Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Mười Hồn Che Th...
2024-11-21 22:23:49
Tôi chợt thấy rùng mình!
Y! Y là ai?!
Nhưng thầy Không đâu có lộn xộn như vậy, giúp người rồi lại muốn hại người?
Chiếc xe tải đang cách tôi chỉ khoảng hai mươi ba mươi mét, tôi sợ khoảnh khắc tiếp theo sẽ hất văng tôi đi.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy người lái xe lo lắng trong cửa sổ xe, dường như anh ta đang đánh tay lái, nhưng làm thế nào cũng không thể quay xe được!
Trong chớp mắt, một giọng nói già nua truyền đến tai tôi.
“Mười quan, hồn che thân.”
Trong khoảnh khắc, tôi đột nhiên có thể điều khiển được cơ thể mình!
Trước khi kịp suy nghĩ, tôi đã nhào về phía trước!
Cả người lăn sang bên kia đường như quả dưa bầu, đập mạnh vào bậc đá một tiếng “Ầm!” Đau đến mức mắt nổi đầy đom đóm.
Tiếng rầm rầm khi xe tăng tốc xen lẫn với tiếng chửi rủa của tài xế, tiếng gió lạnh thấu xương rít qua tai!
Tôi ồ ồ thở dốc, mồ hôi rịn ra trên trán, nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải đang khuất dần ở phía xa…
Chân tôi run bần bật, tay cũng run theo ...
Nhìn sang bên kia đường, dưới cây ngô đồng, Tưởng U Nữ đã biến mất không thấy đâu . . .
Tôi cảm thấy sợ hãi và lạnh lẽo, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thoáng hoàn hồn, tôi liền nhớ lại giọng nói già nua đó.
Vừa rồi tôi căng thẳng đến mức không có thời gian để phân biệt.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như là ông thầy bói già nhỉ?
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng gậy gõ lên mặt đất.
Tôi giật mình một cái, bò dậy, quay đầu nhìn lại.
Đứng ở phía sau tôi, dưới bóng tối ven đường, là một ông già gầy gò.
Ông ta đang cầm một cây gậy trúc nhỏ dài, phía trền đầu gậy có cột một mảnh vải.
Quả nhiên ông ta!
Tôi loạng choạng bước về phía trước vài bước, đến trước mặt ông thầy.
Tôi mở miệng, nhưng không biết phải nói gì nên chỉ có thể khàn giọng nói “Cám ơn!”.
Ông thầy nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm.
“Nó sẽ lại tới tìm cậu.” Giọng ông thầy cực kỳ bình tĩnh.
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, thực ra tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, trước đó tôi đã thỏa thuận với Trương què, nếu gặp được ông thầy thì nhất định không được để ông ta rời đi!
Phải tìm hiểu rõ mọi thứ!
Nhưng vừa rồi ông ta đã cứu tôi, tôi chắc chắn không thể dùng vũ lực để giữ ông ta lại được...
Trong mơ hồ, tôi cũng biết mình chắc chắn sẽ không thể kéo lại được…
“Xin hãy cho tôi lời khuyên.” Tôi chắp tay, cúi người chào ông ta.
Trong mắt ông thầy có nhiều suy nghĩ hơn.
Ông ta "ừm" rồi nói: "Có vẻ như Trương què đã nói với cậu gì đó. Biểu hiện của cậu bình tĩnh hơn tôi nghĩ."
Tôi không nhịn được, tôi mở to mắt, hơi thở cũng dồn dập hơn một chút.
Ông thầy lại nói thêm: “Cậu nhất định muốn biết vì sao có nhiều người muốn giết cậu như vậy đúng không.” Tôi gật đầu thật mạnh!
“Mèo là chết như thế nào, biết không?” Ông thầy và tôi nhìn nhau.
Tôi cứng đờ cả người, gật đầu và nói "tò mò".
Ông thầy gật đầu, lại “ừm” một tiếng rồi nói: “Câu bây giờ, biết quá nhiều, sẽ chết rất nhanh, sống sót thường quan trọng hơn việc cậu biết được bao nhiêu. Trong thị trấn đó, khắp nơi đều là mắt, cậu bị cản trở ở khắp mọi nơi nên tôi không thể giúp gì nhiều cho cậu được.”
Lời nói của ông ta khiến tim tôi đập nhanh hơn!
Ông ta thực sự đang giúp tôi!
Ông thầy do dự nói: “Có không ít người muốn mạng của cậu, nhưng kẻ trước mặt cậu mới là hung ác độc ác nhất, y giống như một con rắn trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện và cho cậu một kích trí mạng, tôi lại tìm không thấy y, khi cậu có cơ hội, thì phải dẫn dụ y đi ra, lại dùng cái này đập lên đầu y."
Ông ta đưa cho tôi một vật.
Đó là một khối ngọc thạch màu xám nhạt, nhưng trên đó có một lá bùa kỳ lạ.
Không, nó trông giống như một lá bùa, nhưng trên thực tế, nó giống khuôn mặt con người hơn.
Tôi nhận lấy, còn ông ta xoay người bỏ đi.
Tôi nhanh chóng đuổi theo hai bước, hỏi ông ta làm cách nào để dụ người đó ra ngoài?
Ông thầy liếc nhìn tôi rồi nói: “Việc của cậu thì cậu cứ làm như bình thường, tự nhiên y sẽ đến tìm cậu.”
“Hơn nữa, cậu không được phép nhắc chuyện này với bất cứ ai.”
Tôi: "……"
Trong đầu tôi nghĩ, người đó đến gặp mình... Hay là Tưởng U Nữ xuất hiện như vậy là muốn đưa tôi đi?
Tôi nhanh chóng hỏi ông ta, vậy có thể cho tôi thứ gì khác được không? Giống như món đồ bảo mệnh chẳng hạn?
Ông thầy lắc đầu nói không có món đồ bảo mệnh, ông dặn tôi đừng nên dựa vào cái gì hay con át chủ bài, người một khi có đường lui thì càng dễ chết.
Tôi lập tức không phản bác được.
Đột nhiên, ông ta vung cây gậy nhỏ trong tay về phía mặt tôi.
Tấm vải ngay lập tức bao phủ đầu tôi.
Khi tôi kịp phản ứng thì người đã biến mất tiêu.
Tôi không biết phải theo đuổi hướng nào, nên đành phải từ bỏ.
Đêm quá yên tĩnh, cây ngô đồng ven đường trông như những ma quỷ giương nanh múa vuốt.
Điện thoại lại reo lên, tôi bắt máy, Trương què hỏi tôi sao ra ngoài ăn cơm mà lâu như vậy.
Tôi do dự một lúc, nhưng ông thầy không cho tôi nói về ông ta nên tôi nói là tôi vừa gặp Tưởng U Nữ.
Trương què lập tức hỏi tôi có bắt được không, giọng điệu khá lo lắng.
Tôi chỉ đơn giản giải thích là tôi không bắt được con bé, suýt nữa còn bị con bé làm cho xe ô tô đụng chết tôi ...
Tôi sợ Trương què lo lắng nên vội vàng nói hiện tại tôi không sao rồi đi về.
Trương què lại hỏi vài câu chi tiết.
Tôi chừa ra mấy chuyện về ông thầy, còn những thứ khác đều trả lời một cách trung thực.
Điện thoại đã cúp, từ xa đã có thể nhìn thấy cửa tiệm của Tần Lục Nương.
Trương què đứng ở cửa, thấy Tần Lục Nương cũng chưa ngủ, đứng ở một bên, cau mày, hai tay khoanh trước ngực, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi tôi bước vào cửa tiệm, Trương què nhìn tôi từ trên xuống dưới và hỏi tôi có bị thương không?
Tôi cố gắng không làm ông lo lắng, mỉm cười nói chỉ là một vết xước nhỏ.
Trương què nhìn Tần Lục Nương với vẻ mặt trịnh trọng.
"Lục Nương, tôi vẫn phải nhờ cậy cô, Hồng Hà nhất định phải ở lại với cô." Tần Lục Nương gật đầu.
Cô ấy cẩn thận nhìn mặt tôi một cái nói: "Đêm nay, sẽ không có gì đâu."
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lão Trương, theo những gì anh nói trong điện thoại vừa rồi, Tưởng U Nữ là bị ông thầy Không kia bắt đi, thầy Không kia vô cùng quỷ dị hại các người nhưng cũng giúp các người, hiện tại lại muốn mạng của Hồng Hà, vậy hẳn là muốn Hồng Hà buông lỏng cảnh giác? Thế nhưng, trong này vẫn còn có chút kỳ quặc. "
Trương què gật gật đầu.
Tôi không dám ngắt lời, chỉ chăm chú lắng nghe.
Tần Lục Nương thở dài nói: "Người nọ hành tung quỷ dị, chúng ta chỉ có thể đợi Tưởng U Nữ hoặc y lại xuất hiện. Chỉ cần chúng ta bảo vệ Hồng Hà, y sẽ không có chỗ ra tay."
Trương què cau mày, khẽ thở dài, nói cũng chỉ có thể như vậy.
"Đã muộn rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài, cửa tiệm của tôi rất an toàn." Sắc mặt Tần Lục Nương dịu đi rất nhiều.
Cô ấy thực ra chỉ là bạn của Trương què, giúp đỡ vì tình cảm, cô ấy giúp nhiều như vậy, làm cho tôi rất cảm kích.
Lên lầu, Trương Què nhìn tôi vào phòng, sau khi nằm lên giường mới giúp tôi đóng cửa lại.
Im lặng chờ đợi một lúc, bên ngoài không có tiếng động, tôi lấy miếng ngọc màu xám tro ra, đối diện với ngọn đèn sợi đốt, miếng ngọc dường như có chút trong suốt.
Cảm thấy buồn ngủ, tôi cất viên ngọc đi và chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau thức dậy, Trương què gõ cửa, gọi tôi xuống lầu ăn sáng.
Ở tầng một cửa tiệm có đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, trên đó có tàu hủ nóng hổi, bánh quẩy và một loại bánh bột ngô chiên mà tôi chưa từng thấy.
Tần Lục Nương ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống, cô ấy mỉm cười, bảo chúng tôi thử mấy món cô ấy làm, món bánh quẩy là khi cô ấy đi Nội Dương đã ăn thử, thấy ngon, có ý nghĩa cũng tốt nên cô ấy đã đi học cách làm.
Tôi và Trương què ngồi ở hai bên bắt đầu ăn.
Trong khi ăn, Tần Lục Nương lại nhắc tới một chuyện khác, nói là mấy ngày trước cô ấy đã hứa đến một gia đình để siêu độ, thi thể đó là hung thi, bởi vì chết quá oan ức nên không tìm được người lo tang lễ. Nếu có thể có người cõng xác đi cùng thì vấn đề có thể dễ dàng giải quyết.
Tay tôi cứng đờ, trước tiên tôi nhìn Trương què.
Trương què đốt điếu thuốc, nheo mắt nói: "Nhiều oán? Trên phố này không có ai làm được sao?"
Tần Lục Nương đang định nói chuyện.
Nhưng tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Quay người lại, tôi nhìn ra ngoài cửa tiệm.
Lại nhìn thấy ở cửa ra vào có một người phụ nữ đang đứng.
Cô ta mặc một bộ trang phục màu tím, bên hông quấn roi đen dài, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu.
Một đôi mắt xếch lạnh lùng đang nhìn vào mặt tôi.
Hầu kết của tôi bỗng nhúc nhích một cái.
Người phụ nữ này không chỉ lạnh lùng...mà giống như một tảng băng trôi.
Còn có, cô ta nhìn tôi làm cái gì?
Y! Y là ai?!
Nhưng thầy Không đâu có lộn xộn như vậy, giúp người rồi lại muốn hại người?
Chiếc xe tải đang cách tôi chỉ khoảng hai mươi ba mươi mét, tôi sợ khoảnh khắc tiếp theo sẽ hất văng tôi đi.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy người lái xe lo lắng trong cửa sổ xe, dường như anh ta đang đánh tay lái, nhưng làm thế nào cũng không thể quay xe được!
Trong chớp mắt, một giọng nói già nua truyền đến tai tôi.
“Mười quan, hồn che thân.”
Trong khoảnh khắc, tôi đột nhiên có thể điều khiển được cơ thể mình!
Trước khi kịp suy nghĩ, tôi đã nhào về phía trước!
Cả người lăn sang bên kia đường như quả dưa bầu, đập mạnh vào bậc đá một tiếng “Ầm!” Đau đến mức mắt nổi đầy đom đóm.
Tiếng rầm rầm khi xe tăng tốc xen lẫn với tiếng chửi rủa của tài xế, tiếng gió lạnh thấu xương rít qua tai!
Tôi ồ ồ thở dốc, mồ hôi rịn ra trên trán, nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải đang khuất dần ở phía xa…
Chân tôi run bần bật, tay cũng run theo ...
Nhìn sang bên kia đường, dưới cây ngô đồng, Tưởng U Nữ đã biến mất không thấy đâu . . .
Tôi cảm thấy sợ hãi và lạnh lẽo, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thoáng hoàn hồn, tôi liền nhớ lại giọng nói già nua đó.
Vừa rồi tôi căng thẳng đến mức không có thời gian để phân biệt.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như là ông thầy bói già nhỉ?
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng gậy gõ lên mặt đất.
Tôi giật mình một cái, bò dậy, quay đầu nhìn lại.
Đứng ở phía sau tôi, dưới bóng tối ven đường, là một ông già gầy gò.
Ông ta đang cầm một cây gậy trúc nhỏ dài, phía trền đầu gậy có cột một mảnh vải.
Quả nhiên ông ta!
Tôi loạng choạng bước về phía trước vài bước, đến trước mặt ông thầy.
Tôi mở miệng, nhưng không biết phải nói gì nên chỉ có thể khàn giọng nói “Cám ơn!”.
Ông thầy nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm.
“Nó sẽ lại tới tìm cậu.” Giọng ông thầy cực kỳ bình tĩnh.
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, thực ra tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, trước đó tôi đã thỏa thuận với Trương què, nếu gặp được ông thầy thì nhất định không được để ông ta rời đi!
Phải tìm hiểu rõ mọi thứ!
Nhưng vừa rồi ông ta đã cứu tôi, tôi chắc chắn không thể dùng vũ lực để giữ ông ta lại được...
Trong mơ hồ, tôi cũng biết mình chắc chắn sẽ không thể kéo lại được…
“Xin hãy cho tôi lời khuyên.” Tôi chắp tay, cúi người chào ông ta.
Trong mắt ông thầy có nhiều suy nghĩ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta "ừm" rồi nói: "Có vẻ như Trương què đã nói với cậu gì đó. Biểu hiện của cậu bình tĩnh hơn tôi nghĩ."
Tôi không nhịn được, tôi mở to mắt, hơi thở cũng dồn dập hơn một chút.
Ông thầy lại nói thêm: “Cậu nhất định muốn biết vì sao có nhiều người muốn giết cậu như vậy đúng không.” Tôi gật đầu thật mạnh!
“Mèo là chết như thế nào, biết không?” Ông thầy và tôi nhìn nhau.
Tôi cứng đờ cả người, gật đầu và nói "tò mò".
Ông thầy gật đầu, lại “ừm” một tiếng rồi nói: “Câu bây giờ, biết quá nhiều, sẽ chết rất nhanh, sống sót thường quan trọng hơn việc cậu biết được bao nhiêu. Trong thị trấn đó, khắp nơi đều là mắt, cậu bị cản trở ở khắp mọi nơi nên tôi không thể giúp gì nhiều cho cậu được.”
Lời nói của ông ta khiến tim tôi đập nhanh hơn!
Ông ta thực sự đang giúp tôi!
Ông thầy do dự nói: “Có không ít người muốn mạng của cậu, nhưng kẻ trước mặt cậu mới là hung ác độc ác nhất, y giống như một con rắn trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện và cho cậu một kích trí mạng, tôi lại tìm không thấy y, khi cậu có cơ hội, thì phải dẫn dụ y đi ra, lại dùng cái này đập lên đầu y."
Ông ta đưa cho tôi một vật.
Đó là một khối ngọc thạch màu xám nhạt, nhưng trên đó có một lá bùa kỳ lạ.
Không, nó trông giống như một lá bùa, nhưng trên thực tế, nó giống khuôn mặt con người hơn.
Tôi nhận lấy, còn ông ta xoay người bỏ đi.
Tôi nhanh chóng đuổi theo hai bước, hỏi ông ta làm cách nào để dụ người đó ra ngoài?
Ông thầy liếc nhìn tôi rồi nói: “Việc của cậu thì cậu cứ làm như bình thường, tự nhiên y sẽ đến tìm cậu.”
“Hơn nữa, cậu không được phép nhắc chuyện này với bất cứ ai.”
Tôi: "……"
Trong đầu tôi nghĩ, người đó đến gặp mình... Hay là Tưởng U Nữ xuất hiện như vậy là muốn đưa tôi đi?
Tôi nhanh chóng hỏi ông ta, vậy có thể cho tôi thứ gì khác được không? Giống như món đồ bảo mệnh chẳng hạn?
Ông thầy lắc đầu nói không có món đồ bảo mệnh, ông dặn tôi đừng nên dựa vào cái gì hay con át chủ bài, người một khi có đường lui thì càng dễ chết.
Tôi lập tức không phản bác được.
Đột nhiên, ông ta vung cây gậy nhỏ trong tay về phía mặt tôi.
Tấm vải ngay lập tức bao phủ đầu tôi.
Khi tôi kịp phản ứng thì người đã biến mất tiêu.
Tôi không biết phải theo đuổi hướng nào, nên đành phải từ bỏ.
Đêm quá yên tĩnh, cây ngô đồng ven đường trông như những ma quỷ giương nanh múa vuốt.
Điện thoại lại reo lên, tôi bắt máy, Trương què hỏi tôi sao ra ngoài ăn cơm mà lâu như vậy.
Tôi do dự một lúc, nhưng ông thầy không cho tôi nói về ông ta nên tôi nói là tôi vừa gặp Tưởng U Nữ.
Trương què lập tức hỏi tôi có bắt được không, giọng điệu khá lo lắng.
Tôi chỉ đơn giản giải thích là tôi không bắt được con bé, suýt nữa còn bị con bé làm cho xe ô tô đụng chết tôi ...
Tôi sợ Trương què lo lắng nên vội vàng nói hiện tại tôi không sao rồi đi về.
Trương què lại hỏi vài câu chi tiết.
Tôi chừa ra mấy chuyện về ông thầy, còn những thứ khác đều trả lời một cách trung thực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điện thoại đã cúp, từ xa đã có thể nhìn thấy cửa tiệm của Tần Lục Nương.
Trương què đứng ở cửa, thấy Tần Lục Nương cũng chưa ngủ, đứng ở một bên, cau mày, hai tay khoanh trước ngực, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi tôi bước vào cửa tiệm, Trương què nhìn tôi từ trên xuống dưới và hỏi tôi có bị thương không?
Tôi cố gắng không làm ông lo lắng, mỉm cười nói chỉ là một vết xước nhỏ.
Trương què nhìn Tần Lục Nương với vẻ mặt trịnh trọng.
"Lục Nương, tôi vẫn phải nhờ cậy cô, Hồng Hà nhất định phải ở lại với cô." Tần Lục Nương gật đầu.
Cô ấy cẩn thận nhìn mặt tôi một cái nói: "Đêm nay, sẽ không có gì đâu."
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lão Trương, theo những gì anh nói trong điện thoại vừa rồi, Tưởng U Nữ là bị ông thầy Không kia bắt đi, thầy Không kia vô cùng quỷ dị hại các người nhưng cũng giúp các người, hiện tại lại muốn mạng của Hồng Hà, vậy hẳn là muốn Hồng Hà buông lỏng cảnh giác? Thế nhưng, trong này vẫn còn có chút kỳ quặc. "
Trương què gật gật đầu.
Tôi không dám ngắt lời, chỉ chăm chú lắng nghe.
Tần Lục Nương thở dài nói: "Người nọ hành tung quỷ dị, chúng ta chỉ có thể đợi Tưởng U Nữ hoặc y lại xuất hiện. Chỉ cần chúng ta bảo vệ Hồng Hà, y sẽ không có chỗ ra tay."
Trương què cau mày, khẽ thở dài, nói cũng chỉ có thể như vậy.
"Đã muộn rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài, cửa tiệm của tôi rất an toàn." Sắc mặt Tần Lục Nương dịu đi rất nhiều.
Cô ấy thực ra chỉ là bạn của Trương què, giúp đỡ vì tình cảm, cô ấy giúp nhiều như vậy, làm cho tôi rất cảm kích.
Lên lầu, Trương Què nhìn tôi vào phòng, sau khi nằm lên giường mới giúp tôi đóng cửa lại.
Im lặng chờ đợi một lúc, bên ngoài không có tiếng động, tôi lấy miếng ngọc màu xám tro ra, đối diện với ngọn đèn sợi đốt, miếng ngọc dường như có chút trong suốt.
Cảm thấy buồn ngủ, tôi cất viên ngọc đi và chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau thức dậy, Trương què gõ cửa, gọi tôi xuống lầu ăn sáng.
Ở tầng một cửa tiệm có đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, trên đó có tàu hủ nóng hổi, bánh quẩy và một loại bánh bột ngô chiên mà tôi chưa từng thấy.
Tần Lục Nương ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống, cô ấy mỉm cười, bảo chúng tôi thử mấy món cô ấy làm, món bánh quẩy là khi cô ấy đi Nội Dương đã ăn thử, thấy ngon, có ý nghĩa cũng tốt nên cô ấy đã đi học cách làm.
Tôi và Trương què ngồi ở hai bên bắt đầu ăn.
Trong khi ăn, Tần Lục Nương lại nhắc tới một chuyện khác, nói là mấy ngày trước cô ấy đã hứa đến một gia đình để siêu độ, thi thể đó là hung thi, bởi vì chết quá oan ức nên không tìm được người lo tang lễ. Nếu có thể có người cõng xác đi cùng thì vấn đề có thể dễ dàng giải quyết.
Tay tôi cứng đờ, trước tiên tôi nhìn Trương què.
Trương què đốt điếu thuốc, nheo mắt nói: "Nhiều oán? Trên phố này không có ai làm được sao?"
Tần Lục Nương đang định nói chuyện.
Nhưng tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Quay người lại, tôi nhìn ra ngoài cửa tiệm.
Lại nhìn thấy ở cửa ra vào có một người phụ nữ đang đứng.
Cô ta mặc một bộ trang phục màu tím, bên hông quấn roi đen dài, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu.
Một đôi mắt xếch lạnh lùng đang nhìn vào mặt tôi.
Hầu kết của tôi bỗng nhúc nhích một cái.
Người phụ nữ này không chỉ lạnh lùng...mà giống như một tảng băng trôi.
Còn có, cô ta nhìn tôi làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro