọng.
Trương què lại mím môi nói: "Không đơn giản như vậy, ngay khi trời tối, sẽ có rất nhiều người chết đến quanh đây, không chỉ nhắm vào chú, mà ngay cả những người có thù oán trong cuộc sống thường ngày cũng sẽ tìm tới cửa. Người chết đèn tắt, qua cầu rút ván, thậm chí có người sẽ hãm hại con nữa. "
"Con phải bảo đảm an toàn cho chính mình, ngoài ra, mọi thứ đều được xử lý theo quy trình đột tử bình thường."
Nói xong, Trương què lại liếc nhìn xác chết trên giường
Tôi cố gắng tiêu hóa hết tất cả những gì Trương què nói, không lề mề nữa, tôi xoay người rời khỏi phòng.
Tôi đang định trực tiếp gọi Chu Quang đến xử lý chuyện tang lễ.
Kết quả vừa mới đi tới cửa, ven đường có một người phụ nữ vội vã chạy đến.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác hoa nhỏ, mặt mày khẩn trương.
Đến trước cửa, cô ta hét lên: "Tưởng Hồng Hà, mau kêu Trương què nhà cậu ra đây, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tôi cau mày, chặn cửa lại, hỏi có chuyện gì vậy?
Người phụ nữ muốn đẩy tôi vào nhà, thậm chí nói càng vội vàng hơn, "Buổi sáng ông ấy vừa đi, Tế Phân ra đồng hái rau, trượt chân rơi xuống nước, chỉ còn nửa hơi thở thôi."
Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi
Tế Phân, chính là quả phụ, bồ của Trương què!
Thật là trùng hợp, Trương què không thể ra cửa, bà ta liền rơi xuống nước?
Tôi quay đầu lại, liếc nhìn vào trong nhà
Giọng nói của người phụ nữ này không nhỏ, Trương què nhất định có thể nghe thấy.
Nhưng trong nhà không có động tĩnh gì.
Tôi muốn tát mình một bạt tai ghê luôn.
Trong tình huống này, còn có thể mong Trương què có động tĩnh gì?
Chúng tôi thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình...
Mím môi, tôi thấp giọng nói: "Chú Trương không thể đi đâu."
Đồng thời, tôi chỉ vào quan tài nói, "Cô nhìn đi, đây là cái gì?"
Người phụ nữ kia thay đổi sắc mặt, cô ta hỏi tôi có chuyện gì vậy
Tôi thở dài nói: "Từ hồi sáng nay chú Trương ho dữ lắm, sau khi đi gặp chị dâu Tế Phân về thì thấy đã đỡ hơn một chút, nhưng đột nhiên người không còn hơi thở, đi luôn."
Người phụ nữ: ". . . "
Tôi cười khổ, nhân tiện đóng cửa lại, nói là bây giờ tôi phải đi tìm Chu Quang để tổ chức tang lễ, mau chóng chôn cất, thực sự không quan tâm đến bất cứ việc gì khác được.
Người phụ nữ kia thở dài, nói hai chữ, nghiệp chướng.
Cô ta quay người rời khỏi nhà tôi
Tôi lau mồ hôi trên trán rồi đi đến nhà Chu Quang.
Khoảng bốn mươi phút sau, tôi đã mời được Chu Quang, y dẫn theo một đám người khiêng quan tài đến.
Trên đường về nhà, tôi nói với Chu Quang về "nguyên nhân cái chết" của Trương què bằng những lời tương tự.
Chu Quang cứ mãi thở dài, nói là mình vừa mới xong việc của nhà họ Tưởng, Trương què làm sao lại chết.
Đúng là cuộc sống không thể đoán trước được mà.
Tôi ở bên cạnh cũng thở dài, cố gắng để mình trông có vẻ buồn rầu.
Chu Quang khuyên tôi, người chết không thể sống lại, sau này tôi phải truyền thừa nghề cõng xác cho thật tốt, không nên phụ công ơn nuôi dưỡng của Trương què.
Tôi tự nhiên là gật đầu thật mạnh, không để Chu Quang nghi ngờ
Không lâu sau đã về đến cửa nhà tôi, Chu Quang sai người bắt đầu chuẩn bị tang lễ, chuẩn bị linh đường.
Một người thì đứng ở cửa nhà tôi thổi kèn đám ma.
Sau loạt sự kiện này, không cần phải nói ra, ngay lập tức tin tức Trương què "chết" sẽ lan truyền khắp thị trấn.
Tôi nói với Chu Quang, thi thể của Trương què được đặt trong phòng, theo quy tắc của người cõng xác thì không được kéo ra ngoài.
Chu Quang gật đầu nói, y đã nghe nói đến quy tắc này.
Người cõng xác chết sau khi chết không được xuống giường mà phải đặt thi thể vào trong quan tài bằng da mèo, nếu không sẽ bị quỷ đào thi thể.
Tôi sững sờ, Chu Quang biết nhiều như vậy sao?
Cuối cùng, Chu Quang nói cho tôi biết, quá trình giữ xác sẽ mất ít nhất một ngày.
Phải đợi đến tối hôm sau mới khiêng xác xuống đi chôn, đây cũng là quy tắc.
Tôi nghĩ thầm, Trương què đã nói, mọi thứ đều tuân theo quy trình chuẩn bị tang lễ nên tôi cũng không nói nhiều.
Chu Quang bắt đầu dựng linh đường, tôi thì đi đẩy cửa ra, đặt quan tài nằm dưới đất.
Tôi kéo túi da mèo ra khỏi góc nhà, bắt đầu dán từng tấm da mèo lên bề mặt quan tài.
Da mèo khô quắt, nhưng khi chạm vào lại mềm mại, giống như còn sống vậy!
Tôi còn sợ chúng bỗng dưng nhảy lên và cắn tôi một cái...
Trời, bắt đầu trở nên u ám.
Bầu trời bị đêm tối nuốt chửng, trăng tròn mọc lên, giống như một khuôn mặt nhợt nhạt không có ngũ quan, nhìn chằm chằm vào vạn vật bên dưới.
Bất thình lình, tôi thực sự nghe thấy một tiếng cười nhẹ bên tai
Tiếng cười này rất trẻ con, giống như tiếng cười của một bé gái.
Đột nhiên, tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào phía bên kia của cánh cửa...
Tôi nhìn chằm chằm vào gã, khàn khàn nói một chữ 'cút' . . .
Trần Cường lập tức thẹn quá hoá giận, chửi: "Mẹ mày, mới có mấy năm, Tưởng Hồng Hà, cánh của mày đã cứng rồi nhỉ, hôm nay ông sẽ cho mày nhớ lại tuổi thơ một chút!"
Gã giơ tay lên và tát tôi!
Cảnh tượng này rất quen thuộc trong trí nhớ của tôi.
Mỗi lần Trần Cường đều tát tôi vào đống rác
Tôi mím môi, giơ chân lên.
Một cú đá, tôi gọn gàng lưu loát đạp vào thắt lưng gã!
Tôi còn không dùng toàn lực.
Một chiêu đạp vào xác chết này, nếu dùng trên xác chết thì có thể đạp gãy xương thắt lưng của xác chết!
Tôi không muốn gặp rắc rối.
Tôi chỉ nghe Trần Cường hét thảm như heo bị chọc tiết, gã bị tôi đá ngã xuống đất.
Ngay bên cạnh đống rác vừa vặn có một sườn dốc, gã bị tôi đá lăn xuống đó. . .
"Tưởng Hồng Hà ... Mày dám đánh ông, ông, ông không để mày yên . . ."
"Ôi ... tao bị mày đá gãy thắt lưng rồi...".
Tôi phớt lờ gã, tiếp tục đi lên phía trước.
Tiếng kêu rên yếu dần, tôi đi vào một con đường khác
Chẳng mấy chốc tôi đã quay lại trước cửa nhà mình.
Tôi gọi một tiếng "chú Trương", sau đó dùng chân đẩy cửa mở ra, khom lưng đi vào trong nhà.
Mùi máu tươi đập vào mặt.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch!
Trên cửa phòng Trương què có treo ba tấm da mèo đen.
Hai tấm trên khung cửa bên trái và bên phải, một tấm ở trên mái hiên.
Da trên đầu mèo khô đét, con ngươi dựng thẳng cẩn đen như mực, cực kỳ lạnh lẽo.
Máu mèo ngấm vào khung cửa, một ít còn từ trên mái hiên nhỏ giọt xuống đất, tạo ra tiếng lách cách nhẹ nhàng...
"Đặt quan tài xuống đất, Hồng Hà, con vào đi." Giọng nói ồm ồm của Trương què từ trong phòng truyền ra.
Tôi nhanh chóng đặt quan tài xuống, vội vàng đi vào trong nhà.
Khi tôi đi ngang qua cửa, tôi có cảm giác mấy tròng mắt trên da mèo như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trương què ngồi ở mép giường, hai tay chắp lại, lưng còng xuống.
Ông dường như còn bệnh nặng hơn, môi biến thành màu đen, phía dưới mắt cũng đen.
Tôi đặc biệt lo lắng, bất an hỏi: "Chú Trương ... Chú không sao chứ?"
Trương què không trả lời tôi, ông quay đầu nhìn về phía giường
Lúc này tôi mới nhận ra có một người đang nằm trên giường.
Theo tầm mắt ông nhìn qua
Tôi ngay lập tức cảm thấy tê cả da đầu!
Người nằm trên giường không thở cũng không cử động, căn bản chỉ là một cái xác!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều kỳ lạ hơn là, khuôn mặt của người đó đầy những vết rỗ và hàm răng nhô ra ngoài.
Có ít nhất năm sáu phần giống Trương què!
Nếu Trương què không có ở đây, chỉ nhìn vào cái xác kia, tôi thật sự sẽ nhận thành Trương què!
"Chú Trương ... chú lấy nó ở đâu vậy?" Tôi ngạc nhiên nín thở hỏi.
Trương què không có trả lời tôi, ông lấy ra một cuộn vải bắt đầu quấn quanh đầu xác chết.
Một hai phút sau, cái đầu của xác chết đã được ông quấn bảy tám vòng, chỉ còn cổ và một chút má ngoài.
Lá bùa phủ lên hàm răng hô, chỉ để lộ ra một hai cái răng.
Cứ như vậy, gần như không thể phân biệt được giả thật!
Trương què lại ho, tôi vội vàng đi qua, vỗ nhẹ phía sau lưng ông.
Đột nhiên, Trương què lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi!
Tôi lại càng hoảng sợ
Trương què mặt mày ốm yếu bệnh tật, lại cực kỳ nghiêm túc.
Ông khàn giọng nói: "Hồng Hà, tai họa đến còn nhanh hơn chú Trương nghĩ, từ giờ trở đi, chú không thể rời khỏi căn phòng này."
"Một khi chú ra ngoài, trời tối nhất định gặp quỷ, gặp quỷ rồi nhất định đổ máu, bọn chúng sẽ ăn sống chú."
"Da mèo đen giữ nhà, không có ma quỷ nào có thể vào được, đây cũng là một số quy tắc mất mạng khi người cõng xác chết."
"Tuy nói là giả chết, nhưng phải đủ thật, chú phải chờ cái xác này được chôn cất, chú mới có thể khôi phục như cũ." Tim tôi run lên, ánh mắt cũng trở nên vô cùng cứng cỏi.
Tôi thấp giọng nói ông hãy yên tâm, chuyện này tôi nhất định có thể làm tốt, sẽ không làm ông thất vọng.
Trương què lại mím môi nói: "Không đơn giản như vậy, ngay khi trời tối, sẽ có rất nhiều người chết đến quanh đây, không chỉ nhắm vào chú, mà ngay cả những người có thù oán trong cuộc sống thường ngày cũng sẽ tìm tới cửa. Người chết đèn tắt, qua cầu rút ván, thậm chí có người sẽ hãm hại con nữa. "
"Con phải bảo đảm an toàn cho chính mình, ngoài ra, mọi thứ đều được xử lý theo quy trình đột tử bình thường."
Nói xong, Trương què lại liếc nhìn xác chết trên giường
Tôi cố gắng tiêu hóa hết tất cả những gì Trương què nói, không lề mề nữa, tôi xoay người rời khỏi phòng.
Tôi đang định trực tiếp gọi Chu Quang đến xử lý chuyện tang lễ.
Kết quả vừa mới đi tới cửa, ven đường có một người phụ nữ vội vã chạy đến.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác hoa nhỏ, mặt mày khẩn trương.
Đến trước cửa, cô ta hét lên: "Tưởng Hồng Hà, mau kêu Trương què nhà cậu ra đây, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tôi cau mày, chặn cửa lại, hỏi có chuyện gì vậy?
Người phụ nữ muốn đẩy tôi vào nhà, thậm chí nói càng vội vàng hơn, "Buổi sáng ông ấy vừa đi, Tế Phân ra đồng hái rau, trượt chân rơi xuống nước, chỉ còn nửa hơi thở thôi."
Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi
Tế Phân, chính là quả phụ, bồ của Trương què!
Thật là trùng hợp, Trương què không thể ra cửa, bà ta liền rơi xuống nước?
Tôi quay đầu lại, liếc nhìn vào trong nhà
Giọng nói của người phụ nữ này không nhỏ, Trương què nhất định có thể nghe thấy.
Nhưng trong nhà không có động tĩnh gì.
Tôi muốn tát mình một bạt tai ghê luôn.
Trong tình huống này, còn có thể mong Trương què có động tĩnh gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúng tôi thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình...
Mím môi, tôi thấp giọng nói: "Chú Trương không thể đi đâu."
Đồng thời, tôi chỉ vào quan tài nói, "Cô nhìn đi, đây là cái gì?"
Người phụ nữ kia thay đổi sắc mặt, cô ta hỏi tôi có chuyện gì vậy
Tôi thở dài nói: "Từ hồi sáng nay chú Trương ho dữ lắm, sau khi đi gặp chị dâu Tế Phân về thì thấy đã đỡ hơn một chút, nhưng đột nhiên người không còn hơi thở, đi luôn."
Người phụ nữ: ". . . "
Tôi cười khổ, nhân tiện đóng cửa lại, nói là bây giờ tôi phải đi tìm Chu Quang để tổ chức tang lễ, mau chóng chôn cất, thực sự không quan tâm đến bất cứ việc gì khác được.
Người phụ nữ kia thở dài, nói hai chữ, nghiệp chướng.
Cô ta quay người rời khỏi nhà tôi
Tôi lau mồ hôi trên trán rồi đi đến nhà Chu Quang.
Khoảng bốn mươi phút sau, tôi đã mời được Chu Quang, y dẫn theo một đám người khiêng quan tài đến.
Trên đường về nhà, tôi nói với Chu Quang về "nguyên nhân cái chết" của Trương què bằng những lời tương tự.
Chu Quang cứ mãi thở dài, nói là mình vừa mới xong việc của nhà họ Tưởng, Trương què làm sao lại chết.
Đúng là cuộc sống không thể đoán trước được mà.
Tôi ở bên cạnh cũng thở dài, cố gắng để mình trông có vẻ buồn rầu.
Chu Quang khuyên tôi, người chết không thể sống lại, sau này tôi phải truyền thừa nghề cõng xác cho thật tốt, không nên phụ công ơn nuôi dưỡng của Trương què.
Tôi tự nhiên là gật đầu thật mạnh, không để Chu Quang nghi ngờ
Không lâu sau đã về đến cửa nhà tôi, Chu Quang sai người bắt đầu chuẩn bị tang lễ, chuẩn bị linh đường.
Một người thì đứng ở cửa nhà tôi thổi kèn đám ma.
Sau loạt sự kiện này, không cần phải nói ra, ngay lập tức tin tức Trương què "chết" sẽ lan truyền khắp thị trấn.
Tôi nói với Chu Quang, thi thể của Trương què được đặt trong phòng, theo quy tắc của người cõng xác thì không được kéo ra ngoài.
Chu Quang gật đầu nói, y đã nghe nói đến quy tắc này.
Người cõng xác chết sau khi chết không được xuống giường mà phải đặt thi thể vào trong quan tài bằng da mèo, nếu không sẽ bị quỷ đào thi thể.
Tôi sững sờ, Chu Quang biết nhiều như vậy sao?
Cuối cùng, Chu Quang nói cho tôi biết, quá trình giữ xác sẽ mất ít nhất một ngày.
Phải đợi đến tối hôm sau mới khiêng xác xuống đi chôn, đây cũng là quy tắc.
Tôi nghĩ thầm, Trương què đã nói, mọi thứ đều tuân theo quy trình chuẩn bị tang lễ nên tôi cũng không nói nhiều.
Chu Quang bắt đầu dựng linh đường, tôi thì đi đẩy cửa ra, đặt quan tài nằm dưới đất.
Tôi kéo túi da mèo ra khỏi góc nhà, bắt đầu dán từng tấm da mèo lên bề mặt quan tài.
Da mèo khô quắt, nhưng khi chạm vào lại mềm mại, giống như còn sống vậy!
Tôi còn sợ chúng bỗng dưng nhảy lên và cắn tôi một cái...
Trời, bắt đầu trở nên u ám.
Bầu trời bị đêm tối nuốt chửng, trăng tròn mọc lên, giống như một khuôn mặt nhợt nhạt không có ngũ quan, nhìn chằm chằm vào vạn vật bên dưới.
Bất thình lình, tôi thực sự nghe thấy một tiếng cười nhẹ bên tai
Tiếng cười này rất trẻ con, giống như tiếng cười của một bé gái.
Đột nhiên, tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào phía bên kia của cánh cửa...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro