Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Một Cuộc Gọi Kh...
2024-11-21 22:23:49
Tuy nhiên, tôi cũng không có lập tức đến hỏi Tần Lục Nương.
Đứng dậy, tôi ra hiệu cho Ân Oanh đi theo tôi.
Hai người rời khỏi cửa hàng và đi về phía đầu phố.
Ánh nắng chiếu lên những đường nét thanh tú của cô ấy.
Sắc mặt cô ấy vẫn xanh xao, trông ốm yếu đến đáng thương.
Tôi nghĩ đến chuyện xảy ra trong hai ngày qua, đột nhiên hỏi: “Ân Oanh, em không sợ sao?”
Ân Oanh cúi đầu, nghiêm túc nói: “Em sợ chứ.”
Trái tim tôi chợt lỡ đi nửa nhịp.
Sau một khắc, Ân Oanh ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Nhưng có một người nguyện ý liều mạng bảo vệ em, em còn sợ gì nữa chứ?"
Cô ấy ôm chặt cánh tay tôi, đầu hơi tựa vào vai tôi.
Tôi sững sờ một lúc, cũng không biết phải nói gì.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến đầu phố, nhanh chóng lên xe.
Tôi nói địa chỉ của vịnh Đom Đóm cho người lái xe.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, chúng tôi đã ở ngoài vịnh Đom Đóm.
Sau khi xuống xe, Ân Oanh mím môi hỏi tôi tại sao không nói gì.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Tôi nghiêm túc nói với cô ấy là vì cô ấy tin tưởng tôi nên tôi nhất định sẽ không làm cô ấy thất vọng.
Bây giờ tôi không thể luôn ở bên cô ấy vì nhiều thứ đang làm phiền tôi.
Nhưng tôi chắc chắn có thể giải quyết được những điều đó.
Hơn nữa dù sao nhà họ Ân cũng khá giả nên tôi sẽ kiếm nhiều tiền hơn và không để bố mẹ cô ấy phản đối.
Trên mặt Ân Oanh lập tức lộ ra ý cười.
Chúng tôi bước vào khu dân cư, đến trước biệt thự của cô ấy.
Ban đầu tôi định đưa cô ấy đến cửa là đi ngay.
Không ngờ bố mẹ Ân Oanh lại vừa đi ra khỏi biệt thự.
Chúng tôi gặp nhau ngay tại cửa.
Sắc mặt của cha mẹ Ân Oanh trong phút chốc biến thành màu gan lợn.
Ánh mắt của mẹ Ân Oanh sợ hãi, trong khi khuôn mặt của cha cô ấy tràn ngập sự kinh ngạc và tức giận.
“Con khốn này, mày còn biết quay về sao?!” Cha Ân Oanh chỉ vào mũi Ân Oanh chửi rủa!
Ân Oanh sắc mặt đột nhiên đỏ lên, đang định giải thích.
Tôi khẽ cau mày nhìn cha của Ân Oanh.
Rõ ràng, cha của Ân Oanh bị tôi làm cho giật mình, lùi lại phía sau vài bước.
Nhưng chúng tôi cách nhau qua cánh cổng sắt, để ông ta bình tĩnh lại.
Ông ta lạnh lùng nói với tôi: "Tưởng Hồng Hà, tao khuyên mày đừng mơ mộng nữa. Nhà họ Ân chúng tao không phải cành cao mà mày có thể trèo lên!"
"Nhà họ Đới cũng không phải là gia tộc mày có thể đắc tội!"
Tôi không còn sự nóng nảy như ngày đó nữa, giọng điệu bình tĩnh lại, nói: “Tôi không cảm thấy nhà họ Ân là cao không thể với tới, Đới Lư ở trước mặt tôi, chỉ sợ cũng không còn dám nói chuyện lớn tiếng."
“Nói khoác không biết ngượng!” Lông mày của mẹ Ân Oanh đều dựng ngược lên.
Tôi không tranh cãi với họ mà chỉ hỏi Ân Oanh xem cô ấy có số điện thoại của Đới Lư không.
Ân Oanh nhỏ giọng nói có.
Tôi bảo cô ấy đưa nó cho tôi.
Ân Oanh lấy điện thoại di động ra, tôi nhìn dãy số, dùng điện thoại di động gọi rồi bật loa ngoài.
Cha mẹ của Ân Oanh có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Đới Lư trước alo một tiếng rồi hỏi ai?
Tôi bình tĩnh nói: “Là tôi, Tưởng Hồng Hà.”
Giọng điệu của Đới Lư đột nhiên trở nên nịnh nọt hẳn lên, gã nói: "Anh Hồng Hà? Sao anh lại có số điện thoại của tôi..."
Nửa đoạn sau giọng của gã rõ ràng có chút bất an.
"Ân Oanh đưa cho tôi, tôi gọi điện hỏi cậu có còn ý định gì với nhà họ Ân không..." Tôi còn chưa nói xong.
Đới Lư liền căng thẳng trả lời: “Anh Hồng Hà… Tôi đã từng nói rồi, tứ mã nan truy, tôi nhất định không dám quấy rầy Ân Oanh nữa. Nếu cha mẹ Ân Oanh có chuyện gì, tôi sẽ giải thích! Hai huynh đệ chúng ta, không nói hai lời..."
Cha mẹ của Ân Oanh đằng sau cánh cổng sắt đều trợn tròn mắt.
Hai người ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi nói với người bên kia điện thoại là không có việc gì, rồi cúp máy ngay lập tức.
Sau một khắc, sắc mặt của cha mẹ Ân Oanh đều lúc xanh lúc đỏ.
“Cậu với nhà họ Đới… đã làm gì rồi” trong mắt cha Ân Oanh càng lộ ra vẻ sợ hãi.
Tôi không giải thích gì nữa mà quay đầu nói với Ân Oanh là nếu cô ấy có chuyện gì cần thì cứ tìm tôi.
Ân Oanh gật đầu thật mạnh.
Sau đó tôi mới xoay người rời đi.
Không phải là tôi không biết phép lịch sự.
Gia đình Ân Oanh vẫn chưa có ấn tượng tốt với tôi.
Chúng tôi chỉ có thể trước không tranh chấp, rồi sau đó mới từ từ thay đổi được suy nghĩ của bọn họ.
Lần sau tôi sẽ lại đến gặp Ân Oanh, mang theo một ít quà gặp mặt, mới có thể hòa hoãn nhiều hơn.
Chẳng bao lâu sau tôi đã rời khỏi khu dân cư, sau đó quay lại cửa hàng của Tần Lục Nương trên phố cũ.
Trương què và Tần Lục Nương đang nói chuyện với nhau.
Sau khi tôi bước vào, Trương què gọi tôi tới ngồi xuống.
Vẻ mặt của cả hai đều vô cùng nghiêm túc.
Tim tôi đập thình thịch, tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Tần Lục Nương dừng lại một chút, mới nói với tôi là cô ấy đã nghe được một chút chuyện về Thiên Nguyên ở chỗ người bạn của cô ấy.
Tuy nhiên, bạn của cô ấy nói chuyện này rất quan trọng và anh ấy phải đến gặp chúng tôi.
Tôi lại hỏi Tần Lục Nương, vậy bây giờ nghe được cái gì rồi?
Tần Lục Nương lắc đầu, nói rằng bạn cô vẫn chưa nói gì.
Cơ thể tôi hơi cứng đờ nhưng suy nghĩ lại cực kỳ hỗn loạn.
Lúc này, Tần Lục Nương lại lên tiếng, muốn siêu độ Tưởng U Nữ, lại không dễ dàng như vậy.
Cô ấy đã nói chuyện với Trương què, phát hiện đỉnh đầu Tưởng U Nữ lại có ít nhất hai nhân mạng, con bé vốn đã là Huyết Sát, cộng thêm hai nhân mạng, cho nên đây không phải là chuyện cô ấy có thể làm được, phải tìm cách khác thôi!
Trong một lúc, tôi không biết phải nói gì.
Không khí trong cửa hàng nhất thời trở nên căng thẳng.
Tần Lục Nương do dự một lát rồi nói: “Có lẽ, khi bạn của tôi tới, có thể cho một ít lời khuyên. Tôi không am hiểu bói toán, nhưng anh ấy là thầy âm dương giỏi, hẳn là có biện pháp."
Tôi thở ra và gật đầu.
Bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc bước từng bước và quan sát từng bước một.
Ngoài ra còn có chuyện của mẫu sát Lữ Nguyệt.
Tôi cũng phải nghĩ cách giải quyết trước.
Nếu không mời được Đại tiên sinh La Thập Lục kia thì phải tìm cơ hội gặp ông thầy kia.
…
Đúng lúc này, có một người vội vàng bước vào cửa hàng.
Người này có khuôn mặt tròn trịa, ăn mặc chỉnh tề, trên tay đeo một chuỗi hạt châu phản quang màu men, cổ đeo một tấm ngọc bài.
Khi vào cửa, anh ta hỏi Tần Lục Nương có ở đó không.
Tần Lục Nương lập tức đứng lên, nghi hoặc hỏi: “Ngài là?" Người nọ thở dốc một hơi, nói rõ mục đích đến đây.
Anh ta là chủ một công ty xây dựng ở thành nam, gần đây họ có thuê một mảnh đất để xây dựng nhưng luôn xảy ra một số chuyện ma quỷ.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, anh ta được biết trên phố cổ có một cửa hàng, chủ là Tần Lục Nương, người chuyên làm công việc siêu độ cho người khác.
Tần Lục Nương chần chờ một lúc, cũng không có lập tức đồng ý, ngược lại nhìn về phía tôi và Trương què.
Tôi nhìn một cái là hiểu ngay.
Tần Lục Nương muốn nhận việc này nhưng lại sợ chậm trễ công việc?
Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn rất thụ động, không có cách nào chủ động can thiệp mà chỉ có thể chờ đợi sự việc đến với mình.
Vì thế tôi lên tiếng trước, nói không có chuyện gì, bảo Tần Lục Nương cứ bận buôn bán thì cứ buôn bán đi.
Tần Lục Nương bắt đầu nói chuyện với người đàn ông.
Tôi nhìn về phía Trương què.
Do dự một lúc, tôi xin lỗi ông, nói hôm qua tôi không cố ý.
Trương què gật đầu, nói ông biết.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc tôi đang định nói tiếp thì điện thoại của tôi lại reo lên.
Tôi lấy điện thoại ra xem.
Số điện thoại gọi tới trông quen quen.
Tại sao lại là Tưởng Thục Lan?
Đứng dậy, tôi ra hiệu cho Ân Oanh đi theo tôi.
Hai người rời khỏi cửa hàng và đi về phía đầu phố.
Ánh nắng chiếu lên những đường nét thanh tú của cô ấy.
Sắc mặt cô ấy vẫn xanh xao, trông ốm yếu đến đáng thương.
Tôi nghĩ đến chuyện xảy ra trong hai ngày qua, đột nhiên hỏi: “Ân Oanh, em không sợ sao?”
Ân Oanh cúi đầu, nghiêm túc nói: “Em sợ chứ.”
Trái tim tôi chợt lỡ đi nửa nhịp.
Sau một khắc, Ân Oanh ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Nhưng có một người nguyện ý liều mạng bảo vệ em, em còn sợ gì nữa chứ?"
Cô ấy ôm chặt cánh tay tôi, đầu hơi tựa vào vai tôi.
Tôi sững sờ một lúc, cũng không biết phải nói gì.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến đầu phố, nhanh chóng lên xe.
Tôi nói địa chỉ của vịnh Đom Đóm cho người lái xe.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, chúng tôi đã ở ngoài vịnh Đom Đóm.
Sau khi xuống xe, Ân Oanh mím môi hỏi tôi tại sao không nói gì.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Tôi nghiêm túc nói với cô ấy là vì cô ấy tin tưởng tôi nên tôi nhất định sẽ không làm cô ấy thất vọng.
Bây giờ tôi không thể luôn ở bên cô ấy vì nhiều thứ đang làm phiền tôi.
Nhưng tôi chắc chắn có thể giải quyết được những điều đó.
Hơn nữa dù sao nhà họ Ân cũng khá giả nên tôi sẽ kiếm nhiều tiền hơn và không để bố mẹ cô ấy phản đối.
Trên mặt Ân Oanh lập tức lộ ra ý cười.
Chúng tôi bước vào khu dân cư, đến trước biệt thự của cô ấy.
Ban đầu tôi định đưa cô ấy đến cửa là đi ngay.
Không ngờ bố mẹ Ân Oanh lại vừa đi ra khỏi biệt thự.
Chúng tôi gặp nhau ngay tại cửa.
Sắc mặt của cha mẹ Ân Oanh trong phút chốc biến thành màu gan lợn.
Ánh mắt của mẹ Ân Oanh sợ hãi, trong khi khuôn mặt của cha cô ấy tràn ngập sự kinh ngạc và tức giận.
“Con khốn này, mày còn biết quay về sao?!” Cha Ân Oanh chỉ vào mũi Ân Oanh chửi rủa!
Ân Oanh sắc mặt đột nhiên đỏ lên, đang định giải thích.
Tôi khẽ cau mày nhìn cha của Ân Oanh.
Rõ ràng, cha của Ân Oanh bị tôi làm cho giật mình, lùi lại phía sau vài bước.
Nhưng chúng tôi cách nhau qua cánh cổng sắt, để ông ta bình tĩnh lại.
Ông ta lạnh lùng nói với tôi: "Tưởng Hồng Hà, tao khuyên mày đừng mơ mộng nữa. Nhà họ Ân chúng tao không phải cành cao mà mày có thể trèo lên!"
"Nhà họ Đới cũng không phải là gia tộc mày có thể đắc tội!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi không còn sự nóng nảy như ngày đó nữa, giọng điệu bình tĩnh lại, nói: “Tôi không cảm thấy nhà họ Ân là cao không thể với tới, Đới Lư ở trước mặt tôi, chỉ sợ cũng không còn dám nói chuyện lớn tiếng."
“Nói khoác không biết ngượng!” Lông mày của mẹ Ân Oanh đều dựng ngược lên.
Tôi không tranh cãi với họ mà chỉ hỏi Ân Oanh xem cô ấy có số điện thoại của Đới Lư không.
Ân Oanh nhỏ giọng nói có.
Tôi bảo cô ấy đưa nó cho tôi.
Ân Oanh lấy điện thoại di động ra, tôi nhìn dãy số, dùng điện thoại di động gọi rồi bật loa ngoài.
Cha mẹ của Ân Oanh có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Đới Lư trước alo một tiếng rồi hỏi ai?
Tôi bình tĩnh nói: “Là tôi, Tưởng Hồng Hà.”
Giọng điệu của Đới Lư đột nhiên trở nên nịnh nọt hẳn lên, gã nói: "Anh Hồng Hà? Sao anh lại có số điện thoại của tôi..."
Nửa đoạn sau giọng của gã rõ ràng có chút bất an.
"Ân Oanh đưa cho tôi, tôi gọi điện hỏi cậu có còn ý định gì với nhà họ Ân không..." Tôi còn chưa nói xong.
Đới Lư liền căng thẳng trả lời: “Anh Hồng Hà… Tôi đã từng nói rồi, tứ mã nan truy, tôi nhất định không dám quấy rầy Ân Oanh nữa. Nếu cha mẹ Ân Oanh có chuyện gì, tôi sẽ giải thích! Hai huynh đệ chúng ta, không nói hai lời..."
Cha mẹ của Ân Oanh đằng sau cánh cổng sắt đều trợn tròn mắt.
Hai người ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi nói với người bên kia điện thoại là không có việc gì, rồi cúp máy ngay lập tức.
Sau một khắc, sắc mặt của cha mẹ Ân Oanh đều lúc xanh lúc đỏ.
“Cậu với nhà họ Đới… đã làm gì rồi” trong mắt cha Ân Oanh càng lộ ra vẻ sợ hãi.
Tôi không giải thích gì nữa mà quay đầu nói với Ân Oanh là nếu cô ấy có chuyện gì cần thì cứ tìm tôi.
Ân Oanh gật đầu thật mạnh.
Sau đó tôi mới xoay người rời đi.
Không phải là tôi không biết phép lịch sự.
Gia đình Ân Oanh vẫn chưa có ấn tượng tốt với tôi.
Chúng tôi chỉ có thể trước không tranh chấp, rồi sau đó mới từ từ thay đổi được suy nghĩ của bọn họ.
Lần sau tôi sẽ lại đến gặp Ân Oanh, mang theo một ít quà gặp mặt, mới có thể hòa hoãn nhiều hơn.
Chẳng bao lâu sau tôi đã rời khỏi khu dân cư, sau đó quay lại cửa hàng của Tần Lục Nương trên phố cũ.
Trương què và Tần Lục Nương đang nói chuyện với nhau.
Sau khi tôi bước vào, Trương què gọi tôi tới ngồi xuống.
Vẻ mặt của cả hai đều vô cùng nghiêm túc.
Tim tôi đập thình thịch, tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Tần Lục Nương dừng lại một chút, mới nói với tôi là cô ấy đã nghe được một chút chuyện về Thiên Nguyên ở chỗ người bạn của cô ấy.
Tuy nhiên, bạn của cô ấy nói chuyện này rất quan trọng và anh ấy phải đến gặp chúng tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi lại hỏi Tần Lục Nương, vậy bây giờ nghe được cái gì rồi?
Tần Lục Nương lắc đầu, nói rằng bạn cô vẫn chưa nói gì.
Cơ thể tôi hơi cứng đờ nhưng suy nghĩ lại cực kỳ hỗn loạn.
Lúc này, Tần Lục Nương lại lên tiếng, muốn siêu độ Tưởng U Nữ, lại không dễ dàng như vậy.
Cô ấy đã nói chuyện với Trương què, phát hiện đỉnh đầu Tưởng U Nữ lại có ít nhất hai nhân mạng, con bé vốn đã là Huyết Sát, cộng thêm hai nhân mạng, cho nên đây không phải là chuyện cô ấy có thể làm được, phải tìm cách khác thôi!
Trong một lúc, tôi không biết phải nói gì.
Không khí trong cửa hàng nhất thời trở nên căng thẳng.
Tần Lục Nương do dự một lát rồi nói: “Có lẽ, khi bạn của tôi tới, có thể cho một ít lời khuyên. Tôi không am hiểu bói toán, nhưng anh ấy là thầy âm dương giỏi, hẳn là có biện pháp."
Tôi thở ra và gật đầu.
Bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc bước từng bước và quan sát từng bước một.
Ngoài ra còn có chuyện của mẫu sát Lữ Nguyệt.
Tôi cũng phải nghĩ cách giải quyết trước.
Nếu không mời được Đại tiên sinh La Thập Lục kia thì phải tìm cơ hội gặp ông thầy kia.
…
Đúng lúc này, có một người vội vàng bước vào cửa hàng.
Người này có khuôn mặt tròn trịa, ăn mặc chỉnh tề, trên tay đeo một chuỗi hạt châu phản quang màu men, cổ đeo một tấm ngọc bài.
Khi vào cửa, anh ta hỏi Tần Lục Nương có ở đó không.
Tần Lục Nương lập tức đứng lên, nghi hoặc hỏi: “Ngài là?" Người nọ thở dốc một hơi, nói rõ mục đích đến đây.
Anh ta là chủ một công ty xây dựng ở thành nam, gần đây họ có thuê một mảnh đất để xây dựng nhưng luôn xảy ra một số chuyện ma quỷ.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, anh ta được biết trên phố cổ có một cửa hàng, chủ là Tần Lục Nương, người chuyên làm công việc siêu độ cho người khác.
Tần Lục Nương chần chờ một lúc, cũng không có lập tức đồng ý, ngược lại nhìn về phía tôi và Trương què.
Tôi nhìn một cái là hiểu ngay.
Tần Lục Nương muốn nhận việc này nhưng lại sợ chậm trễ công việc?
Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn rất thụ động, không có cách nào chủ động can thiệp mà chỉ có thể chờ đợi sự việc đến với mình.
Vì thế tôi lên tiếng trước, nói không có chuyện gì, bảo Tần Lục Nương cứ bận buôn bán thì cứ buôn bán đi.
Tần Lục Nương bắt đầu nói chuyện với người đàn ông.
Tôi nhìn về phía Trương què.
Do dự một lúc, tôi xin lỗi ông, nói hôm qua tôi không cố ý.
Trương què gật đầu, nói ông biết.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc tôi đang định nói tiếp thì điện thoại của tôi lại reo lên.
Tôi lấy điện thoại ra xem.
Số điện thoại gọi tới trông quen quen.
Tại sao lại là Tưởng Thục Lan?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro