[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu

Bất Ngờ Gặp Gỡ...

2024-11-17 18:35:01

Hôn sự của Ninh Trinh, được định vào nửa tháng sau.

Cho đến bây giờ cô còn chưa từng gặp mặt vị hôn phu Thịnh Trường Dụ.

Thịnh Trường Dụ là kế nghiệp của cha. Hai năm trước khi cha anh qua đời, anh tiếp nhận quân đội. Chính phủ miền Bắc vì để an ổn thế cục, đã phong anh làm đại đô đốc bốn tỉnh Hoa Đông.

Năm nay anh hai mươi lăm tuổi, lớn hơn Ninh Trinh bốn tuổi.

Lúc nhỏ, thường nghe các anh trai đàm luận về Thịnh Trường Dụ, gọi anh là thiếu soái.

Thiếu soái là con trai lớn của đại soái, tính tình ngỗ ngược, thường làm cho đại soái tức gần chết, cứ cách năm ba ngày lại đánh cho một trận.

Mà sau này, Ninh Trinh đi du học để lấy tiếng.

Chờ cô trở về Tô thành, Thịnh Trường Dụ đã ở vị trí cao.

Anh rất bận, Ninh Trinh lại không thích ra ngoài, cho nên vẫn luôn chưa gặp mặt.

Tình cảm oanh oanh liệt liệt của anh với Tô Tinh Nhi, ngược lại cũng có nghe qua, trong nhà anh có hai người vợ bé lợi hại, cũng được nghe rồi.

Ninh Trinh chưa từng nghĩ, bản thân có một ngày sẽ có quan hệ dây dưa với anh.

Đúng là tạo hóa trêu ngươi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“...Hai cái thôn trang đó, con cũng phải đi coi thử đi, gặp mặt quản sự ở đó.” Mẹ hết lần này đến lần khác thúc giục cô.

Hôn sự của cô được quyết định rất gấp, nhưng Ninh gia chuẩn bị lại không hề qua loa.

Ninh Trinh là nữ hài tử duy nhất của ba phòng đầu Ninh gia, phá lệ được cưng chiều trong một đám anh em ruột, anh em họ. Của hồi môn của cô, đã được bà nội chuẩn bị từ mười năm trước.

Của hồi môn của cô có sáu thôn trang, sáu cửa hiệu, kinh doanh cũng không tệ.

Trước khi kết hôn, cô hẳn là nên đi xem trước mấy cái sản nghiệp này, nhưng cô hết lần này đến lần khác đều lười đi.

Cô lười, bà nội và mẹ lại dung túng cô, chỉ chọn hai cái quan trọng, để cô đi mở rộng tầm mắt.

“Vâng.” Ninh Trinh gật đầu: “Con tự lái xe đi.”

Bà nội giận tái mặt: “Sắp làm phu nhân của đốc quân rồi, tự mình lái xe còn ra thể thống gì nữa?”

Lúc Ninh Trinh đi học ở Luân Đôn, đã từng học lái xe rồi, cuối tuần thường chở các bạn học đi ra ngoài chơi.

Sau khi cô trở về, trong nhà cũng có xe hơi, lại cấm cô lái xe.

Ở trong mắt của người nhà, lái xe đại khái là giống như người kéo xe, không đủ thể diện, không phải là việc thiên kim khuê các nên làm.

“...Để nó buông thả một thời gian đi. Chờ xuất giá rồi, lại không có cơ hội.” Mẹ lại nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu

Số ký tự: 0