Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Làm Người Nên L...

2024-11-21 22:23:49

Dương Thông Hội im lặng một lúc lâu.

Trong mắt Tần Lục Nương tràn đầy tức giận, cô ấy muốn nói tiếp.

Giọng điệu của Dương Thông Hội đột nhiên dịu đi rất nhiều, ngập ngừng hỏi: "Vậy giải quyết phiền toái trước mắt, tôi lại dẫn cậu ta đi được không?"

Hiển nhiên, Dương Thông Hội đã lui một bước.

Tuy nhiên, tôi trở nên cảnh giác.

Bầu không khí vừa rồi gần như đã bị xé rách.

Dương Thông Hội chưa bao giờ gặp chúng tôi, nhưng anh ta lại nhịn.

Có thể tưởng tượng được lợi ích lớn hơn mặt mũi rất nhiều!

Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, tôi thực sự có thể đi cùng anh ta không?

Sắc mặt Tần Lục Nương cuối cùng cũng khá hơn.

Trương què lại nói, lên lầu nhìn xem trước đã.

Rõ ràng, Trương què có ý là muốn Dương Thông Hội lập tức giải quyết tai họa ngầm của Tưởng U Nữ.

Tôi chuẩn bị xoay người lên lầu.

Nhưng vào lúc này, Dương Thông Hội lại nhận một cuộc điện thoại.

"Giao lộ?" Dương Thông Hội khẽ cau mày, ánh mắt lập loè.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Thông Hội bảo chúng tôi đợi một chút vì anh ta phải đến giao lộ có chút việc.

Ngay sau đó, Dương Thông Hội vội vàng bước ra ngoài.

Sau khi anh ta đi xa, Trương què cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Tần Lục Nương hơi xấu hổ nói: "Lão Trương... Tôi cũng không ngờ tới..."

Trương què lắc đầu nói: “Thiên Nguyên nhà họ Tưởng, Dương Thông Hội này mang đến rất nhiều tin tức, còn có Nội Dương Đại tiên sinh, chính là La Thập Lục mà cô nhắc đến phải không?” Tần Lục Nương lập tức gật đầu, cô ấy khó hiểu nói: "Lão Trương, sao tôi không có hiểu ý của anh vậy? Nói như anh, là muốn Hồng Hà đi?" Trương què dừng lại một chút, nói với Tần Lục Nương, nếu như chúng ta đến bước đường cùng, ngựa chết chỉ có thể chữa thành ngựa sống, vậy ông sẽ để cho tôi đi.

Nhưng bây giờ lại không phải như vậy.

Chuyện cụ thể, ông không thể nhiều lời.

Nhưng mạng của tôi, nhất định phải đi tìm một người khác, mới có thể bảo trụ.

Người đó ở Tưởng gia thôn.

Sắc mặt Tần Lục Nương trở nên nghiêm túc hơn nhiều, cô ấy cũng không hỏi gì nữa, chỉ nói: "Vậy trước tiên chúng ta giải quyết tai hoạ ngầm của Tưởng U Nữ đã? Sau đó đi đến Tưởng gia thôn? Có cần tôi và Dương Thông Hội đi cùng không?"

Trương què lộ vẻ suy tư

Mồ hôi túa ra trên trán tôi.

Vừa rồi trong cuộc điện thoại, Tưởng Thục Lan nói người phụ nữ kia có thể đã chết...

Vấn đề này nhất định là lửa sém lông mày.

Tốt nhất là tôi nên lập tức trở về.

Nếu như siêu độ Tưởng U Nữ, không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Trong lúc nhất thời tôi trầm mặc.

Một lúc sau, tôi lên tiếng trước, hỏi Tần Lục Nương, bọn họ có thể đưa Tưởng U Nữ đi không? Tôi thực sự phải quay lại Tưởng gia thôn ngay lập tức, nếu tôi mang theo Tưởng U Nữ sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu tôi không mang con bé đi, thì cũng sẽ có tai hoạ ngầm.

Trương què lập tức gật đầu đồng ý với lời tôi nói.

Tần Lục Nương chần chờ một chút, mới nói, phải đợi Dương Thông Hội trở về hỏi một chút, một mình cô ấy không thể làm được.

Nhưng chớp mắt đã hơn mười phút, Dương Thông Hội vẫn chưa quay lại...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chúng tôi đợi thêm mười phút nữa nhưng vẫn không thấy một bóng người nào.

Tần Lưu Nương lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Thông Hội trước.

"Kỳ quái, điện thoại không bận mà, điện thoại của anh ta nghe mà." Trong mắt Tần Lục Nương tràn đầy nghi hoặc.

Một lúc sau, điện thoại cúp máy, không có ai trả lời.

Tần Lục Nương lại gọi lần nữa, nhưng vẫn như cũ...

Cô ấy bảo tôi và Trương què đợi một chút, rồi vội vã rời khỏi cửa hàng.

Chỉ năm sáu phút, Tần Lục Nương một mình trở về. ..

Sắc mặt cô ấy trông cực kỳ khó coi.

Trong đầu tôi có một suy nghĩ tồi tệ...

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tần Lục Nương đã mắng: “Tên béo chết tiệt, không chiếm được chỗ tốt liền bỏ chạy!”

Trương què cau mày, vẻ mặt trở nên có chút u ám.

Nhưng tôi có một cảm giác khó tả.

Giống như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim tôi...

Dương Thông Hội, thực sự đã đi rồi sao?

Sau một khắc, Trương què nhổ ra ngụm trọc khí, nói: "Mặc kệ anh ta, cứ coi như anh ta chưa từng tới đây, chúng ta không thể bị nắm mũi dẫn đi được, chúng ta quay về Tưởng gia thôn thôi."

Tần Lục Nương gật đầu nói có thể.

Tim tôi lại đập thình thịch, tôi quay đầu nhìn về phía tầng hai.

Vậy thì Tưởng U Nữ... giải quyết thế nào?

Mang theo, tôi sợ con bé sẽ lại bị thầy Không khống chế.

Nếu như không mang theo, lỡ như Nhâm Hà lại mang con bé đi thì sao...

Chỗ nào cũng đều là tai hoạ ngầm.

Trương què hiển nhiên nhìn ra sự do dự của tôi.

Ông nói với tôi, không còn lựa chọn nào khác, hiện tại chỉ có thể mang theo con bé.

Lỡ như, con bé vẫn giúp tôi thì sao? Chỉ cần người khác không chạm vào con bé, chỉ sợ lợi ích sẽ lớn hơn nguy cơ.

Lời Trương què nói cũng có vài phần đạo lý.

Tôi không do dự nữa, đi thẳng lên tầng hai.

Trương què và Tần Lục Nương cũng đi lên lầu.



Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đóng gói lại.

Tôi đặt những thứ cần mang theo trên người, còn Tưởng U Nữ thì bỏ vào ba lô.

Sau khi xuống lầu lần nữa, mọi người đã thu dọn xong đồ đạc của mình.

Chúng tôi rời khỏi cửa hàng và đi thẳng ra đầu phố.

Đợi chiếc xe Jinbei, Tần Lục Nương lái xe lên đường.

Nhưng tôi lại nhận được cuộc gọi từ Đới Lư.

Đới Lư vô cùng hoảng sợ, nói mình đang gặp rắc rối.

Đêm qua, anh ta uống chút rượu, ngủ đến nửa đêm thì phát hiện có một người phụ nữ nằm sấp ở trên bụng anh ta, đang cố sức lay bụng anh ta.

Anh ta định đẩy người phụ nữ đó ra, nhưng khi người phụ nữ ngẩng đầu lên thì lại là Lữ Nguyệt!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta suýt nữa đã bị hù chết!

Sắc mặt tôi thay đổi ngay lập tức.

Lữ Nguyệt... tới nhanh như vậy?

Đới Lư lại run run nói: "Hồng Hà huynh đệ à, chuyện này không phải chuyện đùa. Không phải anh nói đã giải quyết xong sao? Anh phải nhanh chóng đến tìm tôi..."

Tôi mím môi, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống má.

Rất có thể, Lữ Nguyệt đã trở thành Huyết Sát.

Chúng tôi không phải đối thủ của Huyết Sát cấp ba, cũng chính là Mẫu Sát.

Đới Lư bị trừng phạt đúng tội, chỉ có thể tự giải quyết cho tốt. . .

Nhưng sau khi đối phó với Đới Lư, cô ta vẫn sẽ tìm đến tôi!

Tôi không nói gì, cúp máy luôn.

Ngay sau đó, Đới Lư lại gọi điện!

Sau khi tôi cúp máy lần nữa, anh ta liên tục gọi cho tôi.

Tôi dứt khoát chặn luôn số của anh ta.

Nhưng sau đó, một tin nhắn văn bản được gửi từ một số khác.

"Tưởng Hồng Hà! Tao biết rồi, mày là cố ý! Mày muốn gài bẫy tao sao?! Tao nói cho mày biết, nếu mày thật dám lừa tao, không để ý đến tao, tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Cũng sẽ không buông tha cho con đàn bà thối Ân Oanh kia đâu!"

Hiển nhiên, đây là tin Đới Lư gửi tới.

Tôi vừa đọc xong thì lại có một tin nhắn khác được gửi tới.

"Hồng Hà huynh đệ, làm người lưu lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện, năm trăm vạn! Bảo vệ mạng cho tôi, thà có nhiều bạn còn hơn có nhiều kẻ thù... Làm ơn, đừng mặc kệ tôi. .."

Lông mày tôi nhíu chặt..

Tôi phớt lờ tin nhắn của Đới Lư, lập tức gọi điện thoại cho Ân Oanh.

Tôi phải nói cô ấy rời khỏi thành phố Tiên Đào mới được!

Mà hiện tại tôi cũng không có khả năng vướng vào xui xẻo của Huyết Sát Mẫu Sát được.

Hơn nữa tôi cũng không có thời gian quan tâm đến Đới Lư, tôi phải quay về thôn!

Chỉ có điều, điện thoại của của Ân Oanh không có ai nhận.

Tôi gọi năm sáu lần liên tiếp nhưng không có ai trả lời.

Đột nhiên, tôi liền lòng nóng như lửa đốt.

Lúc này, Ân Oanh lại gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

"Hồng Hà... Hiện tại em không thể nghe điện thoại, em và bố mẹ đi Vị Thủy, đợi lát nữa sẽ nói chuyện với anh." Nhìn thấy tin nhắn này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chỉ trả lời Ân Oanh một câu.

"Trong thời gian ngắn, không nên quay lại, cẩn thận nhà họ Đới!"

Tôi lại thở ra, nhưng tâm trí tôi vẫn chưa ổn định.

Trương què ở vị trí kế bên tài xế quay lại nhìn tôi, hỏi chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt sao khó coi vậy?

Tôi im lặng một lúc, mới nói với ông là Lữ Nguyệt bắt đầu gây chuyện rồi.

Trương què giật giật mí mắt, cau mày nói: "Thật là trùng hợp, nhanh như vậy? Chỉ sợ có chuyện gì đó."

Tim tôi giật thót một cái.

Vấn đề có thể nằm ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Số ký tự: 0