[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
Chương 45
Lạc Tân
2024-11-21 20:12:15
Lâm Uyển Như nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn hai người rời đi.
Vợ của Ngô thợ may thò đầu qua tới tò mò nghe ngóng, những hàng xóm láng giềng khác cũng đều nhìn lại đây.
“Ai da, Bạch gia tức phụ, Hướng Mặc nhà cô là từ nơi nào nhận thức người kia vậy, lại còn ngồi xe ô tô nhỏ tới.”
Lâm Uyển Như không quá thói quen cùng những người khác giao tiếp, nhưng từ khi Bạch Hướng Mặc xảy ra chuyện, nàng mới biết được cùng hàng xóm láng giềng làm tốt quan hệ rất là quan trọng. Hiện tại cũng không có ai quản nàng, cho nên nàng cũng đang rất nỗ lực buông ra chính mình đi tiếp xúc với những người khác.
“Cậu ta là giám đốc của công ty bảo hiểm Hoa Hưng, hiện tại con trai của tôi đang làm việc cho cậu ta.”
“Ai da, thì ra là giám đốc của Hoa Hưng! Nhưng Hướng Mặc nhà cô không phải là sinh viên ngành y sao? Sao lại đến công ty bảo hiểm làm việc? Hắn còn muốn học đại học nữa không nha?”
Lâm Uyển Như cũng không rõ Bạch Hướng Mặc đang làm gì, cũng không biết còn học đại học nữa không, chỉ có thể qua loa mà trả lời.
May mà vợ của Ngô thợ may cũng không có tiếp tục truy hỏi
mà lại nói sang chuyện khác. Bà ấy là một người nhiệt tình thích nói chuyện, Lâm Uyển Như nói chuyện với bà ấy một hồi cũng dần dần thân thiết hơn.
Vừa lên xe, Tề Minh liền đưa cho Bạch Hướng Mặc một cái bánh nướng lớn.
“Bánh nướng lớn của nhà này hương vị rất ngon, cậu muốn ăn bánh mặn hay bánh ngọt?”
“Cảm ơn anh, vị nào cũng được.”
Tề Minh liền trực tiếp lấy mỗi loại một cái cho Bạch Hướng Mặc.
Hương vị của bánh nướng lớn quả nhiên rất ngon, vừa thơm vừa ngon miệng, làm Bạch Hướng Mặc ăn rất thỏa mãn.
“Mới đây cậu đã ăn no rồi à?” Tề Minh nhìn thấy trong tay Bạch Hướng Mặc vẫn còn đang cầm một cái bánh nướng chưa hề động vào, “Cậu ăn còn thua cả đứa bé hai tuổi nữa.”
Lúc Tề Minh mới vừa mua được bánh nướng lớn, đã lập tức ăn hết ba cái, hiện tại lại ăn thêm hai cái, đang định tiếp tục tấn công cái thứ ba.
Tề Minh xác thật ăn nhiều hơn người bình thường rất nhiều, nhưng ở trước mặt Bạch Hướng Mặc, hắn phảng phất giống như một cái thùng cơm di động.
Bạch Hướng Mặc đối cái dạ dày gà con của hắn cũng thực bất đắc dĩ a, hiện giờ hắn đã biết vì sao hắn lại lùn như vậy.
Nhưng hắn ăn xong một cái bánh, cũng đã cảm thấy thực no rồi, căn bản không thể ăn thêm nữa.
“Tôi là bị thân thể hạn chế.”
“Cậu nên rèn luyện thân thể nhiều hơn đi.”
Tề Minh nói xong, liền giơ tay nắn bóp bả vai của Bạch Hướng Mặc, chỉ cảm thấy bả vai của cậu ta gầy đến mức chỉ còn lại có xương cốt.
Bạch Hướng Mặc hít hà một hơi: “Anh dùng lực tay cũng quá lớn đi.”
“Xin lỗi."
Tề Minh vội vàng thu tay lại nói, “Tôi cũng không có sử dụng tý sức lực nào a.”
Bạch Hướng Mặc buồn bực, thân thể này đúng là quá yếu mà!
Thời buổi này thân thể không tốt, có muốn chạy trốn cũng không có sức lực để chạy.
Hắn cần thiết phải lên một kế hoạch rèn luyện cho bản thân mới được, ăn cơm cùng rèn luyện thân thể đều phải đề cao.
Thân là một người pháp y, không có một thân thể tốt là không được, ngay cả thi thể đều lật không được làm sao nghiệm thi.
Lúc này, hai người đã đi đến chỗ Phương Mỹ Cầm rơi xuống nước, trời mới vừa tờ mờ sáng, chỗ nạn nhân rơi xuống nước không có đèn đường, chỉ cần đứng xa một chút liền nhìn thấy không rõ lắm.
Lúc này, cũng có người bắt đầu hoạt động, nhưng người cũng không nhiều lắm.
“Ngày Phương Mỹ Cầm rơi xuống nước, anh còn nhớ rõ thời tiết hôm đó thế nào không?” Mấy ngày trước Bạch Hướng Mặc vẫn còn ở trong phòng giam tối tăm không thấy ánh mặt trời, cho nên cũng không biết thời tiết bên ngoài thế nào.
“Hình như cũng giống như hôm nay.”
“Nhân chứng là ở nơi nào nhìn thấy nạn nhân rơi xuống sông?”
Tề Minh chỉ vào một chỗ cách đây không xa, nơi đó có một căn nhà dân, có một ông lão đang ngồi trước cửa.
“Ngày đó chính là ông lão kia nhìn thấy nạn nhân rơi xuống sông.”
Chỗ ông lão đang ngồi, cách chỗ Phương Mỹ Cầm giặt đồ ít nhất cũng gần mười mét.
Kế tiếp, hai người cùng nhau đi đến trước mặt ông lão, Tề Minh cũng không có vội vàng hỏi chuyện, chỉ lấy ra một cây thuốc lá đưa qua.
“Ai da, đây chính là thuốc lá của Tây Dương a.”
Ông lão cũng không có khách khí liền nhận lấy, nhưng lại luyến tiếc hút, chỉ đem nó kẹp trên lỗ tai.
“Lý bá, ngày đó ông thật sự tận mắt nhìn thấy Phương Mỹ Cầm rơi xuống sông sao?” Lúc này Tề Minh mới mở miệng hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Lý bá liền rất là thổn thức.
Vợ của Ngô thợ may thò đầu qua tới tò mò nghe ngóng, những hàng xóm láng giềng khác cũng đều nhìn lại đây.
“Ai da, Bạch gia tức phụ, Hướng Mặc nhà cô là từ nơi nào nhận thức người kia vậy, lại còn ngồi xe ô tô nhỏ tới.”
Lâm Uyển Như không quá thói quen cùng những người khác giao tiếp, nhưng từ khi Bạch Hướng Mặc xảy ra chuyện, nàng mới biết được cùng hàng xóm láng giềng làm tốt quan hệ rất là quan trọng. Hiện tại cũng không có ai quản nàng, cho nên nàng cũng đang rất nỗ lực buông ra chính mình đi tiếp xúc với những người khác.
“Cậu ta là giám đốc của công ty bảo hiểm Hoa Hưng, hiện tại con trai của tôi đang làm việc cho cậu ta.”
“Ai da, thì ra là giám đốc của Hoa Hưng! Nhưng Hướng Mặc nhà cô không phải là sinh viên ngành y sao? Sao lại đến công ty bảo hiểm làm việc? Hắn còn muốn học đại học nữa không nha?”
Lâm Uyển Như cũng không rõ Bạch Hướng Mặc đang làm gì, cũng không biết còn học đại học nữa không, chỉ có thể qua loa mà trả lời.
May mà vợ của Ngô thợ may cũng không có tiếp tục truy hỏi
mà lại nói sang chuyện khác. Bà ấy là một người nhiệt tình thích nói chuyện, Lâm Uyển Như nói chuyện với bà ấy một hồi cũng dần dần thân thiết hơn.
Vừa lên xe, Tề Minh liền đưa cho Bạch Hướng Mặc một cái bánh nướng lớn.
“Bánh nướng lớn của nhà này hương vị rất ngon, cậu muốn ăn bánh mặn hay bánh ngọt?”
“Cảm ơn anh, vị nào cũng được.”
Tề Minh liền trực tiếp lấy mỗi loại một cái cho Bạch Hướng Mặc.
Hương vị của bánh nướng lớn quả nhiên rất ngon, vừa thơm vừa ngon miệng, làm Bạch Hướng Mặc ăn rất thỏa mãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mới đây cậu đã ăn no rồi à?” Tề Minh nhìn thấy trong tay Bạch Hướng Mặc vẫn còn đang cầm một cái bánh nướng chưa hề động vào, “Cậu ăn còn thua cả đứa bé hai tuổi nữa.”
Lúc Tề Minh mới vừa mua được bánh nướng lớn, đã lập tức ăn hết ba cái, hiện tại lại ăn thêm hai cái, đang định tiếp tục tấn công cái thứ ba.
Tề Minh xác thật ăn nhiều hơn người bình thường rất nhiều, nhưng ở trước mặt Bạch Hướng Mặc, hắn phảng phất giống như một cái thùng cơm di động.
Bạch Hướng Mặc đối cái dạ dày gà con của hắn cũng thực bất đắc dĩ a, hiện giờ hắn đã biết vì sao hắn lại lùn như vậy.
Nhưng hắn ăn xong một cái bánh, cũng đã cảm thấy thực no rồi, căn bản không thể ăn thêm nữa.
“Tôi là bị thân thể hạn chế.”
“Cậu nên rèn luyện thân thể nhiều hơn đi.”
Tề Minh nói xong, liền giơ tay nắn bóp bả vai của Bạch Hướng Mặc, chỉ cảm thấy bả vai của cậu ta gầy đến mức chỉ còn lại có xương cốt.
Bạch Hướng Mặc hít hà một hơi: “Anh dùng lực tay cũng quá lớn đi.”
“Xin lỗi."
Tề Minh vội vàng thu tay lại nói, “Tôi cũng không có sử dụng tý sức lực nào a.”
Bạch Hướng Mặc buồn bực, thân thể này đúng là quá yếu mà!
Thời buổi này thân thể không tốt, có muốn chạy trốn cũng không có sức lực để chạy.
Hắn cần thiết phải lên một kế hoạch rèn luyện cho bản thân mới được, ăn cơm cùng rèn luyện thân thể đều phải đề cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân là một người pháp y, không có một thân thể tốt là không được, ngay cả thi thể đều lật không được làm sao nghiệm thi.
Lúc này, hai người đã đi đến chỗ Phương Mỹ Cầm rơi xuống nước, trời mới vừa tờ mờ sáng, chỗ nạn nhân rơi xuống nước không có đèn đường, chỉ cần đứng xa một chút liền nhìn thấy không rõ lắm.
Lúc này, cũng có người bắt đầu hoạt động, nhưng người cũng không nhiều lắm.
“Ngày Phương Mỹ Cầm rơi xuống nước, anh còn nhớ rõ thời tiết hôm đó thế nào không?” Mấy ngày trước Bạch Hướng Mặc vẫn còn ở trong phòng giam tối tăm không thấy ánh mặt trời, cho nên cũng không biết thời tiết bên ngoài thế nào.
“Hình như cũng giống như hôm nay.”
“Nhân chứng là ở nơi nào nhìn thấy nạn nhân rơi xuống sông?”
Tề Minh chỉ vào một chỗ cách đây không xa, nơi đó có một căn nhà dân, có một ông lão đang ngồi trước cửa.
“Ngày đó chính là ông lão kia nhìn thấy nạn nhân rơi xuống sông.”
Chỗ ông lão đang ngồi, cách chỗ Phương Mỹ Cầm giặt đồ ít nhất cũng gần mười mét.
Kế tiếp, hai người cùng nhau đi đến trước mặt ông lão, Tề Minh cũng không có vội vàng hỏi chuyện, chỉ lấy ra một cây thuốc lá đưa qua.
“Ai da, đây chính là thuốc lá của Tây Dương a.”
Ông lão cũng không có khách khí liền nhận lấy, nhưng lại luyến tiếc hút, chỉ đem nó kẹp trên lỗ tai.
“Lý bá, ngày đó ông thật sự tận mắt nhìn thấy Phương Mỹ Cầm rơi xuống sông sao?” Lúc này Tề Minh mới mở miệng hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Lý bá liền rất là thổn thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro