[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 49

Lạc Tân

2024-11-21 20:12:15

Chị gái hàng xóm cũng chỉ nghe Phương Mỹ Cầm nói đại khái là ở chỗ nào thôi, suốt đường đi, Tề Minh cùng Bạch Hướng Mặc phải hỏi thăm nhiều lần mới tìm được nơi này.

Nơi này có hai cái ao cá lớn cỡ sân bóng rổ, cách đó không xa chính là hồ hoa sen, hiện tại đều đã khô héo, bên dưới hồ, củ sen vẫn còn chưa có bị đào xong, hoàn toàn phù hợp với miêu tả của Phương Mỹ Cầm.

Tề Minh nhìn thấy nơi này không có người lui tới, vô cùng khẳng định nói.

“Đúng là nơi này không sai được, nơi này chính là hạ du của con sông mà Phương Mỹ Cầm rơi xuống nước, thi thể của Phương Mỹ Cầm cũng được vớt lên ở hạ du.”

Chỉ có chỗ này, đem người hại mới không dễ bị người khác phát hiện, sau khi giết người xong đem thi thể đi ném cũng dễ dàng.

Bạch Hướng Mặc nhìn nhìn xung quanh: “Nơi này cách Thượng Hải cũng không gần, bọn họ làm thế nào lại đây?”

“Lái xe.”

“Lái xe?”

Tề Minh chỉ vào mặt cỏ đằng xa nói: “Cậu nhìn đi, nơi đó có dấu vết của bánh xe để lại.”

Bạch Hướng Mặc nhìn theo hướng ngón tay của Tề Minh chỉ, quả nhiên liền phát hiện có dấu vết của bánh xe để lại.

“Ánh mắt của anh thật tốt.” Bạch Hướng Mặc tán thưởng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vừa rồi ở trên đường tôi đã phát hiện ra vết bánh xe, cho nên liền dựa theo quỹ đạo của bánh xe chạy tới đây.”

Bạch Hướng Mặc nghe xong anh ta giải thích vẫn rất là bội phục, vừa rồi bị xe lắc lư chóng mặt, hoàn toàn không rảnh lo nhìn cái gì.

“Lý Đức Chí còn có xe?”

Hiện tại giá xe ô tô cũng không rẻ, nhìn Lý Đức Chí cũng không giống người có thể mua được.

“Hiện tại cũng có chỗ cho thuê xe, mấy năm nay ai muốn đi xa đều là thuê xe.”

Bạch Hướng Mặc chỉ mới xuyên đến đây, thật sự rất giống một con dế nhũi, cũng không biết hiện tại đã có nghiệp vụ cho thuê xe.

“Nếu như Lý Đức Chí thuê xe, rất có thể dùng chiếc xe kia để vận chuyển thi thể, nếu chúng ta tìm được chiếc xe kia, có lẽ có thể ở trên đó phát hiện thêm manh mối.”

“Những chỗ cho thuê xe chỉ có mấy nhà, rất dễ điều tra ra. Hơn nữa phí thuê xe rất mắc, một giờ ít nhất cũng phải năm sáu đồng Đại dương, Lý Đức Chí nhất định sẽ chọn loại xe rẻ nhất để thuê, như vậy phạm vi điều tra cũng có thể thu nhỏ lại rất nhiều.”

Hai người đến gần ao cá, đi được vài bước, liền thấy được dấu vết cỏ dại bị đè lún xuống, nơi đó mơ hồ vẫn còn có thể nhìn thấy hai cái dấu chân.

Bạch Hướng Mặc ngồi xổm xuống, dùng tay đo thử. “Đây là dấu chân của một nam một nữ, căn cứ vào kích thước lớn nhỏ của dấu chân, có thể suy đoán đây là dấu chân của Phương Mỹ Cầm cùng Lý Đức Chí…… Di, còn có dấu chân của người thứ ba!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tề Minh cũng ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, nơi này ngày thường không có ai tới, mấy ngày nay lại không có mưa to, cho nên dấu chân tương đối rõ ràng.

“Đây cũng là dấu chân của phụ nữ, hơn nữa còn thực hỗn loạn."

Bạch Hướng Mặc có xem qua bàn chân cùng giày của Phương Mỹ Cầm, bởi vậy mới có thể nhanh chóng phân biệt ra tới, lại chỉ vào một dấu chân khác nói: “Đây là dấu chân của Phương Mỹ Cầm, bởi vì kích thước cùng hoa văn của nó phù hợp với kích thước cùng hoa văn trên đế giày của cô ấy.”

Tề Minh: “Hoa văn do dấu giày của Phương Mỹ Cầm để lại rất rõ ràng, có thể thấy được cảm xúc lúc ấy của cô ấy rất ổn định.”

Cách hồ nước không xa cũng có một đống cỏ dại bị đè lún xuống, nhìn hình dáng có thể đoán được là do trước đó trải tấm vải ăn cơm dã ngoại gây ra, dấu chân của Phương Mỹ Cầm cũng xuất hiện ở bên cạnh chỗ này.

Còn dấu chân của người phụ nữ kia thì chủ yếu xuất hiện ở ven hồ nước, cùng Lý Đức Chí giống nhau, vô cùng hỗn loạn, còn có rất nhiều dấu chân bước chồng lên nhau.

Tề Minh: “Phương Mỹ Cầm cũng từng đi đến bên cạnh hồ nước, nếu lúc đó đột nhiên có người đẩy…… Lại đợi sau khi cô ấy đã chết, mới vớt xác lên đem đi vứt”

Bạch Hướng Mặc gật gật đầu nói: “Tôi có nhìn thấy trên người của Phương Mỹ Cầm có mấy chỗ xuất hiện dấu vết bị thương, đều là vết thương sau khi mới có, vô cùng có khả năng là do lúc đó vớt thi thể lưu lại. Nhưng cũng có khả năng là sau khi chết ở trong sông xảy ra va chạm, bởi vậy không thể lấy ra làm chứng cứ hữu dụng được.”

Bạch Hướng Mặc lại cẩn thận quan sát dấu chân xa lạ kia nói: “Căn cứ vào đặc thù của dấu chân, theo suy đoán của tôi thì người phụ nữ này cao khoảng một mét năm mươi tám, cân nặng khoảng bốn mươi kg, tuổi tác khoảng hai mươi.”

Tề Minh kinh ngạc: “Cậu làm thế nào mà đoán ra được?”

Bạch Hướng Mặc: “Chiều dài của bàn chân cùng chiều cao của một người là có quan hệ chặt chẽ với nhau, Hầu hết các nhà khoa học cho rằng chiều dài bàn chân sẽ bằng 1/7 chiều cao của cơ thể (chênh lệch +-3cm), bàn chân thường ngừng phát triển vào độ tuổi mười hai hoặc mười ba. Do đó có thể tính chiều cao bằng cách lấy độ dài bàn chân x 7 sẽ ra được chiều cao gần đúng của người đó."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Số ký tự: 0