[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
Chương 27
Lạc Tân
2024-11-21 20:12:15
Việc nào ra việc đó, trong sự kiện lần này Trương Thư Ninh xác thật là có chỗ làm không đúng, nhưng cũng không có nghĩa là phải thừa nhận hậu quả như vậy. Đương nhiên với điều kiện là tất cả giả thiết của hắn là sự thật.
Tề Minh nhìn Bạch Hướng Mặc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng:
“Thấy cậu lo lắng cho cô ấy như vậy, tôi sẽ giúp cậu chú ý đến chuyện này.”
“Anh có lòng tốt như vậy sao?”
“Trương tiên sinh đã trả tiền tiền thuốc men cho cậu, tôi giúp cậu để ý chuyện của Trương Thư Ninh xem như là cảm ơn cậu đã giúp công ty của chúng tôi không cần phải bồi thường nhiều tiền như vậy.”
“Vậy cảm ơn trước, hy vọng là mọi chuyện sẽ không giống như suy nghĩ của tôi.” Bạch Hướng Mặc thật sâu thở dài một hơi.
Nếu như chuyện này thật sự giống như suy đoán đoán của hắn, Trương Thư Ninh rất có thể sẽ bị bắt trở về và sẽ đối mặt với những chuyện đáng sợ hơn nữa.
Cho nên lúc này hắn phải làm gì mới được?
“Suy nghĩ của cậu mới là đáng sợ.”
Tề Minh một lần nữa mà nhìn Bạch Hướng Mặc từ trên xuống dưới mà đánh giá hắn.
Trương Thư Ninh là một cô gái có tính cách rộng rãi hướng ngoại, vừa nhìn thấy liền biết cô ấy chính là lớn lên ở trong hủ mật, phụ thân cũng là người có thân phận địa vị trong xã hội, người bình thường ai lại sẽ hướng chuyện xấu mà nghĩ?!
Bạch Hướng Mặc hơi hơi há mồm như muốn giải thích cái gì, lại không biết phải giải thích từ đâu, cuối cùng dứt khoát lựa chọn im lặng.
“Tức giận rồi sao?”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Làm nghề này lâu rồi, nên thường hay nghĩ đến tình huống xấu nhất, cũng có lúc khó tránh khỏi sẽ bị người khác nghi ngờ cùng hiểu lầm.”
“Nghề này? Cậu là đang nói đến cái gì?”
“Pháp y.”
Tề Minh không thể tin được nói: “Là sinh viên tốt nghiệp Đại học St. John, lại muốn đi làm ngỗ tác?”
Bác sĩ là nghề được rất nhiều người tôn kính, nhưng nghề ngỗ tác thì lại bị xem thường.
Tuy rằng hiện tại tư tưởng của mọi người đã dần dần mở ra, nghề ngỗ tác không còn giống trước kia bị xem như ti tiện, nhưng vẫn như cũ bị rất lớn kỳ thị, bởi vì mọi người cảm thấy nghề này vô cùng đen đủi.
Bạch Hướng Mặc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy thái độ của Tề Minh, lúc trước khi hắn quyết định lựa chọn nghề này, cũng có rất nhiều người không hiểu mà ngăn cản hắn.
Người của thế giới hiện đại đều nghĩ như vậy, còn thời đại này thì không cần phải nói nữa.
Bạch Hướng Mặc sửa đúng lời của Tề Minh: “Là pháp y không phải ngỗ tác, cảm ơn lời khuyên của anh rất nhiều.”
“Đơn giản là tôi thích, không được sao?”
“Sở thích của cậu thật đặc biệt.”
Bạch Hướng Mặc nhún nhún vai, cũng không thèm chấp nhất với Tề Minh, trước kia còn ở hiện đại, hắn cũng có rất nhiều đồng nghiệp đâu.
Tề Minh nở nụ cười tươi sáng nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng thích như vậy.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy, lập tức xoay người nhìn về phía Tề Minh.
Tề Minh: “Tôi cũng thích xen vào chuyện của người chết.”
Buổi tối ở Thượng Hải, trên đường đèn đuốc sáng trưng, lộng lẫy mờ ảo, làm cho con người ta bị mê muội, thật xứng với tên gọi 'Đêm Thượng Hải'.
Xe dừng lại ở đầu hẻm nhà Bạch Hướng Mặc, khi Bạch Hướng Mặc chuẩn bị xuống xe, Tề Minh đột nhiên gọi hắn lại.
“Bạch Hướng Mặc.”
Bạch Hướng Mặc xoay người, cúi thấp thân thể nhìn người đang ngồi trong xe, một đôi mắt không lớn nhưng lại sáng ngời có thần.
Đôi mắt của Tề Minh chợt lóe lên một tia ánh sáng rất nhanh liền biến mất: “Cậu có hứng thú gia nhập công ty Hoa Hưng của chúng tôi không?”
Tề Minh từ trên xe đi xuống, từ trong túi móc ra một điếu thuốc bậc lửa hút. Cũng đưa Bạch Hướng Mặc một điếu, Bạch Hướng Mặc trực tiếp cự tuyệt còn lui về sau hai bước, không chút nào che giấu sự bài xích của bản thân với mùi thuốc lá.
Tề Minh thấy vậy liền cười, sau đó đem thuốc lá trong miệng lấy ra trực tiếp dập tắt.
“Phúc lợi dành cho nhân viên của Hoa Hưng rất tốt, chỉ cần là có cống hiến chắc chắn sẽ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh.”
“Ví dụ như chuyện hôm nay, giải quyết xong là có thể nhận được một trăm đồng đại dương tiền khen thưởng.”
Bạch Hướng Mặc nhướng mày: “Ý của anh là, nếu tôi không gia nhập Hoa Hưng, liền một đồng cũng không có?”
“Cũng không đến mức như vậy, công ty Hoa Hưng của chúng tôi từ trước đến nay rất biết tri ân báo đáp, chẳng qua tôi chỉ có thể giúp cậu xin nhiều lắm là ba mươi đồng đại dương tiền công thôi.”
Ba mươi đồng đại dương kỳ thật cũng không phải ít, hiện tại bình thường một tháng tiền lương của công nhân cũng chỉ khoảng mười đồng đại dương, cho nên ba mươi đồng đại dương một tháng là đã quá tốt.
Hắn chỉ cần tham gia một lần là có thể kiếm nhiều tiền công như vậy, xem ra công ty bảo hiểm Hoa Hưng đối nhân viên còn rất phúc hậu a.
Tề Minh nhìn Bạch Hướng Mặc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng:
“Thấy cậu lo lắng cho cô ấy như vậy, tôi sẽ giúp cậu chú ý đến chuyện này.”
“Anh có lòng tốt như vậy sao?”
“Trương tiên sinh đã trả tiền tiền thuốc men cho cậu, tôi giúp cậu để ý chuyện của Trương Thư Ninh xem như là cảm ơn cậu đã giúp công ty của chúng tôi không cần phải bồi thường nhiều tiền như vậy.”
“Vậy cảm ơn trước, hy vọng là mọi chuyện sẽ không giống như suy nghĩ của tôi.” Bạch Hướng Mặc thật sâu thở dài một hơi.
Nếu như chuyện này thật sự giống như suy đoán đoán của hắn, Trương Thư Ninh rất có thể sẽ bị bắt trở về và sẽ đối mặt với những chuyện đáng sợ hơn nữa.
Cho nên lúc này hắn phải làm gì mới được?
“Suy nghĩ của cậu mới là đáng sợ.”
Tề Minh một lần nữa mà nhìn Bạch Hướng Mặc từ trên xuống dưới mà đánh giá hắn.
Trương Thư Ninh là một cô gái có tính cách rộng rãi hướng ngoại, vừa nhìn thấy liền biết cô ấy chính là lớn lên ở trong hủ mật, phụ thân cũng là người có thân phận địa vị trong xã hội, người bình thường ai lại sẽ hướng chuyện xấu mà nghĩ?!
Bạch Hướng Mặc hơi hơi há mồm như muốn giải thích cái gì, lại không biết phải giải thích từ đâu, cuối cùng dứt khoát lựa chọn im lặng.
“Tức giận rồi sao?”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Làm nghề này lâu rồi, nên thường hay nghĩ đến tình huống xấu nhất, cũng có lúc khó tránh khỏi sẽ bị người khác nghi ngờ cùng hiểu lầm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghề này? Cậu là đang nói đến cái gì?”
“Pháp y.”
Tề Minh không thể tin được nói: “Là sinh viên tốt nghiệp Đại học St. John, lại muốn đi làm ngỗ tác?”
Bác sĩ là nghề được rất nhiều người tôn kính, nhưng nghề ngỗ tác thì lại bị xem thường.
Tuy rằng hiện tại tư tưởng của mọi người đã dần dần mở ra, nghề ngỗ tác không còn giống trước kia bị xem như ti tiện, nhưng vẫn như cũ bị rất lớn kỳ thị, bởi vì mọi người cảm thấy nghề này vô cùng đen đủi.
Bạch Hướng Mặc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy thái độ của Tề Minh, lúc trước khi hắn quyết định lựa chọn nghề này, cũng có rất nhiều người không hiểu mà ngăn cản hắn.
Người của thế giới hiện đại đều nghĩ như vậy, còn thời đại này thì không cần phải nói nữa.
Bạch Hướng Mặc sửa đúng lời của Tề Minh: “Là pháp y không phải ngỗ tác, cảm ơn lời khuyên của anh rất nhiều.”
“Đơn giản là tôi thích, không được sao?”
“Sở thích của cậu thật đặc biệt.”
Bạch Hướng Mặc nhún nhún vai, cũng không thèm chấp nhất với Tề Minh, trước kia còn ở hiện đại, hắn cũng có rất nhiều đồng nghiệp đâu.
Tề Minh nở nụ cười tươi sáng nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng thích như vậy.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy, lập tức xoay người nhìn về phía Tề Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Minh: “Tôi cũng thích xen vào chuyện của người chết.”
Buổi tối ở Thượng Hải, trên đường đèn đuốc sáng trưng, lộng lẫy mờ ảo, làm cho con người ta bị mê muội, thật xứng với tên gọi 'Đêm Thượng Hải'.
Xe dừng lại ở đầu hẻm nhà Bạch Hướng Mặc, khi Bạch Hướng Mặc chuẩn bị xuống xe, Tề Minh đột nhiên gọi hắn lại.
“Bạch Hướng Mặc.”
Bạch Hướng Mặc xoay người, cúi thấp thân thể nhìn người đang ngồi trong xe, một đôi mắt không lớn nhưng lại sáng ngời có thần.
Đôi mắt của Tề Minh chợt lóe lên một tia ánh sáng rất nhanh liền biến mất: “Cậu có hứng thú gia nhập công ty Hoa Hưng của chúng tôi không?”
Tề Minh từ trên xe đi xuống, từ trong túi móc ra một điếu thuốc bậc lửa hút. Cũng đưa Bạch Hướng Mặc một điếu, Bạch Hướng Mặc trực tiếp cự tuyệt còn lui về sau hai bước, không chút nào che giấu sự bài xích của bản thân với mùi thuốc lá.
Tề Minh thấy vậy liền cười, sau đó đem thuốc lá trong miệng lấy ra trực tiếp dập tắt.
“Phúc lợi dành cho nhân viên của Hoa Hưng rất tốt, chỉ cần là có cống hiến chắc chắn sẽ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh.”
“Ví dụ như chuyện hôm nay, giải quyết xong là có thể nhận được một trăm đồng đại dương tiền khen thưởng.”
Bạch Hướng Mặc nhướng mày: “Ý của anh là, nếu tôi không gia nhập Hoa Hưng, liền một đồng cũng không có?”
“Cũng không đến mức như vậy, công ty Hoa Hưng của chúng tôi từ trước đến nay rất biết tri ân báo đáp, chẳng qua tôi chỉ có thể giúp cậu xin nhiều lắm là ba mươi đồng đại dương tiền công thôi.”
Ba mươi đồng đại dương kỳ thật cũng không phải ít, hiện tại bình thường một tháng tiền lương của công nhân cũng chỉ khoảng mười đồng đại dương, cho nên ba mươi đồng đại dương một tháng là đã quá tốt.
Hắn chỉ cần tham gia một lần là có thể kiếm nhiều tiền công như vậy, xem ra công ty bảo hiểm Hoa Hưng đối nhân viên còn rất phúc hậu a.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro