[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế
Cái người tên C...
Mộc Dịch
2024-09-23 10:33:16
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cố Vãn, ý của chị là tôi đang nói dối ư? Rõ ràng chị…” Cố Vũ Đình tức giận chỉ tay và Cố vãn định mắng chửi nhưng lại bị Khương Thư Mỹ nhanh chóng bịt miệng lại.
“Vậy… con muốn cha giúp con làm chuyện gì?” Cố Hải Sơn lúc này cảm thấy Cố Vãn vô cùng hiểu chuyện.
Ông ta cũng không định đi tới nhà họ Mạnh hỏi cho ra ngô ra khoai thật, nhà họ Cố và nhà họ Mạnh còn có mối quan hệ làm ăn dây mơ rễ má, không thể làm hỏng mối quan hệ được.
Nhưng Cố Vãn có thể suy nghĩ cho mối quan hệ giữa hai gia đình như thế khiến ông ta vô cùng hài lòng.
Còn Cố Vãn sau khi nghe thấy Cố Hải Sơn nói như thế thì biết cuối cùng lúc đưa ra yêu cầu của mình đến rồi.
“Cha à.” Cố Vãn yếu đuối nói: “Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, hôm nay là bữa tiệc mừng thọ của Tổng tư lệnh Hoắc. Nhà họ Cố và nhà họ Mạnh đều nhận được thiệp mời, chắc chắn Mạnh Thư Hành sẽ tới tham gia bữa tiệc này. Nếu như cha không chê con gái làm xấu mặt cha thì cha hãy để cho con được đi tham gia bữa tiệc mừng thọ này cùng với cha mẹ và em gái Vũ Đình được không ạ. Đến lúc đó con gái sẽ âm thầm tìm cơ hội tự mình hỏi thẳng Mạnh Thư Hành. Nếu như anh ấy thật sự không hề thích con vậy thì cha hãy ra mặt hỏi chuyện đám cưới sắp diễn ra của chúng con nên xử lý thế nào… không biết như thế cha cảm thấy thế nào ạ.”
“Con muốn tham gia bữa tiệc mừng thọ của tổng tư lệnh Hoắc ư.” Khương Thư Mỹ không đồng ý, bà ta nói: “Những dịp như thế này con cũng đi được sao? Nơi đó là bữa tiệc theo kiểu phương tây, một con nhóc nhà quê thấp hèn như con thì… Con có biết quy tắc không?”
“Hơn nữa con còn bị thương ở trên đầu, nếu như con cứ như thế xông vào phủ Tổng tư lệnh con có chịu trách nhiệm được không? Nhà họ Cố chúng ta chịu trách nhiệm nổi không?”
Câu này nghe ra giống như kiểu đang suy nghĩ cho nhà họ Cố vậy.
Nhưng thực chất Khương Thư Mỹ đang rất không muốn để Cố Vãn gặp được người ở nhà họ Hoắc. Lỡ như Cố Vãn quyến rũ được cậu nào của nhà họ Hoắc không thể lấy Mạnh Thư Hành thật, hơn nữa còn cản trở con đường giàu sang phú quý của Cố Vũ Đình thì phải làm sao đây?
Sau đó Cố Vũ Đình vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Khương Thư Mỹ, cô ta bổ sung thêm một câu: “Đúng thế, chị không thử nhìn dáng vẻ nghèo hèn kia của chị thử xem. Đồ cô chủ và phu nhân quyền quý mặc đi tham dự bữa tiệc đều là đầm retro phương Tây, chị có không?”
Khương Thư Mỹ ước gì có thể may ngay cái miệng của Cố Vũ Đình lại.
Nói Cố Vãn nghèo khổ, không có lấy một chiếc đầm retro phương Tây nào để mặc chẳng phải là đang ngầm thừa nhận bà ta đã đối xử tệ bạc với Cố Vãn suốt bao nhiêu năm nay hay sao?
Quả nhiên, Cố Hải Sơn tối sầm mặt xuống, ông ta nhìn Khương Thư Mỹ bằng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, ông ta nói: “Tháng nào bà cũng tới phòng kế toán lấy tiền mua quần áo gì đó mà ngay cả một bộ váy kiểu tây bà cũng không mua nổi cho Cố Vãn sao?”
“Cái này… cái này chẳng phải là vì Vãn Nhi không thích đầm retro phương Tây hay sao?” Khương Thư Mỹ nhìn về phía Cố Vãn, trong ánh mắt ẩn chứa ý cảnh cáo: “Đúng không hả? Cố Vãn.”
Trước đây, Khương Thư Mỹ vẫn luôn bắt nạt Cố Vãn, nghĩ cô vì sự bình yên của cái nhà này sẽ không bao giờ tố cáo bà ta trước mặt Cố Hải Sơn đâu.
Thế nhưng Khương Thư Mỹ lại không biết được rằng cái người tên Cố Vãn luôn bị bà ta bắt nạt kia đã là người của kiếp trước rồi.
“Mẹ à, con chưa bao giờ nói mình không thích đầm retro phương Tây cả.” Cố Vãn cúi đầu xuống, cô tủi thân nói: “Có một lần mẹ mua một cái đầm retro cho em Cố Vũ Đình mặc nhưng em ấy không mặc. Con muốn mặc chiếc váy đó nhưng mẹ lại nói là con không thể mặc được chiếc đầm retro cao quý nên như thế nên đã mang cái váy đấy đi may quần áo cho con chó em Vũ Đình nuôi.”
Ý của câu nói này rõ ràng chính là Cố Vãn sống bao nhiêu năm nay dưới sự chăm sóc của Khương Thư Mỹ còn không bằng một con chó.
Cố Vãn kể rất chi tiết: “Chính là cái váy màu xanh da trời ấy ạ, em Vũ Đình mới chỉ mặc có một lần, em ấy cảm thấy màu này hơi đơn giản nên không thích nữa. Sau khi may quần áo cho con chó cũng không bị bẩn lắm. Má Ngô người giúp việc giặt quần áo trong nhà không biết chất vải này không giặt mạnh tay được nên không may làm hỏng mất. Em Vũ Đình cho người đánh người ta một trận, nhưng không ngờ rằng người đàn ông trong nhà má Ngô là một người hung dữ xông tới nhà họ Cố làm ầm lên một trận, cũng may là cha đã tự mình đứng ra bồi thường tiền nên mới giải quyết được chuyện này.”
“Cố Vãn, ý của chị là tôi đang nói dối ư? Rõ ràng chị…” Cố Vũ Đình tức giận chỉ tay và Cố vãn định mắng chửi nhưng lại bị Khương Thư Mỹ nhanh chóng bịt miệng lại.
“Vậy… con muốn cha giúp con làm chuyện gì?” Cố Hải Sơn lúc này cảm thấy Cố Vãn vô cùng hiểu chuyện.
Ông ta cũng không định đi tới nhà họ Mạnh hỏi cho ra ngô ra khoai thật, nhà họ Cố và nhà họ Mạnh còn có mối quan hệ làm ăn dây mơ rễ má, không thể làm hỏng mối quan hệ được.
Nhưng Cố Vãn có thể suy nghĩ cho mối quan hệ giữa hai gia đình như thế khiến ông ta vô cùng hài lòng.
Còn Cố Vãn sau khi nghe thấy Cố Hải Sơn nói như thế thì biết cuối cùng lúc đưa ra yêu cầu của mình đến rồi.
“Cha à.” Cố Vãn yếu đuối nói: “Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, hôm nay là bữa tiệc mừng thọ của Tổng tư lệnh Hoắc. Nhà họ Cố và nhà họ Mạnh đều nhận được thiệp mời, chắc chắn Mạnh Thư Hành sẽ tới tham gia bữa tiệc này. Nếu như cha không chê con gái làm xấu mặt cha thì cha hãy để cho con được đi tham gia bữa tiệc mừng thọ này cùng với cha mẹ và em gái Vũ Đình được không ạ. Đến lúc đó con gái sẽ âm thầm tìm cơ hội tự mình hỏi thẳng Mạnh Thư Hành. Nếu như anh ấy thật sự không hề thích con vậy thì cha hãy ra mặt hỏi chuyện đám cưới sắp diễn ra của chúng con nên xử lý thế nào… không biết như thế cha cảm thấy thế nào ạ.”
“Con muốn tham gia bữa tiệc mừng thọ của tổng tư lệnh Hoắc ư.” Khương Thư Mỹ không đồng ý, bà ta nói: “Những dịp như thế này con cũng đi được sao? Nơi đó là bữa tiệc theo kiểu phương tây, một con nhóc nhà quê thấp hèn như con thì… Con có biết quy tắc không?”
“Hơn nữa con còn bị thương ở trên đầu, nếu như con cứ như thế xông vào phủ Tổng tư lệnh con có chịu trách nhiệm được không? Nhà họ Cố chúng ta chịu trách nhiệm nổi không?”
Câu này nghe ra giống như kiểu đang suy nghĩ cho nhà họ Cố vậy.
Nhưng thực chất Khương Thư Mỹ đang rất không muốn để Cố Vãn gặp được người ở nhà họ Hoắc. Lỡ như Cố Vãn quyến rũ được cậu nào của nhà họ Hoắc không thể lấy Mạnh Thư Hành thật, hơn nữa còn cản trở con đường giàu sang phú quý của Cố Vũ Đình thì phải làm sao đây?
Sau đó Cố Vũ Đình vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Khương Thư Mỹ, cô ta bổ sung thêm một câu: “Đúng thế, chị không thử nhìn dáng vẻ nghèo hèn kia của chị thử xem. Đồ cô chủ và phu nhân quyền quý mặc đi tham dự bữa tiệc đều là đầm retro phương Tây, chị có không?”
Khương Thư Mỹ ước gì có thể may ngay cái miệng của Cố Vũ Đình lại.
Nói Cố Vãn nghèo khổ, không có lấy một chiếc đầm retro phương Tây nào để mặc chẳng phải là đang ngầm thừa nhận bà ta đã đối xử tệ bạc với Cố Vãn suốt bao nhiêu năm nay hay sao?
Quả nhiên, Cố Hải Sơn tối sầm mặt xuống, ông ta nhìn Khương Thư Mỹ bằng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, ông ta nói: “Tháng nào bà cũng tới phòng kế toán lấy tiền mua quần áo gì đó mà ngay cả một bộ váy kiểu tây bà cũng không mua nổi cho Cố Vãn sao?”
“Cái này… cái này chẳng phải là vì Vãn Nhi không thích đầm retro phương Tây hay sao?” Khương Thư Mỹ nhìn về phía Cố Vãn, trong ánh mắt ẩn chứa ý cảnh cáo: “Đúng không hả? Cố Vãn.”
Trước đây, Khương Thư Mỹ vẫn luôn bắt nạt Cố Vãn, nghĩ cô vì sự bình yên của cái nhà này sẽ không bao giờ tố cáo bà ta trước mặt Cố Hải Sơn đâu.
Thế nhưng Khương Thư Mỹ lại không biết được rằng cái người tên Cố Vãn luôn bị bà ta bắt nạt kia đã là người của kiếp trước rồi.
“Mẹ à, con chưa bao giờ nói mình không thích đầm retro phương Tây cả.” Cố Vãn cúi đầu xuống, cô tủi thân nói: “Có một lần mẹ mua một cái đầm retro cho em Cố Vũ Đình mặc nhưng em ấy không mặc. Con muốn mặc chiếc váy đó nhưng mẹ lại nói là con không thể mặc được chiếc đầm retro cao quý nên như thế nên đã mang cái váy đấy đi may quần áo cho con chó em Vũ Đình nuôi.”
Ý của câu nói này rõ ràng chính là Cố Vãn sống bao nhiêu năm nay dưới sự chăm sóc của Khương Thư Mỹ còn không bằng một con chó.
Cố Vãn kể rất chi tiết: “Chính là cái váy màu xanh da trời ấy ạ, em Vũ Đình mới chỉ mặc có một lần, em ấy cảm thấy màu này hơi đơn giản nên không thích nữa. Sau khi may quần áo cho con chó cũng không bị bẩn lắm. Má Ngô người giúp việc giặt quần áo trong nhà không biết chất vải này không giặt mạnh tay được nên không may làm hỏng mất. Em Vũ Đình cho người đánh người ta một trận, nhưng không ngờ rằng người đàn ông trong nhà má Ngô là một người hung dữ xông tới nhà họ Cố làm ầm lên một trận, cũng may là cha đã tự mình đứng ra bồi thường tiền nên mới giải quyết được chuyện này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro