[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
Chương 40
Lạc Tân
2024-11-21 20:12:15
“Cảm ơn, phiền toái anh lại giúp tôi lật trở về.”
Lần này, Tề Minh bình tĩnh làm theo, đã có kinh nghiệm cho nên động tác càng nhanh càng chuẩn.
Bạch Hướng Mặc cho anh ta một ánh mắt tán thưởng, thật là một người trợ thủ tốt a.
Sau khi kiểm tra thi biểu, Bạch Hướng Mặc lấy ra dao phẫu thuật, chuẩn bị tiến hành giải phẫu.
Bạch Hướng Mặc trước khi hạ dao liền nhìn về phía Lý Đức Chí: “Lý tiên sinh, tôi cho rằng ngài nên chờ bên ngoài sẽ tốt hơn”
Lý Đức Chí vừa nghe liền bực bội: “Các người muốn đẩy tôi ra ngoài để gian lận sao?! Vợ của tôi sao lại khổ như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép các người bôi nhọ nàng!”
Một khi đã như vậy, Bạch Hướng Mặc cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lưu loát hạ dao, dùng thủ pháp chữ 'Y' để giải phẫu lồng ngực.
Không đến một lát, Lý Đức Chí đã không ở đây nổi nữa, dùng tay che miệng trực tiếp xông ra ngoài, kế tiếp không có lại đi vào nữa.
Mấy người ở đây cũng không cảm thấy bất ngờ, người bình thường rất khó tiếp thu hình ảnh ghê tởm như vậy, đặc biệt là người bị giải phẫu lại còn là người phụ nữ mà mình sớm chiều ở chung.
Bạch Hướng Mặc mí mắt cũng chưa nâng, tất cả lực chú ý đều đặt trên tay.
Thân thể này cùng thân thể trước kia hoàn toàn bất đồng, cơ bắp cũng không có bị khô cứng, chỉ có thể giống đối xử với người sống mà cẩn thận nhẹ nhàng kiểm tra.
“Trong phế quản có nước, bùn đất cùng nấm bọt.”
Tề Minh: “Hiện tại đã có thể xác định nguyên nhân chết của nạn nhân chưa?”
“Ân, đủ loại dấu hiệu cho thấy, nạn nhân xác thật là do chết đuối mà chết.”
Tề Minh ánh mắt lóe lóe: “Có thể đoán ra là do trượt chân rơi xuống nước hay là bị người đẩy hoặc là kéo xuống nước không?”
“Pháp y không thể xác định nạn nhân là do trượt chân hay là bị người khác đẩy xuống nước.”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu, “Đến nỗi có phải bị người khác kéo xuống nước hay không, tôi cũng không có ở trên người nạn nhân tìm được những dấu hiệu do người khác tác động hay là vật chứng nào để lại, cũng không có nhìn thấy ứ thương, cho nên rất khó tiến hành phán đoán.”
“Xem ra vụ án này chỉ có thể xác định là ngoài ý muốn.”
Bạch Hướng Mặc lại không tán đồng: “Hiện tại đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm.”
“Công việc kiểm tra thi thể còn chưa có kết thúc, chúng ta còn chưa có đến hiện trường điều tra, không thể dễ dàng đưa ra kết luận được.”
Bạch Hướng Mặc nhìn Tề Minh, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
“Hôm nay sao anh lại làm việc qua loa như vậy?”
Tề Minh từ trong lời của cậu ta nghe ra thâm ý, hơi hơi gật đầu:
“Xem ra ở trong mắt cậu, tôi là một người làm việc không đáng tin cậy.”
“Chưa gì đã đưa ra kết luận nhanh như vậy, việc này cũng có nghĩa công ty các anh phải lập tức chi trả một số tiền khổng lồ, việc này không giống với phong cách làm việc của anh cho lắm.”
Cho dù Tề Minh là người dứt khoát đi nữa, công ty của anh ta cũng sẽ không hy vọng chuyện này giải quyết thuận lợi như vậy.
“Tôi chỉ là muốn biểu đạt sự tin tưởng của tôi đối với chuyên nghiệp của cậu thôi, cũng muốn nói cho cậu biết, công ty của chúng tôi không sợ bồi thường.”
Vương tham trưởng đang đứng bên cạnh nhịn không được cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Ê, ê, hai người các cậu có muốn tâm sự yêu đương gì đó thì chờ sau khi kiểm tra xong rồi nói cũng không muộn? Các cậu không sợ hôi, nhưng tôi sợ a.”
Bạch Hướng Mặc làm lơ ông ta dùng sai từ, bình tĩnh mà đem dạ dày mới vừa cắt ra nhẹ nhàng để vào trong khay:
“Động tác trên tay tôi một giây cũng chưa dừng lại.”
“Vậy cậu nói nhảm nhiều như vậy để làm gì, còn không mau nhanh tay lên.”
Bạch Hướng Mặc liếc mắt, âm trầm nhìn Vương tham trưởng:
“Ông thực sự hy vọng trong phòng này thực an tĩnh sao?”
Vương tham trưởng nghe vậy cũng sửng sốt, trong đầu hiện lên cảnh tượng mà cậu ta vừa nói, trong phòng chỉ có âm thanh của dao phẫu thuật lúc cắt ra thịt……
Vương tham trưởng gặp qua rất nhiều người chết, chính ông ta cũng là người từ trong đống xác chết bò ra tới.
Nhưng nếu phải nhìn đến loại trường hợp này, ông ta vẫn là có chút chịu không được.
Lúc này, Vương tham trưởng cũng không dám nói gì nữa, liền lui ra đứng cách thi thể một khoảng rất xa.
Tuy rằng Vương tham trưởng đối việc phá án thực không có trách nhiệm, nhưng trong lúc kiểm tra thi thể, cho dù hiện trường lại ghê tởm ác liệt, ông ta vẫn luôn nghiêm ngặt giám sát, việc này cũng coi như là một ưu điểm của ông ta.
Lần này, Tề Minh bình tĩnh làm theo, đã có kinh nghiệm cho nên động tác càng nhanh càng chuẩn.
Bạch Hướng Mặc cho anh ta một ánh mắt tán thưởng, thật là một người trợ thủ tốt a.
Sau khi kiểm tra thi biểu, Bạch Hướng Mặc lấy ra dao phẫu thuật, chuẩn bị tiến hành giải phẫu.
Bạch Hướng Mặc trước khi hạ dao liền nhìn về phía Lý Đức Chí: “Lý tiên sinh, tôi cho rằng ngài nên chờ bên ngoài sẽ tốt hơn”
Lý Đức Chí vừa nghe liền bực bội: “Các người muốn đẩy tôi ra ngoài để gian lận sao?! Vợ của tôi sao lại khổ như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép các người bôi nhọ nàng!”
Một khi đã như vậy, Bạch Hướng Mặc cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lưu loát hạ dao, dùng thủ pháp chữ 'Y' để giải phẫu lồng ngực.
Không đến một lát, Lý Đức Chí đã không ở đây nổi nữa, dùng tay che miệng trực tiếp xông ra ngoài, kế tiếp không có lại đi vào nữa.
Mấy người ở đây cũng không cảm thấy bất ngờ, người bình thường rất khó tiếp thu hình ảnh ghê tởm như vậy, đặc biệt là người bị giải phẫu lại còn là người phụ nữ mà mình sớm chiều ở chung.
Bạch Hướng Mặc mí mắt cũng chưa nâng, tất cả lực chú ý đều đặt trên tay.
Thân thể này cùng thân thể trước kia hoàn toàn bất đồng, cơ bắp cũng không có bị khô cứng, chỉ có thể giống đối xử với người sống mà cẩn thận nhẹ nhàng kiểm tra.
“Trong phế quản có nước, bùn đất cùng nấm bọt.”
Tề Minh: “Hiện tại đã có thể xác định nguyên nhân chết của nạn nhân chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ân, đủ loại dấu hiệu cho thấy, nạn nhân xác thật là do chết đuối mà chết.”
Tề Minh ánh mắt lóe lóe: “Có thể đoán ra là do trượt chân rơi xuống nước hay là bị người đẩy hoặc là kéo xuống nước không?”
“Pháp y không thể xác định nạn nhân là do trượt chân hay là bị người khác đẩy xuống nước.”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu, “Đến nỗi có phải bị người khác kéo xuống nước hay không, tôi cũng không có ở trên người nạn nhân tìm được những dấu hiệu do người khác tác động hay là vật chứng nào để lại, cũng không có nhìn thấy ứ thương, cho nên rất khó tiến hành phán đoán.”
“Xem ra vụ án này chỉ có thể xác định là ngoài ý muốn.”
Bạch Hướng Mặc lại không tán đồng: “Hiện tại đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm.”
“Công việc kiểm tra thi thể còn chưa có kết thúc, chúng ta còn chưa có đến hiện trường điều tra, không thể dễ dàng đưa ra kết luận được.”
Bạch Hướng Mặc nhìn Tề Minh, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
“Hôm nay sao anh lại làm việc qua loa như vậy?”
Tề Minh từ trong lời của cậu ta nghe ra thâm ý, hơi hơi gật đầu:
“Xem ra ở trong mắt cậu, tôi là một người làm việc không đáng tin cậy.”
“Chưa gì đã đưa ra kết luận nhanh như vậy, việc này cũng có nghĩa công ty các anh phải lập tức chi trả một số tiền khổng lồ, việc này không giống với phong cách làm việc của anh cho lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Tề Minh là người dứt khoát đi nữa, công ty của anh ta cũng sẽ không hy vọng chuyện này giải quyết thuận lợi như vậy.
“Tôi chỉ là muốn biểu đạt sự tin tưởng của tôi đối với chuyên nghiệp của cậu thôi, cũng muốn nói cho cậu biết, công ty của chúng tôi không sợ bồi thường.”
Vương tham trưởng đang đứng bên cạnh nhịn không được cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Ê, ê, hai người các cậu có muốn tâm sự yêu đương gì đó thì chờ sau khi kiểm tra xong rồi nói cũng không muộn? Các cậu không sợ hôi, nhưng tôi sợ a.”
Bạch Hướng Mặc làm lơ ông ta dùng sai từ, bình tĩnh mà đem dạ dày mới vừa cắt ra nhẹ nhàng để vào trong khay:
“Động tác trên tay tôi một giây cũng chưa dừng lại.”
“Vậy cậu nói nhảm nhiều như vậy để làm gì, còn không mau nhanh tay lên.”
Bạch Hướng Mặc liếc mắt, âm trầm nhìn Vương tham trưởng:
“Ông thực sự hy vọng trong phòng này thực an tĩnh sao?”
Vương tham trưởng nghe vậy cũng sửng sốt, trong đầu hiện lên cảnh tượng mà cậu ta vừa nói, trong phòng chỉ có âm thanh của dao phẫu thuật lúc cắt ra thịt……
Vương tham trưởng gặp qua rất nhiều người chết, chính ông ta cũng là người từ trong đống xác chết bò ra tới.
Nhưng nếu phải nhìn đến loại trường hợp này, ông ta vẫn là có chút chịu không được.
Lúc này, Vương tham trưởng cũng không dám nói gì nữa, liền lui ra đứng cách thi thể một khoảng rất xa.
Tuy rằng Vương tham trưởng đối việc phá án thực không có trách nhiệm, nhưng trong lúc kiểm tra thi thể, cho dù hiện trường lại ghê tởm ác liệt, ông ta vẫn luôn nghiêm ngặt giám sát, việc này cũng coi như là một ưu điểm của ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro