Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Kiếp Nạn

2024-10-30 19:57:50

Trương què ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nhẹ gật đầu.

Người lái xe ngồi trở lại và lái xe đi.

Tôi nhận ra anh ta, anh ta tên là Ngô Dụng, là con trai của ông già trông cửa nhà tang lễ ở thị trấn, Trương què thường xuyên gọi anh ta lái xe đưa đón.

Điều khiến tôi bất an là Ngô Dụng bỗng nhiên nói thời gian đã đến, ngay sau đó lại thay đổi giọng điệu và biểu cảm.

Rõ ràng, anh ta đã bị thứ gì đó chiếm hữu.

Ngay sau đó, con gà trống gáy, anh ta trở lại bình thường ...

Mấu chốt nhất chính là, mấy chữ thời gian đến ...

Lúc trước khi nói chuyện phiếm với Ân Oanh, cô ấy đã nói, có một thầy bói đang đứng canh trước cửa nhà tôi.

Trương què còn nhờ tôi bảo cô ấy tìm về, nói với thầy bói rằng thời gian còn chưa tới...

Trương què đã nói với tôi rất nhiều về chi tiết của vấn đề này.

Nó có liên quan đến kiếp nạn mà ông sẽ gặp phải ở tuổi sáu mươi hai! Ông sẽ cơ thể già yếu, trăm quỷ vây nhà!

Nhưng Trương què cũng nói, thời gian này, còn nửa năm nữa!

"Chú Trương?" Tôi không tự nhiên nhìn về phía Trương què.

Trương què mặt căng thẳng, quái dị chính là, trên mặt ông giống như hiện lên một luồng khí đen?

"Không có việc gì, hai vợ chồng lão Ngô mỗi ngày đều canh giữ lò hỏa táng, Ngô Dụng đụng phải quỷ là chuyện bình thường. "Trương què mím môi nói một câu.

Nhưng hiển nhiên, thần sắc ông không thoải mái.

Tôi vẫn muốn nói chuyện.

Trương què lại gọi tôi vào nhà, khóa thi thể bé gái trước.

Ông quay người đi mở khóa cửa.

Chúng tôi bước vào phòng, Trương què lại đi về phía cánh cửa bên phải.

Phía sau cửa có một lối đi nhỏ hơi nghiêng xuống, đi xuống bảy tám mết, lại có một cánh cửa đồng ố vàng.

Có một ổ khóa treo trên cửa đồng.

Trương què lại mở khóa ra, khi bước vào, chúng tôi thấy một căn phòng rộng khoảng bốn mét vuông.

Trên tường có hai sợi xích đồng được chôn sâu trong tường.

trong nhà của mỗi người cõng xác đều phải có một phòng chứa xác.

Trong trường hợp đặc biệt, khi không thể đưa thi thể đi chôn, thì cũng không thể bỏ hung thi lại nhà chủ nhà, người cõng xác sẽ tạm thời cất giữ, nhốt nó trong phòng khóa xác.

Tôi từ trong gùi lấy thi thể bé gái ra, điều khiến tôi hơi ớn lạnh chính là miếng ngọc trên mặt bé gái đã đổi màu.

Đầu mèo đen hơi đỏ. mơ hồ có chút phiếm hồng.

Màu đen đỏ này giống như máu vậy...

Nếu trời tối kéo dài thêm một thời gian nữa, chỉ sợ miếng ngọc này sẽ mất tác dụng, tôi chính là cõng một huyết sát trên lưng...

Nghĩ đến đây, tôi cũng không rét mà run.

Trương què đưa mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi lập tức ngồi xổm xuống, sử dụng dây xích đồng trói chân tay, cổ của bé gái lại, sau đó thắt nút.

Tôi làm xong những thứ này, Trương què lấy miếng ngọc kia ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lông tơ đỏ bao phủ da mặt của bé gái.

Đôi mắt bé gái mở to, ai oán vô cùng nhìn chằm chằm tôi.

"Chú Trương, khi nào thì siêu độ nó?", Tôi chịu đựng trái tim đang đập loạn xạ hỏi Trương què

Trương què híp mắt, nói còn phải chờ một chút, một mình ông không đủ, còn phải tìm bạn ông đến nữa.

hưng bây giờ, đột nhiên xảy ra chuyện, ông phải đi giải quyết.

Tim tôi lại lỡ nhịp lần nữa.

Trương què là ám chỉ, kiếp nạn sắp tới?

Tôi lập tức hỏi Trương què.

Trương què lại lập tức phủ nhận, bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều.

Bây giờ ông cần phải đi ngủ một chút, bảo tôi tìm bạn gái nhỏ của mình và đưa cô ấy rời khỏi thị trấn Bát Mao càng sớm càng tốt. Thị trấn này sẽ sớm không yên ổn.

Thân thể tôi cứng đờ, một lúc sau mới hoàn hồn lại.

Sau khi ra khỏi phòng khóa xác, Trương què đã vào phòng, tôi gửi tin nhắn cho Ân Oanh trước, rồi mới vào phòng thay quần áo sạch sẽ.

Kết quả Ân Oanh không trả lời tôi.

Lúc này mới khoảng năm giờ rưỡi, khẳng định cô ấy vẫn còn đang ngủ.

Tôi không biết cô ấy ở khách sạn nào trong thị trấn, đành phải đợi.

Ngồi ở mép giường, tôi buồn ngủ nằm xuống và ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi tên tôi, còn có tiếng gõ cửa...

Tôi giật mình tỉnh lại, tưởng là nằm mơ.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng trên khuôn mặt của tôi, vô cùng thoải mái

Giọng nói gọi tên tôi rất rõ ràng, mà tiếng đập cửa lại càng rõ ràng hơn!

Điện thoại vừa rung lên, là Ân Oanh đang gọi cho tôi.

Tôi vội vã xuống giường đi mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, làn da trắng nõn.

Vòng eo mảnh khảnh, đầy một nắm tay

Mũi quỳnh, mắt hạnh, lông mi vừa dày vừa cong.

Bím tóc đuôi ngựa vắt trên đầu vai làm cho cô ấy trông càng thêm hoạt bát hơn.

Cô ấy chính là Ân Oanh!

Tôi chợt lắp bắp nói: "Em ...sao lại trực tiếp tới đây?" Ân Oanh bĩu môi, bất mãn hừ một tiếng: "Anh nhìn xem, đã mấy giờ rồi? Em đã gửi cho anh một trăm tin nhắn mà anh còn không thèm để ý tới em, em liền nghĩ, nhất định là anh đang ngủ nên đến tìm anh luôn.

Giọng của Ân Oanh rất trong trẻo dễ nghe.

Tôi vỗ vỗ trán, cười gượng với cô ấy.

Lúc này, Ân Oanh lại tò mò thò đầu dò vào trong, cô ấy hỏi tôi, không có ý định mời cô ấy vào ngồi một chút à?

Lúc này tôi mới phản ứng lại, mở cửa ra.

Ân Oanh đi vào trong phòng và nhìn xung quanh.

Tôi nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào.

Hai người mấy tháng không gặp mặt, mặc dù chúng tôi có nói chuyện vài câu trên WeChat, nhưng khi thực sự gặp nhau, tôi vẫn rất xấu hổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, ánh mắt Ân Oanh lại rơi xuống trên người tôi, đang muốn mở miệng.

Cuối cùng tôi nghẹn ra một câu, nói: "Nếu không ... Em ngồi một lát, hay là trở về đi? "Ân Oanh sửng sốt, một khắc trước cô ấy còn đang êm đẹp, sau một khắc hốc mắt liền đỏ lên.

"Anh đuổi em đi?", Ân Oanh mở to hai mắt nhìn tôi, giọng nói đều thay đổi.

Tôi hoảng hốt và ngay lập tức biết mình lại nói bậy rồi.

Tôi vội vàng giải thích, tôi không có ý kia, là bởi vì tôi và chú Trương còn có việc phải làm, không an toàn...Cho nên tôi mới kếu cô ấy trở về ...

Ân Oanh bĩu môi, sắc mặt mới trông khá hơn một chút, nói tôi chính là cái đồ đầu gỗ.

Cô ấy lại nói với tôi, thật ra cô ấy giận tôi không phải vì nghề nghiệp trong nhà tôi không tốt, trong trường đại học có người chuyên trang điểm cho người chết cơ mà.

Cô ấy tức giận vì tôi nói không rõ ràng.

Không ngờ đến tận hôm nay tôi vẫn không nói được một câu ra hồn.

Tôi choáng váng, là vì nguyên nhân này đó hả?

Trong khi đó, khuôn mặt của tôi vẫn còn hơi nóng.

Tôi chưa kịp nói gì thì Ân Oanh lại nói, cô ấy không muốn rời đi nhanh như vậy, huống hồ mọi người đều ở đây, cô ấy còn chưa gặp chú Trương của tôi mà.

Tôi suy nghĩ một chút, nghĩ thầm bây giờ còn sớm.

Đợi đến khi Trương què tỉnh, để Ân Oanh gặp một lần, rồi mới để cô ấy rời đi?

Đúng lúc này, căn phòng bên trái truyền đến tiếng ho khan nặng nề.

Lại có tiếng rầm rầm!

Sắc mặt tôi khẽ biến, vội vàng đi về phía cửa phòng bên trái.

Khi đẩy cửa bước vào phòng, tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái tủ đầu giường bị đổ, còn Trương què thì nửa người gục trên giường.

Ông chống một tay xuống đất, trợn to hai mắt và ho dữ dội!

Đôi mắt của ông đỏ ngầu!

Giống như bị bệnh hen suyễn vậy, cả khuôn mặt cũng ho đến trắng bệch!

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Trương què bình thường không có mắc bệnh hen suyễn!

Tôi lập tức tiến lên, đỡ Trương què lên, Ân Oanh cũng lo lắng tiến lại gần, lại giúp vỗ nhẹ vào lưng Trương què.

Trương què ọc một tiếng, lại nhổ ra một miếng thịt vụn to bằng nắm tay...

Miếng thịt đen thùi, tỏa ra mùi xác chết kỳ lạ...

Mùi vị này, làm cho tôi nhịn không được nôn ọe một tiếng.

Ân Oanh cũng bịt mũi lại, lông mày nhíu chặt...

Trương què ngửa đầu nằm trở về, thở dốc nặng nề.

Thế nhưng, cả người ông trông như một người hoàn toàn mất đi sức sống, bệnh thoi thóp, càng giống như bệnh nặng quấn thân.

Trong lòng tôi càng nóng nảy, liên tục hỏi Trương què làm sao vậy? Sao ông lại đột nhiên biến thành như vậy?...

Nhưng bất thình lình, tôi còn nghĩ đến tám chữ kia.

Cơ thể già yếu, trăm quỷ vây nhà!

Chẳng lẽ...Thật sự là kiếp nạn của Trương què tới sớm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Số ký tự: 0