Chương 2
2024-11-05 16:49:35
Có lẽ thấy Ngũ Thế Thanh cuối cùng cũng chú ý đến cô, cô gái cầm vali chạy nhanh đến, Tề Anh thấy vậy liền đứng chắn trước Ngũ Thế Thanh.
Tại Thượng Hải, không ai dám chọc vào Ngũ Thế Thanh, nhưng những người muốn giết Ngũ Thế Thanh thì nhiều không đếm xuể, không ai biết cô gái này có phải là một trong số đó hay không.
Tề Anh là đao phủ hạng nhất của Ngũ Thế Thanh, thường ngày nói chuyện với ai đó, những người nhát gan có thể sợ tới mức tè ra quần, người như thế hiện giờ đứng chắn trước Ngũ Thế Thanh, khiến cô gái lập tức sợ tới mức đứng sững lại, ôm chặt vali vào ngực, không dám động đậy, đôi mắt tròn xoe như một con mèo bị hoảng sợ.
Ngũ Thế Thanh không muốn lên tiếng, dựa theo thói quen của anh, việc anh dừng lại chờ cô gái bước tới đã rất rộng lượng, tuy nhiên, không biết tại sao, anh lại nói: “Lên đây nói chuyện đi.”
Trước cửa Tân Thế Giới có một mái vòm đá hoa cương lớn cho khách chờ xe, đứng ở trên đó, ít nhất cũng không bị mưa làm ướt.
Cô gái kia nghe thấy câu đó, ánh mắt sáng lên, lập tức cười chạy lên bậc thang. Khi cô đứng lên, Ngũ Thế Thanh mới phát hiện ra gương mặt của cô gái này mặt rất non nớt, hai má phúng phính, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.
Dễ thấy được là vừa rồi Ngũ Thế Thanh lên tiếng đã cho cô bé một chút dũng khí, sau khi đứng lên, cô nói: “Anh có phải là Ngũ Thế Thanh không?”
Kể từ khi Ngũ Thế Thanh trở thành lão đại của Đông Bang, đã rất lâu không ai gọi thẳng tên anh nữa.
Cô gái cũng không chờ Ngũ Thế Thanh trả lời, liền bước lên một bước, nói với giọng trong trẻo: “Mười năm trước có phải anh đã đến Thừa Đức không?”
Đúng là đã đến, mười năm trước, Ngũ Thế Thanh vì muốn thể hiện lòng trung thành với lão đại lúc đó là Nghiêm Đại Bằng, đã nóng vội truy sát một kẻ thù của Nghiêm Đại Bằng, từ Thượng Hải đuổi đến Thừa Đức, bị rơi vào phục kích, suýt chút nữa mất mạng, may mắn được một cô bé sáu bảy tuổi cứu, ẩn náu vài ngày mới sống sót được.
Anh nhớ cô bé đó có đôi mắt rất tròn, con ngươi vừa đen lại vừa to, như một con mèo. Anh nhìn cô gái ướt sũng trước mặt này, đôi mắt tròn trịa chắc chắn không thể sai được. Anh nhớ mỗi lần gọi cô bé là Miêu nhi (mèo con), mặt cô bé lại phồng lên tức giận.
Dường như đã suy nghĩ rất lâu, Ngũ Thế Thanh nói: “Cô là… Miêu Nhi?”
Quả nhiên, cô gái vốn đang cười lập tức tức giận, mặt phồng lên, chân dậm xuống đất: “Cẩn Nhi, người ta tên là Cẩn Nhi!”
Ngũ Thế Thanh cười, giơ tay vẫy vẫy, nói: “Sao lại ra nông nỗi này, cẩn thận bị cảm, trước tiên ngồi xe về nhà đã.”
Năm sau, Ngũ Thế Thanh sẽ tròn ba mươi tuổi, ở nông thôn, ba mươi tuổi ôm cháu cũng không hiếm, nhưng Ngũ Thế Thanh vẫn chưa lấy vợ, nhưng tuổi tác đã đến, dỗ trẻ con thì cũng tạm được.
-
Cẩn Nhi, tên đầy đủ là Kim Hoài Cẩn, người Thừa Đức, từ nhỏ đã không có cha, may mắn mẹ có của hồi môn phong phú, hai mẹ con ở nông thôn, tiết kiệm chi tiêu, cũng sống được qua ngày.
Mười năm trước, vô cùng tình cờ cô đã lén lút nuôi dưỡng Ngũ Thế Thanh bị thương, nhưng cô bé sáu bảy tuổi không hiểu chuyện, lại bị lão đại hắc bang tương lai này sai bảo bưng trà rót nước năm ngày, đến khi Ngũ Thế Thanh rời đi, đã ăn một bát mì lớn, còn mang theo hai cái bánh bao, nói với cô bé sau này đến Thượng Hải tìm Ngũ Thế Thanh anh.
Thấy cô là một cô gái cửa lớn không ra cửa trong không tới, nhiều nhất chỉ lén lút chạy ra ngoài mua kẹo lại cứu một lão đại hắc bang tương lai về nhà, lúc lấy chồng cũng chỉ có thể lấy người hàng xóm, có lẽ cả đời cũng không thể đến Thượng Hải xa xôi, sao mà ngờ được, cô chưa kịp kết hôn, mẹ cô đã bị bệnh mà qua đời, nhiều năm qua chỉ có vào không có ra, tiền bạc sớm không còn dư dả, nhìn thấy sắp không sống nổi nữa…
Tại Thượng Hải, không ai dám chọc vào Ngũ Thế Thanh, nhưng những người muốn giết Ngũ Thế Thanh thì nhiều không đếm xuể, không ai biết cô gái này có phải là một trong số đó hay không.
Tề Anh là đao phủ hạng nhất của Ngũ Thế Thanh, thường ngày nói chuyện với ai đó, những người nhát gan có thể sợ tới mức tè ra quần, người như thế hiện giờ đứng chắn trước Ngũ Thế Thanh, khiến cô gái lập tức sợ tới mức đứng sững lại, ôm chặt vali vào ngực, không dám động đậy, đôi mắt tròn xoe như một con mèo bị hoảng sợ.
Ngũ Thế Thanh không muốn lên tiếng, dựa theo thói quen của anh, việc anh dừng lại chờ cô gái bước tới đã rất rộng lượng, tuy nhiên, không biết tại sao, anh lại nói: “Lên đây nói chuyện đi.”
Trước cửa Tân Thế Giới có một mái vòm đá hoa cương lớn cho khách chờ xe, đứng ở trên đó, ít nhất cũng không bị mưa làm ướt.
Cô gái kia nghe thấy câu đó, ánh mắt sáng lên, lập tức cười chạy lên bậc thang. Khi cô đứng lên, Ngũ Thế Thanh mới phát hiện ra gương mặt của cô gái này mặt rất non nớt, hai má phúng phính, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.
Dễ thấy được là vừa rồi Ngũ Thế Thanh lên tiếng đã cho cô bé một chút dũng khí, sau khi đứng lên, cô nói: “Anh có phải là Ngũ Thế Thanh không?”
Kể từ khi Ngũ Thế Thanh trở thành lão đại của Đông Bang, đã rất lâu không ai gọi thẳng tên anh nữa.
Cô gái cũng không chờ Ngũ Thế Thanh trả lời, liền bước lên một bước, nói với giọng trong trẻo: “Mười năm trước có phải anh đã đến Thừa Đức không?”
Đúng là đã đến, mười năm trước, Ngũ Thế Thanh vì muốn thể hiện lòng trung thành với lão đại lúc đó là Nghiêm Đại Bằng, đã nóng vội truy sát một kẻ thù của Nghiêm Đại Bằng, từ Thượng Hải đuổi đến Thừa Đức, bị rơi vào phục kích, suýt chút nữa mất mạng, may mắn được một cô bé sáu bảy tuổi cứu, ẩn náu vài ngày mới sống sót được.
Anh nhớ cô bé đó có đôi mắt rất tròn, con ngươi vừa đen lại vừa to, như một con mèo. Anh nhìn cô gái ướt sũng trước mặt này, đôi mắt tròn trịa chắc chắn không thể sai được. Anh nhớ mỗi lần gọi cô bé là Miêu nhi (mèo con), mặt cô bé lại phồng lên tức giận.
Dường như đã suy nghĩ rất lâu, Ngũ Thế Thanh nói: “Cô là… Miêu Nhi?”
Quả nhiên, cô gái vốn đang cười lập tức tức giận, mặt phồng lên, chân dậm xuống đất: “Cẩn Nhi, người ta tên là Cẩn Nhi!”
Ngũ Thế Thanh cười, giơ tay vẫy vẫy, nói: “Sao lại ra nông nỗi này, cẩn thận bị cảm, trước tiên ngồi xe về nhà đã.”
Năm sau, Ngũ Thế Thanh sẽ tròn ba mươi tuổi, ở nông thôn, ba mươi tuổi ôm cháu cũng không hiếm, nhưng Ngũ Thế Thanh vẫn chưa lấy vợ, nhưng tuổi tác đã đến, dỗ trẻ con thì cũng tạm được.
-
Cẩn Nhi, tên đầy đủ là Kim Hoài Cẩn, người Thừa Đức, từ nhỏ đã không có cha, may mắn mẹ có của hồi môn phong phú, hai mẹ con ở nông thôn, tiết kiệm chi tiêu, cũng sống được qua ngày.
Mười năm trước, vô cùng tình cờ cô đã lén lút nuôi dưỡng Ngũ Thế Thanh bị thương, nhưng cô bé sáu bảy tuổi không hiểu chuyện, lại bị lão đại hắc bang tương lai này sai bảo bưng trà rót nước năm ngày, đến khi Ngũ Thế Thanh rời đi, đã ăn một bát mì lớn, còn mang theo hai cái bánh bao, nói với cô bé sau này đến Thượng Hải tìm Ngũ Thế Thanh anh.
Thấy cô là một cô gái cửa lớn không ra cửa trong không tới, nhiều nhất chỉ lén lút chạy ra ngoài mua kẹo lại cứu một lão đại hắc bang tương lai về nhà, lúc lấy chồng cũng chỉ có thể lấy người hàng xóm, có lẽ cả đời cũng không thể đến Thượng Hải xa xôi, sao mà ngờ được, cô chưa kịp kết hôn, mẹ cô đã bị bệnh mà qua đời, nhiều năm qua chỉ có vào không có ra, tiền bạc sớm không còn dư dả, nhìn thấy sắp không sống nổi nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro