Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Thầy Không

2024-11-21 22:23:49

Trương què nói xong.

Bịch một tiếng, là bà Tưởng trượt từ trên ghế xuống, ngã ngồi trên mặt đất.

Bà ta sợ tới mức mặt không còn chút máu, kinh hoàng nhìn Tưởng Thục Lan!

Thân thể Tưởng Thục Lan run rẩy, mặt như giấy vàng.

Đầu óc tôi cứng đờ, lập tức khẳng định, có vấn đề!

Ánh mắt Trương què càng nghiêm khắc, nhìn chằm chằm Tưởng Thục Lan, không cho bà cơ hội thở dốc, lại nói: "Hại Hồng Hà hai mươi mốt hai hai năm, khó lắm nó mới sống sót, bà lại muốn hại nó đoản mệnh?" Tương Thục Lan chảy nước mắt ròng ròng, bà gần như sụp đổ khóc nói: "Không...Tôi không có hại Hồng Hà..."

"Vậy tại sao bà còn không nói?!" Trương què gần như là hét lớn ra tiếng.

Tưởng Thục Lan lại bị dọa đến ngừng khóc.

Bà lại bất an nhìn ra sân, cả người đều như đang giãy giụa.

Trương què không quát bà nữa.

Tôi mơ hồ nhìn ra một ít manh mối.

Tưởng Thục Lan, không dám nói?

Chẳng lẽ còn có bí mật gì ở bên trong?

Tôi vừa nghĩ tới đây, Tưởng Thục Lan lại cắn môi dưới, đi về phía căn phòng tôi ở.

Trương què nhìn tôi ra hiệu, bảo tôi đi theo.

Tôi đi theo phía sau Tưởng Thục Lan, rất nhanh đã đến trước cửa phòng tôi.

Tưởng Thục Lan đã đến trước tủ quần áo, bà từ bên trong kéo ra một cái rương gỗ.

Chuyện này nhất thời khiến tôi cảm thấy ớn lạnh!

Bé gái...Được nuôi trong một rương gỗ?

Vậy chẳng phải tôi đã ở chung phòng với con bé sao?

Da đầu tôi không ngừng run lên.

Nhưng Tưởng Thục Lan lại có vẻ cực kỳ giãy dụa cùng thống khổ, bà run rẩy quay đầu, trong mắt đều là dày vò.

"Hồng Hà...Sẽ không phải là con bé...Em con đáng thương như vậy, con bé làm sao có thể..." Nói thật, trong lòng tôi như có một tảng đá lớn đè lên.

Năm đó bé gái kia quả thật rất vô tội, sinh ra đã bị hại chết!

Ông Tưởng chết chưa hết tội, Trương Cung có đáng chết, nhưng tôi lại không muốn chết trong tay con bé đó đâu!

"Kéo ra đi." Giọng điệu của tôi lạnh xuống.

Tưởng Thục Lan ôm rương gỗ vào trong ngực, đi ra ngoài.

Tôi lùi lại hai bước, đi theo bên cạnh Tưởng Thục Lan, mãi cho đến trước nhà chính.

Trương què thần sắc cực kỳ cảnh giác, trong tay ông cầm một tấm gương đồng rỉ sét xanh.

Trong tay tôi cũng nắm chặt sừng trâu già.

"Ở bên trong này?" Trương què hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tưởng Thục Lan gian nan gật gật đầu, buồn bã nói: "Năm đó U Nữ bị cha tôi bóp chết, Hồng Hà lại bị bán cho ông, tôi không muốn U Nữ bị ném ra sau núi cho chó hoang ăn, liền tính lặng lẽ chôn U Nữ, nhưng có một ông thầy nói cho tôi biết, có thể cúng cho con bé, con bé sẽ không rời khỏi tôi..."

"Mấy năm trước,bỗng nhiên không thấy U Nữ đâu, ông thầy kia nói cho tôi biết, lên núi có thể đào con bé ra...Tôi liền đi, đưa con bé trở về..."

"Tôi vẫn nhốt con bé trong cái rương này, có phải là các người nhầm lẫn hay không, con bé không có hại người..."

Ánh mắt Trương què lại càng thêm ngạc nhiên.

Trên trán ông tiết ra rất nhiều mồ hôi, ngạc nhiên nói: "Vậy mà bà còn đặt tên cho nó? Trách không được...Nó sẽ tìm được Hồng Hà, trách không được nó lởn vởn quanh Tưởng gia âm hồn bất tán, vốn vừa mới sinh ra, không có tên đã chết non, đều nên là du hồn dã quỷ.”

Thoáng dừng lại, ánh mắt Trương què càng nghiêm khắc hơn, bảo Tưởng Thục Lan mở rương gỗ ra.

Lúc này, bà Tưởng lại vô cùng thống khổ gào khóc.

Bà ta vừa khóc, vừa mắng Tưởng Thục Lan là đồ sao chổi, vậy mà lại dẫn người chết vào cửa, hại Tưởng gia nhà tan cửa nát, gà chó không yên, bà ta làm sao sinh ra tai họa Tưởng Thục Lan này chứ!

Trương què mặt lộ vẻ bực bội, quay đầu lại trừng mắt nhìn bà Tưởng một cái, quát bảo bà ta im lặng một chút, lại nói, nếu như không phải bà ta cùng ông Tưởng ác độc, Tưởng gia làm sao có thể ầm ĩ đến hôm nay?

Bà Tưởng bị dọa đến mức không nói một lời, thống khổ trong mắt càng nhiều.

Tưởng Thục Lan đau khổ đưa tay mở rương gỗ ra.

Trong thời gian này, tôi cực kỳ cảnh giác và cẩn thận.

Bởi vì con bé rất hung dữ! Mặc dù con bé bị thương, nhưng tôi sợ con bé đột nhiên lao ra.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi rương gỗ mở ra, bên trong vậy mà trống không.

Đừng nói bé gái, ngay cả nửa bóng ma cũng không có.

Tưởng Thục Lan ngơ ngác nhìn trong rương gỗ, ánh mắt mờ mịt.

Trong lòng tôi cũng hơi hồi hộp một chút.

Bé gái không có trở về?! Vậy thì con bé có thể đi đâu?

Tôi ngẩng đầu nhìn Trương què.

Sắc mặt Trương què hoàn toàn trầm xuống.

Ông đột nhiên hỏi: "Người nói cho bà biết nuôi bé gái, lại nói với bà là con bé đang ở trên núi, là ở trong thôn sao?"

Mí mắt tôi giật giật, Trương què quả nhiên suy nghĩ rất nhanh nhạy!

Tưởng Thục Lan chỉ là một người phụ nữ bình thường, bà nào hiểu nhiều thứ như vậy!

Tai họa của bé gái đến từ người đã nhờ Tưởng Thục Lan cúng nó!

Tưởng Thục Lan mím môi, thận trọng gật đầu. Trương què trực tiếp đứng dậy.

Cả khuôn mặt ông nhăn lại vì đau đớn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc, yêu cầuTưởng Thục Lan lập tức dẫn chúng ta đến nhà người nọ.

Tôi nhìn mà thấy khó chịu, nói Trương què cứ ở Tưởng gia nghỉ ngơi, Tôi đi theo tới đó là được.

Trương què lại sắc mặt căng thẳng, lắc đầu nói người nọ biết chỉ Tưởng Thục Lan cách nuôi tiểu quỷ như thế nào, khẳng định không đơn giản, một mình tôi đi, đó chính là chịu chết.

Ông đi qua mới có tác dụng.

Tôi nói không lại Trương què nên muốn cõng ông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông lại đưa tay đẩy ta ra, lại thúc giục Tưởng Thục Lan.

Tưởng Thục Lan không nhúc nhích.

Trương què lại trầm giọng nói: "Muốn Hồng Hà còn sống, hay là muốn con nhỏ đó tiếp tục hại người?" Tưởng Thục Lan run lên, bà lén liếc tôi một cái, mới cúi đầu đi ra ngoài.

Đôi mắt của con người không thể nói dối.

Sau nhiều năm, tôi đã bị bắt nạt bởi rất nhiều người.

Tôi biết ai ghét tôi và ai thực sự tốt với tôi.

Trong một khoảnh gian, suy nghĩ của tôi phức tạp hơn.

Trương què khập khễnh đuổi theo Tưởng Thục Lan, để lại hàng loạt dấu chân đẫm máu trên mặt đất.

Ông đi vài bước, bước chân ngược lại vững vàng hơn không ít, tựa như nhịn được đau.

Tôi lấy lại tinh thần và đi theo.

Sau khi ra khỏi Tưởng gia, đi bộ trên đường thôn vài phút, Tưởng Thục Lan lại đi vào một con đường mòn.

Bà cúi đầu và bước sâu hơn vào con đường.

Sau khi đi khỏang chừng hai ba trăm thước, một khoảng sân nhỏ vắng vẻ hiện ra trước mặt chúng tôi, cạnh sân có một cái ao nhỏ.

Tưởng Thục Lan kinh ngạc đứng ở ngoài sân.

Vài giây sau, mặt bà đỏ bừng đến mang tai, bà nhỏ giọng nói: "Thầy Không, ở chỗ này ..."

"Thầy Không?" Trương què nhíu mày.

Tưởng Thục Lan gật gật đầu, bà lại nài nỉ nói: "Có thể không tổn thương U Nữ hay không ... Con bé quá khổ, cho dù là con bé, cũng không phải lỗi của nó...Tôi có thể..."

Trương què căn bản không để ý tới Tưởng Thục Lan, ông một cước liền đá vàng cổng hàng rào của sân.

Khập khễnh bước vào sân, từ bên hông ông rút ra một cây thước dài bằng cánh tay.

Tôi nhanh chóng đi theo vào trong sânTưởng Thục Lan cũng hốt hoảng đi theo.

Chỉ chớp mắt, Trương què đã đến trước trước cửa phòng, ông lại một cước đá văng cửa.

Cánh cửa gỗ đập vào tường hai bên, phát ra tiếng ù ù không chịu nổi.

Trong phòng có một cái bàn gỗ cũ nát, bên cạnh bàn có một người đang ngồi quay lưng về phía chúng tôi...

Người đó đang cúi đầu, giống như đang ngủ.

Trương què cảnh giác chậm rãi đi về phía người nọ...

Chợt, người nọ lại phát ra một tiếng cười khàn khàn.

Ngay sau đó, ông ta quay lại.

Đó là một khuôn mặt cực kỳ cứng đờ, mặt người chết vàng như nến, trên mặt ông ta có rất nhiều vết cào, nhìn thấy mà giật mình.

Hơn nữa, hai bên cổ ông ta, còn có hai dấu tay...

Tôi sợ tới mức hồn cũng sắp bay ra ngoài.

Đây đâu phải là thầy gì, rõ ràng là Trương Cung bị gãy cổ mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Số ký tự: 0