Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Nhà Họ Tưởng Có...
2024-11-21 22:23:49
"Hiện tại thì không, sau này thì sao?" Đới Lư híp mắt lại thành một đường nhỏ, giọng điệu lạnh lùng hơn rất nhiều, tiếp tục nói: "Anh Hồng Hà, người muốn giảng đạo lý, nếu như anh không ..."
Tôi không nói gì mà giơ nắm đấm lên.
Cú đấm của tôi đập thẳng vào sống mũi của Đới Lư!
Gã hét thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất.
Các vệ sĩ kia sắc mặt hoảng hốt, một số người lập tức vọt về phía tôi!
Tôi bất ngờ rút con dao chặt xác ra, vung lên xung quanh, khiến các vệ sĩ sợ hãi phải rút lui.
Giây tiếp theo, tôi ném thẳng cái túi vải bọc quỷ hài vào mặt Đới Lư, nói từng chữ từng câu: “Lữ Nguyệt một thi hai mệnh, cho nên mới hung ác như vậy. Đây chính là căn nguyên rắc rối của anh, những oán khí kia là nghiệt anh tạo ra, bọn họ không dễ dàng muốn mạng của anh, tôi không phải cha anh, không quan tâm anh được nhiều như vậy.”
"Nếu anh không giao Ân Oanh ra, hiện tại tôi sẽ đào Lữ Nguyệt lên, cho anh xem người phụ nữ bị anh hại chết, rốt cuộc tàn ác đến mức nào!"
Cơ thể Đới Lư thân run rẩy, mặt tím tím xanh xanh giống như bị đã vạch trần bí mật.
Cùng lúc đó, gã theo bản năng chụp lấy túi vải tôi ném, tay run một cái, túi vải mở ra, quỷ hài kia lăn vào bụng gã.
Đới Lư kinh hãi hét lên một tiếng, hung hăng hất văng quỷ hài kia, kinh hoảng bò ra xa bảy tám mét!
Tôi cúi xuống nhặt quỷ hài lên rồi lại đi về phía Đới Lư.
Trương què không có ngăn cản tôi, Tần Lục Nương cũng lạnh lùng nhìn, những vệ sĩ kia càng không dám tiến lên.
"Tưởng Hồng Hà... Cậu biến thái sao? Đó là thai chết lưu!" Đới Lư sợ run chửi ầm lên.
Tôi vẫn bước về phía trước.
Gã sợ đến mức bật khóc, rồi đột nhiên quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Không... đừng lại gần... Tôi sẽ thả người!" Tôi lúc này mới dừng lại.
Đới Lư gắng gượng từ dưới đất đứng lên, mắng đám vệ sĩ đó là rác rưởi, tại sao bọn họ không tới giúp gã?
Vệ sĩ lập tức bước tới đỡ Đới Lư lên.
Đới Lư sắc mặt tái nhợt nói Ân Oanh đã được đưa về nhà riêng cũa gã, đợi lát nữa gã sẽ dẫn tôi đi tìm cô ấy, gã hy vọng tôi sẽ giữ lời hứa, không động vào mộ của Lữ Nguyệt.
Tôi gật đầu.
Sau đó, nhóm chúng tôi nhanh chóng rời khỏi chân núi.
Xe chạy về hướng thành phố.
Nhưng không biết tại sao, tôi lại liếc nhìn ra phía sau qua cửa sổ.
Lại nhìn thấy một người đứng bên lề đường.
Một người đang bế một bé gái trên tay, và bé gái đó đang cầm một trống bỏi.
Tôi lập tức kinh hãi
Khoảng cách không xa, tôi có thể nhận ra bé gái đó, không phải là Tưởng U Nữ sao? !
Người đàn ông bế con bé, ban đầu tôi còn tưởng là thầy Không.
Nhưng trong chốc lát, tôi biết không phải vậy!
"Dừng lại!" Tôi hét lên!
Xe đột nhiên dừng lại, tôi mở cửa, xuống xe rồi chạy ngược về phía sau.
Lúc này trời vừa rạng sáng, chúng tôi lại gần núi, trên đường sương mù rất dày.
Khi tôi chạy trở lại vị trí đó.
Người đàn ông ôm Tưởng U Nữ đã biến mất...
Sắc mặt tôi không ngừng thay đổi.
Vì tôi đã nhận ra...
Anh ta chính là người đã phá hoại việc tôi cõng xác chết giả Trương què ngày hôm đó, đồng thời còn nói với tôi thay mận đổi đào!
Lòng tôi càng thấy lạnh hơn. ..
Tôi nghĩ thầy Không là người xảo quyệt và hay thay đổi.
Nhưng lại là anh ta!
Tưởng U Nữ là bị anh ta đánh cắp!
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là anh ta vẫn luôn theo dõi tôi!
Chỉ là nhất thời tôi không hiểu nổi, tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau chúng tôi, cố tình lộ diện?
Hay anh ta nghĩ rằng sau khi chúng tôi lên xe, sẽ không quay đầu lại?
Chiếc xe chạy ngược lại đến bên cạnh tôi.
Trương què thò đầu ra khỏi xe, cau mày hỏi tôi có chuyện gì vậy?
Tần Lục Nương đặc biệt nghi ngờ, Đới Lư cũng thần sắc khó hiểu.
“Nhìn thấy một người quen cũ.” Giọng tôi khô khốc và khàn khàn.
Sau đó tôi nói với Trương què là chúng ta nên đón Ân Oanh trước, sau khi trở về lại nói chuyện sau.
Sau khi lên xe lần nữa, Trương què không hỏi nhiều.
Xe tiếp tục chạy về hướng nội thành.
Gần sáu giờ, chúng tôi trở lại khu dân cư hạng sang trong thành phố.
Trong khu dân cư này đều là biệt thự.
Chúng tôi chạy vào trong khu dân cư mới đỗ xe, sau khi xuống xe, Đới Lư đi mở cửa biệt thự, chúng tôi theo gã vào trong.
Nhưng sau khi vào trong biệt thự, Đới Lư biến sắc.
Gã gọi một cái tên trước.
Nhưng biệt thự trống trơn, không có người nào đáp lại.
Đới Lư căng thẳng bước lên tầng hai.
Tôi lập tức đi theo, Trương què và Tần Lục Nương theo sát phía sau.
Lên tầng hai, Đới Lư mở khóa cửa, bước vào, trong phòng trống trơn, lại không có ai...
“Kỳ quái…” Đới Lư lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Tôi chau mày, tim tôi chùng xuống.
Rất nhanh, Đới Lư cúp điện thoại, bất an nói: “Người… chạy mất rồi…”
Tim tôi chợt thắt lại, tôi khàn giọng nói: “Đới Lư, đừng giở trò với tôi.”
Đới Lư vẻ mặt sầu khổ, nói gã không có giở trò, gã bảo thân tín của gã liên lạc với bạn thân của Ân Oanh, lừa người đến đây rồi nhốt cả hai lại.
Nhưng vừa rồi, thân tín của gã không bắt máy, thậm chí còn tắt điện thoại.
Sắc mặt tôi thay đổi rõ rệt, hai tay nắm chặt, các khớp xương bị siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Đới Lư lại thử gọi điện thoại, mặt co quắp, bất an nói: "Có lẽ... Ân Oanh đã về nhà rồi? Nếu không anh Hồng Hà, đợi tôi tìm được cô ấy... Tôi..."
Nói thật là tôi khó có thể tin được Đới Lư.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của tôi rung lên.
Người gọi đến là số của Ân Oanh.
Mặt tôi vui mừng, Ân Oanh thật sự đã chạy trốn sao?
Ngay lập tức, tôi bắt máy.
Bên kia truyền đến một giọng nói cực kỳ yếu ớt, giống như tràn đầy sợ hãi.
"Hồng... Hồng Hà..."
“Em… ma… cứu em…” Lòng tôi trong phút chốc như rớt xuống đáy cốc.
Nắm chặt điện thoại, tôi cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh, nói Ân Oanh trước không phải sợ, nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu? Gặp phải điều gì? Nói rõ cho tôi biết, tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!
Kết quả là giọng nói của Ân Oanh biến mất.
Trong điện thoại di động, truyền ra một tiếng cười.
Đó là giọng nói của một người đàn ông, rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng
Tôi siết chặt tay hơn, khàn khàn nói: "Anh là ai?"
Yên tĩnh, lại giằng co vài giây đồng hồ.
Tiếng cười ngừng lại, giọng nói bình tĩnh rơi vào tai tôi. "Tao là ai, Tưởng Hồng Hà, mày không đoán được à?" Đôi mắt tôi nheo lại, bởi vì này giọng nói, rất quen tai.
Sau đó y buồn bã nói: "Chết ở trấn Bát Mao, hoặc là chết ở Tưởng gia thôn, đối với mày mà nói, đều là chỗ tốt, không nên trốn, mày cho rằng, mày thoát được sao?"
"Tao nói cho mày biết, nhà họ Tưởng có số mệnh bị người phỉ nhổ, mày cũng là người đáng chết, mày sinh ra đã định phải chết, cần gì phải liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Thả Ân Oanh, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."
"Nếu mày đến chỗ tao, tự nhiên tao sẽ thả cô ta đi. Tuy nhiên, mày chỉ có thể đến một mình. Nếu mày dám dẫn theo Trương què hoặc bất kỳ ai khác, tao có thể cam đoan, tối nay mày nhìn thấy, cũng chỉ có thi thể của bạn gái mày thôi."
Điện thoại bị cúp ngay lập tức.
Điện thoại di động của tôi nhận được tin nhắn WeChat, đó là địa chỉ do tài khoản của Ân Oanh gửi.
Sắc mặt Trương què tràn đầy ngưng trọng, hỏi tôi có chuyện gì vậy? Ân Oanh đã bị bắt đi?
Đới Lư cũng kinh ngạc nhìn tôi, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhỏ giọng nói: "Việc này không liên quan gì đến tôi, là kẻ thù của anh đến bắt Ân Oanh sao?"
Tôi không nói gì mà giơ nắm đấm lên.
Cú đấm của tôi đập thẳng vào sống mũi của Đới Lư!
Gã hét thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất.
Các vệ sĩ kia sắc mặt hoảng hốt, một số người lập tức vọt về phía tôi!
Tôi bất ngờ rút con dao chặt xác ra, vung lên xung quanh, khiến các vệ sĩ sợ hãi phải rút lui.
Giây tiếp theo, tôi ném thẳng cái túi vải bọc quỷ hài vào mặt Đới Lư, nói từng chữ từng câu: “Lữ Nguyệt một thi hai mệnh, cho nên mới hung ác như vậy. Đây chính là căn nguyên rắc rối của anh, những oán khí kia là nghiệt anh tạo ra, bọn họ không dễ dàng muốn mạng của anh, tôi không phải cha anh, không quan tâm anh được nhiều như vậy.”
"Nếu anh không giao Ân Oanh ra, hiện tại tôi sẽ đào Lữ Nguyệt lên, cho anh xem người phụ nữ bị anh hại chết, rốt cuộc tàn ác đến mức nào!"
Cơ thể Đới Lư thân run rẩy, mặt tím tím xanh xanh giống như bị đã vạch trần bí mật.
Cùng lúc đó, gã theo bản năng chụp lấy túi vải tôi ném, tay run một cái, túi vải mở ra, quỷ hài kia lăn vào bụng gã.
Đới Lư kinh hãi hét lên một tiếng, hung hăng hất văng quỷ hài kia, kinh hoảng bò ra xa bảy tám mét!
Tôi cúi xuống nhặt quỷ hài lên rồi lại đi về phía Đới Lư.
Trương què không có ngăn cản tôi, Tần Lục Nương cũng lạnh lùng nhìn, những vệ sĩ kia càng không dám tiến lên.
"Tưởng Hồng Hà... Cậu biến thái sao? Đó là thai chết lưu!" Đới Lư sợ run chửi ầm lên.
Tôi vẫn bước về phía trước.
Gã sợ đến mức bật khóc, rồi đột nhiên quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Không... đừng lại gần... Tôi sẽ thả người!" Tôi lúc này mới dừng lại.
Đới Lư gắng gượng từ dưới đất đứng lên, mắng đám vệ sĩ đó là rác rưởi, tại sao bọn họ không tới giúp gã?
Vệ sĩ lập tức bước tới đỡ Đới Lư lên.
Đới Lư sắc mặt tái nhợt nói Ân Oanh đã được đưa về nhà riêng cũa gã, đợi lát nữa gã sẽ dẫn tôi đi tìm cô ấy, gã hy vọng tôi sẽ giữ lời hứa, không động vào mộ của Lữ Nguyệt.
Tôi gật đầu.
Sau đó, nhóm chúng tôi nhanh chóng rời khỏi chân núi.
Xe chạy về hướng thành phố.
Nhưng không biết tại sao, tôi lại liếc nhìn ra phía sau qua cửa sổ.
Lại nhìn thấy một người đứng bên lề đường.
Một người đang bế một bé gái trên tay, và bé gái đó đang cầm một trống bỏi.
Tôi lập tức kinh hãi
Khoảng cách không xa, tôi có thể nhận ra bé gái đó, không phải là Tưởng U Nữ sao? !
Người đàn ông bế con bé, ban đầu tôi còn tưởng là thầy Không.
Nhưng trong chốc lát, tôi biết không phải vậy!
"Dừng lại!" Tôi hét lên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe đột nhiên dừng lại, tôi mở cửa, xuống xe rồi chạy ngược về phía sau.
Lúc này trời vừa rạng sáng, chúng tôi lại gần núi, trên đường sương mù rất dày.
Khi tôi chạy trở lại vị trí đó.
Người đàn ông ôm Tưởng U Nữ đã biến mất...
Sắc mặt tôi không ngừng thay đổi.
Vì tôi đã nhận ra...
Anh ta chính là người đã phá hoại việc tôi cõng xác chết giả Trương què ngày hôm đó, đồng thời còn nói với tôi thay mận đổi đào!
Lòng tôi càng thấy lạnh hơn. ..
Tôi nghĩ thầy Không là người xảo quyệt và hay thay đổi.
Nhưng lại là anh ta!
Tưởng U Nữ là bị anh ta đánh cắp!
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là anh ta vẫn luôn theo dõi tôi!
Chỉ là nhất thời tôi không hiểu nổi, tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau chúng tôi, cố tình lộ diện?
Hay anh ta nghĩ rằng sau khi chúng tôi lên xe, sẽ không quay đầu lại?
Chiếc xe chạy ngược lại đến bên cạnh tôi.
Trương què thò đầu ra khỏi xe, cau mày hỏi tôi có chuyện gì vậy?
Tần Lục Nương đặc biệt nghi ngờ, Đới Lư cũng thần sắc khó hiểu.
“Nhìn thấy một người quen cũ.” Giọng tôi khô khốc và khàn khàn.
Sau đó tôi nói với Trương què là chúng ta nên đón Ân Oanh trước, sau khi trở về lại nói chuyện sau.
Sau khi lên xe lần nữa, Trương què không hỏi nhiều.
Xe tiếp tục chạy về hướng nội thành.
Gần sáu giờ, chúng tôi trở lại khu dân cư hạng sang trong thành phố.
Trong khu dân cư này đều là biệt thự.
Chúng tôi chạy vào trong khu dân cư mới đỗ xe, sau khi xuống xe, Đới Lư đi mở cửa biệt thự, chúng tôi theo gã vào trong.
Nhưng sau khi vào trong biệt thự, Đới Lư biến sắc.
Gã gọi một cái tên trước.
Nhưng biệt thự trống trơn, không có người nào đáp lại.
Đới Lư căng thẳng bước lên tầng hai.
Tôi lập tức đi theo, Trương què và Tần Lục Nương theo sát phía sau.
Lên tầng hai, Đới Lư mở khóa cửa, bước vào, trong phòng trống trơn, lại không có ai...
“Kỳ quái…” Đới Lư lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi chau mày, tim tôi chùng xuống.
Rất nhanh, Đới Lư cúp điện thoại, bất an nói: “Người… chạy mất rồi…”
Tim tôi chợt thắt lại, tôi khàn giọng nói: “Đới Lư, đừng giở trò với tôi.”
Đới Lư vẻ mặt sầu khổ, nói gã không có giở trò, gã bảo thân tín của gã liên lạc với bạn thân của Ân Oanh, lừa người đến đây rồi nhốt cả hai lại.
Nhưng vừa rồi, thân tín của gã không bắt máy, thậm chí còn tắt điện thoại.
Sắc mặt tôi thay đổi rõ rệt, hai tay nắm chặt, các khớp xương bị siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Đới Lư lại thử gọi điện thoại, mặt co quắp, bất an nói: "Có lẽ... Ân Oanh đã về nhà rồi? Nếu không anh Hồng Hà, đợi tôi tìm được cô ấy... Tôi..."
Nói thật là tôi khó có thể tin được Đới Lư.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của tôi rung lên.
Người gọi đến là số của Ân Oanh.
Mặt tôi vui mừng, Ân Oanh thật sự đã chạy trốn sao?
Ngay lập tức, tôi bắt máy.
Bên kia truyền đến một giọng nói cực kỳ yếu ớt, giống như tràn đầy sợ hãi.
"Hồng... Hồng Hà..."
“Em… ma… cứu em…” Lòng tôi trong phút chốc như rớt xuống đáy cốc.
Nắm chặt điện thoại, tôi cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh, nói Ân Oanh trước không phải sợ, nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu? Gặp phải điều gì? Nói rõ cho tôi biết, tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!
Kết quả là giọng nói của Ân Oanh biến mất.
Trong điện thoại di động, truyền ra một tiếng cười.
Đó là giọng nói của một người đàn ông, rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng
Tôi siết chặt tay hơn, khàn khàn nói: "Anh là ai?"
Yên tĩnh, lại giằng co vài giây đồng hồ.
Tiếng cười ngừng lại, giọng nói bình tĩnh rơi vào tai tôi. "Tao là ai, Tưởng Hồng Hà, mày không đoán được à?" Đôi mắt tôi nheo lại, bởi vì này giọng nói, rất quen tai.
Sau đó y buồn bã nói: "Chết ở trấn Bát Mao, hoặc là chết ở Tưởng gia thôn, đối với mày mà nói, đều là chỗ tốt, không nên trốn, mày cho rằng, mày thoát được sao?"
"Tao nói cho mày biết, nhà họ Tưởng có số mệnh bị người phỉ nhổ, mày cũng là người đáng chết, mày sinh ra đã định phải chết, cần gì phải liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Thả Ân Oanh, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."
"Nếu mày đến chỗ tao, tự nhiên tao sẽ thả cô ta đi. Tuy nhiên, mày chỉ có thể đến một mình. Nếu mày dám dẫn theo Trương què hoặc bất kỳ ai khác, tao có thể cam đoan, tối nay mày nhìn thấy, cũng chỉ có thi thể của bạn gái mày thôi."
Điện thoại bị cúp ngay lập tức.
Điện thoại di động của tôi nhận được tin nhắn WeChat, đó là địa chỉ do tài khoản của Ân Oanh gửi.
Sắc mặt Trương què tràn đầy ngưng trọng, hỏi tôi có chuyện gì vậy? Ân Oanh đã bị bắt đi?
Đới Lư cũng kinh ngạc nhìn tôi, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhỏ giọng nói: "Việc này không liên quan gì đến tôi, là kẻ thù của anh đến bắt Ân Oanh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro