[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 35

Lạc Tân

2024-11-21 20:12:15

Bạch Hướng Mặc nghe vậy chỉ thấy ghê tởm không thôi: “Thế nhưng còn có chuyện này! Nhưng làm vậy không phải là vi phạm pháp luật sao! Người phụ nữ đó có thể đi kiện mà?!”

“Pháp luật?” Tề Minh cười châm biếm, “Nó có tồn tại, nhưng người nó bảo vệ không phải là những người phụ nữ thế này. Người phụ nữ kia trong lúc bị đem đi cầm cố khó sinh mà chết, lúc còn sống cũng đã bị bán, đến lúc chết cũng không được yên thân.”

Bạch Hướng Mặc chau mày, tâm tình cản thấy thực nặng nề.

Những người ở tầng dưới chót, đặc biệt là phụ nữ, hắn không nghĩ tới hoàn cảnh sinh tồn của bọn họ ở thời đại này thế nhưng lại ác liệt đến mức này.

“Trương Thư Ninh có biết không?”

Nói xong Bạch Hướng Mặc tự cười giễu, biết hay không cũng có gì khác nhau đâu.

Trương Thư Ninh vẫn luôn phản đối lễ giáo phong kiến ấp bách phụ nữ, lại không nghĩ tới cô ấy cũng vì lợi ích của bản thân mà trở thành người áp bách những phụ nữ có vận mệnh thấp kém hơn cô ấy.

Có lẽ trong lòng cô ấy có lý do bất đắc dĩ nào đó, nhưng cũng không thể đối người chết làm vậy.

“Còn chuyện này nữa……” Tề Minh hít sâu một hơi mới nhìn Bạch Hướng Mặc.

Trong lòng Bạch Hướng Mặc cảm thấy có chút dự cảm không tốt: "Có chuyện gì?”

“Trương tiên sinh vẫn luôn hiểu lầm tên đàn ông vẫn luôn cùng Trương Thư Ninh ở bên nhau chính là cậu.”

Bạch Hướng Mặc kinh ngạc: “Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ, ngoại trừ ban đầu trong các hoạt động của trường tôi có cùng Trương Thư Ninh tiếp xúc quá, hơn nữa còn là trước mặt mọi người, lúc sau thì chỉ đứng từ xa mà nhìn cô ấy thôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Tề Minh lộ ra ánh mắt đồng tình nhìn về phía Bạch Hướng Mặc.

Bạch Hướng Mặc chỉ cảm thấy một có loại cảm xúc bi thương không thuộc về cậu đang dâng lên trong lòng, cổ cảm xúc này vẫn như cũ không muốn cậu nói ra suy đoán bất kham trong lòng.

Thời gian vụ án xảy ra rất sớm, trên đường vẫn còn người đi lại, đây cũng không phải thời gian thích hợp để chạy trốn.

Nếu như đã quyết định lựa chọn buổi tối hành động, thì thời gian hẳn là nên chọn vào lúc đêm khuya mới đúng như vậy sẽ an toàn hơn.

Trong lòng của Bạch Hướng Mặc đang có một cổ cảm xúc khác ép buộc cậu không được suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa mà hãy xem như tất cả đều là sự trùng hợp.

Bạch Hướng Mặc tuy không thích như vậy, nhưng cũng tôn trọng ý chí của nguyên chủ.

Bất quá, nếu như tất cả suy đoán này của cậu là sự thật, thì Trương tiên sinh vẫn luôn hiểu lầm cậu là bạn trai của Trương Thư Ninh, nhưng lại không có tìm cậu phiền toái. Cũng có thể chứng minh một điều, Trương tiên sinh không có đối Trương Thư Ninh làm ra chuyện gì không tốt.

Bạch Hướng Mặc âm thầm thở ra một hơi: “Thôi, hiện tại những chuyện này đã cùng tôi không có không quan.”

Tất cả mọi chuyện đều đã vô cùng rõ ràng, di nhuyện của nguyên chủ cậu cũng đã hoàn thành, còn người chết cũng đã xác minh được thân phận.

Đến nỗi cuối cùng chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào, cậu cũng không có khả năng khống chế được. Nguyên chủ cũng không muốn truy vấn cái gì mà đơn giản chỉ muốn biết sự thật thôi.

Bạch Hướng Mặc tôn trọng tâm nguyện của nguyên chủ, còn cậu chỉ muốn điều tra ra sự thật bảo vệ bản thân vậy là đủ rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Làm phiền anh lại cho người quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu hai cha con của họ vẫn bình thường thì không cần phải chú ý đến.”

“Lòng tốt của cậu thật giống như ánh sáng của phật mà chiếu khắp nơi a.” Tề Minh trêu chọc.

“Việc nào ra việc đó, bất luận hành vi nào trái pháp luật đều phải bị ngăn lại.”

“Nếu tất cả người của chính phủ đều như cậu, quốc gia của chúng ta cũng không đến mức trở nên tệ hại như bây giờ.”

Bạch Hướng Mặc làm lơ sự trào phúng trong mắt của Tề Minh, hỏi: “Vụ án mới là chuyện thế nào? Hiện tại chúng ta đi qua xem xét đi.”

“Vội vàng làm gì, đi theo tôi trước đi.”

Tề Minh mang theo Bạch Hướng Mặc đi tới một con hẻm khác, vòng tới vòng lui vài lần còn quen thuộc hơn cả Bạch Hướng Mặc sống ở nơi này.

Một lát sau, hai người đi đến một nhà bán mì thịt bò.

Cái quán này nằm sâu bên trong con hẻm nhỏ, diện tích cũng không lớn nhưng người đến thì lại rất nhiều, thật xa là có thể ngửi thấy mùi thơm nồng đậm.

Tề Minh tìm cái bàn ngồi xuống: “Ăn trước một chút gì đi, nếu không một lát nữa cậu lại bị đói ngất xỉu, mắc công công ty còn phải trả tiền thuốc men cho cậu nữa.”

Buổi sáng Bạch Hướng Mặc cũng chỉ uống có chút cháo, hiện tại đã sớm đói bụng, cho nên cũng không hề khách khí mà ngồi xuống.

“Không thể tin được, anh lại đến những chỗ thế này ăn sáng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Số ký tự: 0