Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Người Phụ Nữ Đó...
2024-11-21 22:23:49
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
Trương què sắp bị tôi hại chết sao?
Chuyện này không có lý do gì cả, Trương què chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này.
Vậy điều gì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của Trương què?
Tôi lại không dám không tin ông thầy này.
Bởi vì tất cả những gì ông ấy nói đều linh nghiệm hết!
Kìm nén sự bất an trong lòng, tôi hỏi ông thầy, làm sao tôi có thể khắc phục được điều này?
Ngày hôm đó tôi không nhịn được mà nói ra một số chuyện, nhưng chú Trương chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.
Ông thầy lắc đầu và nói với tôi rằng vấn đề này không cách nào bổ cứu được.
Bởi vì có người bấm ngón tay tính toán, có thể tính ra mệnh số.
Trước đây ông ấy đã giúp tôi và Trương què rời khỏi thị trấn Bát Mao, là vì Trương què vừa qua khỏi tử kiếp, không nằm trong mệnh số.
Khi ông ấy cứu tôi một lần nữa, còn không cho tôi nói với Trương què, cũng là tránh cho Trương què bại lộ dưới ánh mắt của một số người.
Bởi vì tôi cũng thuộc về một biến số và không thể tính toán ra được.
Và khi tôi nói với Trương què về sự tồn tại của ông ấy, Trương què không còn là một biến số nữa, và ông ấy sẽ bị người khác nhìn chằm chằm vào.
Đầu tôi có chút choáng váng.
Tôi hiểu những gì ông thầy nói, nhưng tôi không hiểu hết.
Do dự một lúc, tôi hỏi: "Người có liên quan... Là thầy Không, còn có Nhâm Hà đúng không? Nhâm Hà không phải đã bị dán bùa rồi sao? Lẽ ra ngài đã giải quyết xong gã rồi. Thầy Không, rốt cuộc là ai, ngài không đối phó được gã sao?"
Tôi cho rằng người đang chằm chằm vào ông thầy là Nhâm Hà hoặc là thầy Không...
Nếu có thể đối phó bọn họ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với Trương què.
Sắc mặt ông thầy càng thâm sâu hơn.
Ông lắc đầu nói: “Cậu thật sự cho rằng chỉ có bọn họ nhìn chằm chằm vào cậu và muốn làm hại cậu sao?”
Vẻ mặt tôi lại thay đổi.
Ông thầy lại nói: "Nhâm Hà không có chết. Lá bùa tôi đưa cho cậu có thể làm gã bất động, nhưng trên người gã có thứ gì đó đã ngăn lá bùa của tôi lại và để cho gã chạy thoát."
"Về phần thầy Không..." Ông thầy lắc đầu thở dài: "Y cũng không thật sự muốn giết cậu, nhưng là y sai rồi, cậu không được lại gần y, huống chi là nghe y nói."
Tôi: "..."
Lời ông thầy nói ngày càng thâm sâu.
Điều này càng khiến tôi thêm mờ mịt bất an.
Thầy Không rốt cuộc là ai?
Quả nhiên thầy Không không phải muốn giết tôi, theo như lời ông thầy nói, tôi không thể tin y, vậy là y muốn lừa gạt tôi sao?
Đầu tôi bắt đầu thấy đau rồi...
Ngoài thầy Không cùng Nhâm Hà, còn ai đang nhìn chằm chằm vào tôi nữa hả?
Lúc này, ông thầy lại nói: "Tưởng Hồng Hà, Trương què nhất định sẽ chết, bởi vì có người đã để mắt tới linh hồn của ông ta, muốn cạy mở miệng ông ta."
"Khi ông ta chết, tôi sẽ hoàn toàn bại lộ. Nếu tôi liều lĩnh xuất hiện lần nữa, tôi sẽ chết. Nếu như cậu muốn tiếp tục sống, cậu phải tự mình tìm hiểu mọi chuyện."
"Có một người phụ nữ đang đến tìm cậu. Đó là cơ hội của cậu, đi theo cô ta, mới có thể sống sót."
Nói xong, ông thầy chậm rãi lùi về phía bên kia đường...
Sắc mặt tôi tái nhợt, bụng đầy thắc mắc.
Vốn dĩ tôi muốn đuổi theo anh ông ấy, nhưng dưới chân giống như là mọc rễ, dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể tiến về phía trước.
Khi tôi kịp cử động thì ông thầy đã biến mất tăm.
Tôi đứng đó hồi lâu, lòng như nghẹn lại.
Ông thầy nói rất nhiều, lại tựa như cái gì cũng chưa nói.
Tôi chỉ cảm thấy như mình đang bị bao phủ bởi một bí ẩn lớn lao...
Làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn Trương què chết chứ?
Và người phụ nữ đó...
Tôi chợt nghĩ đến hai cuộc gọi mà Tưởng Thục Lan đã gọi cho tôi!
Bà ấy nói có một người phụ nữ đang tìm tôi.
Đây chính là người mà ông thầy nhắc đến sao!?
Ngoài ra, tôi còn nghĩ đến một việc nữa.
Ông thầy sẽ chỉ bị lộ nếu Trương què chết.
Nếu Trương què không chết thì sao? Có đúng là ông thầy sẽ không sao không?
Hơi thở của tôi trở nên nặng nề hơn.
Nhưng đột nhiên, vai tôi bị vỗ mạnh một cái.
Tôi giật mình quay đầu lại!
Người đứng sau tôi, không phải là Trương què sao?
"Chú Trương..." Tôi há to miệng.
Trương què chau mày: “Chú hình như, hình như nhìn thấy ông thầy đó, con không đuổi kịp sao?”
Mồ hôi trên trán tôi chảy xuống má.
Nhưng tôi không biết có nên nói trực tiếp với Trương què về chuyện vừa xảy ra hay không...
Nếu tôi nói ra thì có ảnh hưởng gì không?
Trương què lại khua tay trước mặt tôi và hỏi tại sao tôi lại ngơ ngác, ông đang nói chuyện với tôi mà.
Tôi giật mình một cái chợt tỉnh táo lại, cắn răng, thấp giọng nói: "Chú Trương, vừa rồi chú không thấy gì cả, chú không được nhắc chuyện này với bất kỳ người nào nhé!"
Trương què mặt đầy vẻ khó hiểu.
Tôi vội nói là chờ sau khi trở về, tôi sẽ nói hết với ông sau.
Nhưng ông phải nhớ những lời tôi nói và giả vờ như vừa rồi không nhìn thấy gì cả, đồng thời không được kể cho ai nghe những điều tôi đã nói với ông về ông thầy trước đây!
Trương què lúc này mới gật gật đầu, nói ông đã biết.
Sau đó, ông nói: "Chúng ta quay lại công trường trước đã. Một công nhân vừa báo cảnh sát. Người đã tới, ở đó có một người quen cũ."
"Lục nương đại khái giải thích cho bọn họ, nói rằng chúng ta đến đây để làm phép siêu độ. Nơi này bị ma ám, nhưng nửa đêm lại gặp Xa Câu đâm vợ mình. Hơn nữa, còn có công nhân làm chứng, cho nên chúng ta không liên quan, còn ngăn cản Xa Câu."
"Trước đi qua đó, con cũng phải nói mấy câu, nếu không bọn họ sẽ luôn luôn tìm chúng ta. "
Vừa nói, Trương què vừa xoay người đi về phía cổng công trường.
Tôi lúc này mới chạy theo ông.
Sau khi nghĩ lại những gì Trương què nói, tim tôi đập thình thịch.
Mặc dù thi thể của Xa Câu là bị mượn, nhưng nếu gã đâm người ở nơi công cộng, mọi người sẽ nghĩ chính gã là người đâm chứ không phải phá thi quỷ đã mượn xác gã.
Có người chết, cũng không thể không gọi cảnh sát...
Chớp mắt, chúng tôi đã quay lại trước cổng công trường.
Một số xe cảnh sát nháy đèn và hàng rào bao vây khu vực có vũng máu.
Xa Câu cùng Lý Lan đã không thấy đâu...
Tần Lục Nương che eo, vẫn còn bị hai cảnh sát vây quanh.
Tôi vừa đi theo Trương què đi qua cổng, một cảnh sát cao lớn đã tiến về phía tôi.
Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, anh ta quả thực là người quen cũ…
Anh ta không phải là cảnh sát trên thị trấn sao, Đường Khắc? !
Đường Khắc đi tới trước mặt tôi, cau mày nói: "Rất có duyên."
Tôi mím môi không trả lời.
Sau đó là việc hỏi thăm theo thông lệ của Đường Khắc.
Tôi đã làm theo lời Trương què nhắc nhở, nói hết toàn bộ.
Tất nhiên, tôi cũng không đề cập nhiều đến mượn xác và chuyện chuyện ma quái, lại càng không nói về việc ông thầy đã giúp đỡ.
Đường Khắc cầm bút ghi chép, thỉnh thoảng lại hỏi tôi vài câu.
Lúc này, Đường Khắc nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Anh ta viết nhanh vài chữ cuối cùng, yêu cầu tôi luôn mở điện thoại và gọi cho chúng tôi nếu có bất kỳ vấn đề nào.
Sau đó, anh ta lập tức đi đến chỗ các cảnh sát khác, nhanh chóng nói việc Xa Câu vừa mới gây án, phát hiện được thứ gì đó trong nhà.
Ở cổng chỉ còn lại hai người đang trực, những cảnh sát còn lại thì đi về phía đất hoang bên kia!
Con người là một loài động vật hiếu kỳ.
Những công nhân trước đó sợ hãi chạy tán loạn cũng tụ tập xung quanh, giống như là muốn đi xem náo nhiệt.
Trương què sắp bị tôi hại chết sao?
Chuyện này không có lý do gì cả, Trương què chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này.
Vậy điều gì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của Trương què?
Tôi lại không dám không tin ông thầy này.
Bởi vì tất cả những gì ông ấy nói đều linh nghiệm hết!
Kìm nén sự bất an trong lòng, tôi hỏi ông thầy, làm sao tôi có thể khắc phục được điều này?
Ngày hôm đó tôi không nhịn được mà nói ra một số chuyện, nhưng chú Trương chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.
Ông thầy lắc đầu và nói với tôi rằng vấn đề này không cách nào bổ cứu được.
Bởi vì có người bấm ngón tay tính toán, có thể tính ra mệnh số.
Trước đây ông ấy đã giúp tôi và Trương què rời khỏi thị trấn Bát Mao, là vì Trương què vừa qua khỏi tử kiếp, không nằm trong mệnh số.
Khi ông ấy cứu tôi một lần nữa, còn không cho tôi nói với Trương què, cũng là tránh cho Trương què bại lộ dưới ánh mắt của một số người.
Bởi vì tôi cũng thuộc về một biến số và không thể tính toán ra được.
Và khi tôi nói với Trương què về sự tồn tại của ông ấy, Trương què không còn là một biến số nữa, và ông ấy sẽ bị người khác nhìn chằm chằm vào.
Đầu tôi có chút choáng váng.
Tôi hiểu những gì ông thầy nói, nhưng tôi không hiểu hết.
Do dự một lúc, tôi hỏi: "Người có liên quan... Là thầy Không, còn có Nhâm Hà đúng không? Nhâm Hà không phải đã bị dán bùa rồi sao? Lẽ ra ngài đã giải quyết xong gã rồi. Thầy Không, rốt cuộc là ai, ngài không đối phó được gã sao?"
Tôi cho rằng người đang chằm chằm vào ông thầy là Nhâm Hà hoặc là thầy Không...
Nếu có thể đối phó bọn họ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với Trương què.
Sắc mặt ông thầy càng thâm sâu hơn.
Ông lắc đầu nói: “Cậu thật sự cho rằng chỉ có bọn họ nhìn chằm chằm vào cậu và muốn làm hại cậu sao?”
Vẻ mặt tôi lại thay đổi.
Ông thầy lại nói: "Nhâm Hà không có chết. Lá bùa tôi đưa cho cậu có thể làm gã bất động, nhưng trên người gã có thứ gì đó đã ngăn lá bùa của tôi lại và để cho gã chạy thoát."
"Về phần thầy Không..." Ông thầy lắc đầu thở dài: "Y cũng không thật sự muốn giết cậu, nhưng là y sai rồi, cậu không được lại gần y, huống chi là nghe y nói."
Tôi: "..."
Lời ông thầy nói ngày càng thâm sâu.
Điều này càng khiến tôi thêm mờ mịt bất an.
Thầy Không rốt cuộc là ai?
Quả nhiên thầy Không không phải muốn giết tôi, theo như lời ông thầy nói, tôi không thể tin y, vậy là y muốn lừa gạt tôi sao?
Đầu tôi bắt đầu thấy đau rồi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài thầy Không cùng Nhâm Hà, còn ai đang nhìn chằm chằm vào tôi nữa hả?
Lúc này, ông thầy lại nói: "Tưởng Hồng Hà, Trương què nhất định sẽ chết, bởi vì có người đã để mắt tới linh hồn của ông ta, muốn cạy mở miệng ông ta."
"Khi ông ta chết, tôi sẽ hoàn toàn bại lộ. Nếu tôi liều lĩnh xuất hiện lần nữa, tôi sẽ chết. Nếu như cậu muốn tiếp tục sống, cậu phải tự mình tìm hiểu mọi chuyện."
"Có một người phụ nữ đang đến tìm cậu. Đó là cơ hội của cậu, đi theo cô ta, mới có thể sống sót."
Nói xong, ông thầy chậm rãi lùi về phía bên kia đường...
Sắc mặt tôi tái nhợt, bụng đầy thắc mắc.
Vốn dĩ tôi muốn đuổi theo anh ông ấy, nhưng dưới chân giống như là mọc rễ, dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể tiến về phía trước.
Khi tôi kịp cử động thì ông thầy đã biến mất tăm.
Tôi đứng đó hồi lâu, lòng như nghẹn lại.
Ông thầy nói rất nhiều, lại tựa như cái gì cũng chưa nói.
Tôi chỉ cảm thấy như mình đang bị bao phủ bởi một bí ẩn lớn lao...
Làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn Trương què chết chứ?
Và người phụ nữ đó...
Tôi chợt nghĩ đến hai cuộc gọi mà Tưởng Thục Lan đã gọi cho tôi!
Bà ấy nói có một người phụ nữ đang tìm tôi.
Đây chính là người mà ông thầy nhắc đến sao!?
Ngoài ra, tôi còn nghĩ đến một việc nữa.
Ông thầy sẽ chỉ bị lộ nếu Trương què chết.
Nếu Trương què không chết thì sao? Có đúng là ông thầy sẽ không sao không?
Hơi thở của tôi trở nên nặng nề hơn.
Nhưng đột nhiên, vai tôi bị vỗ mạnh một cái.
Tôi giật mình quay đầu lại!
Người đứng sau tôi, không phải là Trương què sao?
"Chú Trương..." Tôi há to miệng.
Trương què chau mày: “Chú hình như, hình như nhìn thấy ông thầy đó, con không đuổi kịp sao?”
Mồ hôi trên trán tôi chảy xuống má.
Nhưng tôi không biết có nên nói trực tiếp với Trương què về chuyện vừa xảy ra hay không...
Nếu tôi nói ra thì có ảnh hưởng gì không?
Trương què lại khua tay trước mặt tôi và hỏi tại sao tôi lại ngơ ngác, ông đang nói chuyện với tôi mà.
Tôi giật mình một cái chợt tỉnh táo lại, cắn răng, thấp giọng nói: "Chú Trương, vừa rồi chú không thấy gì cả, chú không được nhắc chuyện này với bất kỳ người nào nhé!"
Trương què mặt đầy vẻ khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi vội nói là chờ sau khi trở về, tôi sẽ nói hết với ông sau.
Nhưng ông phải nhớ những lời tôi nói và giả vờ như vừa rồi không nhìn thấy gì cả, đồng thời không được kể cho ai nghe những điều tôi đã nói với ông về ông thầy trước đây!
Trương què lúc này mới gật gật đầu, nói ông đã biết.
Sau đó, ông nói: "Chúng ta quay lại công trường trước đã. Một công nhân vừa báo cảnh sát. Người đã tới, ở đó có một người quen cũ."
"Lục nương đại khái giải thích cho bọn họ, nói rằng chúng ta đến đây để làm phép siêu độ. Nơi này bị ma ám, nhưng nửa đêm lại gặp Xa Câu đâm vợ mình. Hơn nữa, còn có công nhân làm chứng, cho nên chúng ta không liên quan, còn ngăn cản Xa Câu."
"Trước đi qua đó, con cũng phải nói mấy câu, nếu không bọn họ sẽ luôn luôn tìm chúng ta. "
Vừa nói, Trương què vừa xoay người đi về phía cổng công trường.
Tôi lúc này mới chạy theo ông.
Sau khi nghĩ lại những gì Trương què nói, tim tôi đập thình thịch.
Mặc dù thi thể của Xa Câu là bị mượn, nhưng nếu gã đâm người ở nơi công cộng, mọi người sẽ nghĩ chính gã là người đâm chứ không phải phá thi quỷ đã mượn xác gã.
Có người chết, cũng không thể không gọi cảnh sát...
Chớp mắt, chúng tôi đã quay lại trước cổng công trường.
Một số xe cảnh sát nháy đèn và hàng rào bao vây khu vực có vũng máu.
Xa Câu cùng Lý Lan đã không thấy đâu...
Tần Lục Nương che eo, vẫn còn bị hai cảnh sát vây quanh.
Tôi vừa đi theo Trương què đi qua cổng, một cảnh sát cao lớn đã tiến về phía tôi.
Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, anh ta quả thực là người quen cũ…
Anh ta không phải là cảnh sát trên thị trấn sao, Đường Khắc? !
Đường Khắc đi tới trước mặt tôi, cau mày nói: "Rất có duyên."
Tôi mím môi không trả lời.
Sau đó là việc hỏi thăm theo thông lệ của Đường Khắc.
Tôi đã làm theo lời Trương què nhắc nhở, nói hết toàn bộ.
Tất nhiên, tôi cũng không đề cập nhiều đến mượn xác và chuyện chuyện ma quái, lại càng không nói về việc ông thầy đã giúp đỡ.
Đường Khắc cầm bút ghi chép, thỉnh thoảng lại hỏi tôi vài câu.
Lúc này, Đường Khắc nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Anh ta viết nhanh vài chữ cuối cùng, yêu cầu tôi luôn mở điện thoại và gọi cho chúng tôi nếu có bất kỳ vấn đề nào.
Sau đó, anh ta lập tức đi đến chỗ các cảnh sát khác, nhanh chóng nói việc Xa Câu vừa mới gây án, phát hiện được thứ gì đó trong nhà.
Ở cổng chỉ còn lại hai người đang trực, những cảnh sát còn lại thì đi về phía đất hoang bên kia!
Con người là một loài động vật hiếu kỳ.
Những công nhân trước đó sợ hãi chạy tán loạn cũng tụ tập xung quanh, giống như là muốn đi xem náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro