Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Sai Lầm Tiếp Nố...

2024-11-21 22:23:49

"Gặp quỷ rồi ..." Tôi lẩm bẩm.

Thẩm Kế bỗng nhiên lấy ra một thứ gì đó từ chiếc túi đeo sau lưng.

Đó là một tấm đồng vuông, trên đó khảm một chiếc đĩa tròn.

Tiếng xào xạc vang lên từ chiếc đĩa.

Thẩm Kế vẻ mặt nghiêm trọng, khẽ nói: "Oan hồn của cả thị trấn này, oán khí còn nặng hơn hôm qua, không biết là do Nhâm Hà hay bà lão kia, cậu đi nhanh lên đi."

Giọng nói của cô ta ở cuối câu đã mang theo sự thúc giục.

Tôi bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước cửa nhà của góa phụ Tế Phân.

Tôi đưa tay đẩy cửa, một cơn gió lạnh ùa ra. Thẩm Kế nghiêng người bước vào sân trước. Trong sân, đặt một chiếc quan tài, trên bề mặt quan tài vậy mà mọc đầy lông tơ màu đen.

Trên mặt đất bên cạnh có đặt một chiếc túi dài, bên trong phồng lên như chứa một người!

"Hắc sát?" Thẩm Kế lẩm bẩm: "Lại là một ngôi nhà ma, âm khí ở thị trấn này quả thực rất nặng."

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp hơn, khàn giọng nói: "Chú Trương!"

Trong quan tài là góa phụ Tế Phân, còn trong chiếc túi kia, chẳng phải là Trương què sao?!

Tôi không chút do dự bước qua, cảnh giác nhìn chằm chằm vào quan tài, đồng thời đưa tay ra túm lấy chiếc túi, định mở nó ra.

"Bên trong là người chết?" Thẩm Kế đột ngột lên tiếng.

Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi, kéo phăng chiếc túi ra, một mùi khét lẹt xộc thẳng vào mặt!

Một cái đầu đen thui đang đối diện với tôi, hốc mắt trũng sâu, nhãn cầu lật ngược như mắt cá chết, môi không khép kín, để lộ hàm răng vàng ố, càng tăng thêm vài phần ghê rợn.

Tôi hoảng hốt, trên người toát mồ hôi lạnh.

"Em trai của chị dâu Tế Phân..." Tôi thở dốc một hơi, lại càng bất an.

Tôi đứng dậy đi nhìn sang các phòng khác mà không nói một lời.

Nhưng rất nhanh, tôi đã lục tung cả căn nhà mà cũng không tìm thấy tung tích của Trương què.

Đầu óc tôi trống rỗng. Lại sai rồi ư?!

Trương què, rốt cuộc đã bị ai mang đi? Chẳng lẽ, lại là bà lão kia ư? Bà ta không trực tiếp ra tay với chúng tôi, mà dùng thủ đoạn an toàn hơn, đưa Trương què đi?

Tôi vội vã bước ra khỏi căn phòng cuối cùng, nhìn thấy Thẩm Kế, đang mở chiếc quan tài đen kịt kia ra.

Lòng tôi nhen nhóm lên tia hy vọng cuối cùng. Tuy nhiên, khi tôi tiến đến gần, tôi chỉ nhìn thấy bên trong chỉ có xác của một người phụ nữ.

Khuôn mặt của cô ta đã hoàn toàn bị che khuất bởi lớp lông tơ đen mịn mọc dày đặc, toàn bộ thi thể chỉ còn lại sự lạnh lẽo âm u.

"Quả nhiên không có ở đây." Thẩm Kế nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: "Vậy sẽ ở đâu?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ta dùng một tay đẩy nắp quan tài, chiếc quan tài đang hé mở lại được đóng lại...

Cô ta nhìn tôi dò hỏi, tôi sắc mặt trắng bệch lắc đầu.

Thẩm Kế quay người bước ra sân.

Ngôi nhà ma này, chúng tôi thực sự không nên ở lại lâu.

Nhưng vừa mở cửa, bên ngoài lại có một cặp nam nữ đứng đó, người đàn ông vô cùng đẹp trai, người phụ nữ thì đẹp đến mức khiến người ta nghẹn thở...

Trên con đường làng, sương mù trắng muốt bao trùm lấy mọi thứ.

Cặp nam nữ kia nở nụ cười với tôi và Thẩm Kế. Người đàn ông lên tiếng trước, nhìn về phía Thẩm Kế nói: "Có người từ hạ lưu chạy đến đây, trượt chân rơi xuống nước, đang cầu cứu."

Không hiểu sao, tôi cảm thấy anh ta trông có vẻ yêu dị lắm, giọng nói cũng kỳ quặc. Tuy nhiên, Thẩm Kế dường như không nhận ra điều đó, động tác của cô ta có vẻ chậm chạp hơn bình thường, phản ứng cũng không nhanh nhạy như trước.

Tôi đang cảm thấy có gì đó không ổn.

Bỗng chốc, một mùi thơm kỳ lạ ập đến trước mặt chúng tôi.

Người phụ nữ xinh đẹp kia nhẹ nhàng nói: "Ừ, dưới chân cây cầu nhỏ kia, có một cụ già đáng thương, chân giống như bị thương què rồi. Tôi và anh trai không biết bơi, không thể giúp gì được, ông ấy ôm lấy trụ cầu, sắp bị nước cuốn trôi."

Đầu óc tôi bỗng chốc đờ đẫn, rồi chỉ còn lại sự hoảng hốt tột độ.

Người già, người què...

Không phải là Trương què sao? !

Ông đã trốn thoát khỏi tay những kẻ đã bắt giữ mình? Nhưng lại gặp nạn đuối nước?

Tôi hông có thời gian để suy nghĩ, vội vàng rảo bước về phía cổng phía bắc thị trấn, theo hướng cây cầu nhỏ.

Vừa bước đi được vài bước, tôi định quay lại gọi Thẩm Kế.

Nhưng người tôi nhìn thấy lại là người phụ nữ xinh đẹp kia, cô ta khẽ nghiêng người sang một bên để chặn tôi lại, sau đó nở nụ cười quyến rũ. "Em trai, để chị dẫn em qua đó."

Cô ta đưa tay kéo cánh tay tôi, bước về phía trước.

Tôi liếc mắt nhìn thấy Thẩm Kế cũng đang bước về phía trước, người đàn ông đó đang dẫn cô ta đi về phía tôi.

Tôi không chần chừ thêm nữa, bước chân càng thêm nhanh...

Thoáng chốc, đã đến cây cầu nhỏ.

Tiếng nước chảy róc rách khiến lòng tôi rối bời, tôi cúi đầu nhìn xuống mặt nước.

Nhưng dưới nước có người nào đâu?

Gió lạnh thổi vào cổ, tôi bàng hoàng nói: "Không có ai mà? Ở phía bên kia hả?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi ngẩng đầu lên quay lại, nhưng đồng thời tôi nghe thấy một giọng nói quyến rũ bên tai: "Đừng quay lại, cậu nhìn kỹ lại xem nào?".

Một hương thơm thoảng qua bên tai, cảm giác tê tê nhói nhói kỳ lạ khiến tôi không thể cưỡng lại mà cúi đầu xuống lần nữa.

Nhưng bỗng chốc, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, trên trán bỗng túa ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu!

Trong làn sương mù lờ mờ, tôi cố gắng nhìn rõ bóng trên mặt đất. Bóng của tôi bình thường, nhưng bóng bên cạnh tôi lại không bình thường.

Đó là một cơ thể con người, nhưng lại có cái đầu nhọn hoắt, cái miệng dài ngoằng và đôi tai nhọn hoắt!

Cả cái bóng rung rung, như đang cười!

Tôi nổi da gà khắp người! Chân run rẩy...

Đây mà là con người sao?!

Khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi khiến tôi nhận ra đầu óc mình đang đờ đẫn, muốn với tay vào túi quần nhưng tốc độ chậm chạp vô cùng...

Mồ hôi tuôn rớt xuống trán. Tai lại ngứa ran, giọng nói kia đã đến gần hơn, thậm chí tôi còn cảm nhận được lông tơ trên tai chạm vào má nó.

"Em trai, em cúi xuống nhìn đi, kia là gì vậy?" Giọng cô ta càng thêm quyến rũ.

Nhưng khi tôi cúi đầu nhìn xuống, trên sông không có gì cả, chỉ có bóng trên mặt đất dần dần bị sương mù che khuất. Khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhìn thấy cái đầu nhọn hoắt áp sát vào đầu mình, như muốn xuyên thủng đầu tôi! Tay tôi, rốt cuộc cũng nắm lấy hạt châu trừ tà trong túi!

Cắn nhẹ đầu lưỡi, máu thuần dương khiến tôi tỉnh táo hơn, lập tức khôi phục khả năng vận động.

Tôi nhanh chóng giơ một tay lên bóp cổ "người phụ nữ" đó, tay còn lại rút ra hạt châu trừ tà, trực tiếp ném về phía sau mà không thèm nhìn!

Khoảnh khắc tôi quay lại, tôi đã tóm lấy cổ ai đó!

Đó là một thôn nữ bình thường, trên mặt đầy rỗ, có gì đẹp đẽ đâu?!

Chỉ có điều, trên vai bà ta đang bám một con vật nhỏ có mõm nhọn và bộ lông xù xì. Da đầu tôi tê dại, đó là một con cáo đúng không?!

Đôi mắt lá liễu sắc sảo đầy xảo quyệt và nham hiểm.

Lúc đầu tôi định nhét hạt châu trừ tà vào miệng mụ thôn nữ kia, nhưng đột nhiên tôi xoay cổ tay, muốn đập thẳng hạt châu trừ tà vào mắt con cáo!

Nó thoắt một cái, trốn sau mái tóc mụ thôn nữ.

Mụ thôn nữ hét lên, chửi rủa: "Thằng nhóc kia, không hiểu tiếng người à!"

Tay tôi tôi có cảm giác trơn trượt, giống như tôi đã bắt được một cục lông tơ, hoàn toàn không siết chặt được cổ họng mụ.

Mụ giơ tay lên, móng tay sắc nhọn đen thui nhọn vồ về phía ngực tôi!

Theo bản năng, tôi lùi lại, cả người đột ngột mất trọng lực, rơi xuống nước!

Dưới nước, lòi ra mấy cái đầu nhọn hoắt như ngón tay cái...

Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong thâm tâm tôi biết rõ, hỏng bét rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Số ký tự: 0