[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Có Cầu Tất Ứng...
2024-11-17 18:35:01
Nói khoác lỡ miệng, cần anh đến cứu nguy.
Ninh Trinh rũ thấp mi: “Lần trước ngài đã cảnh cáo tôi, tôi đều ghi nhớ kỹ, tuyệt đối không dám làm càn. Đúng là nhà cũ đã nghe về việc này.”
Thịnh Trường Dụ lại hút thêm hai hơi thuốc.
Một tàn thuốc đang lung lay, sắp rơi mà không rơi, chỉ chực chờ rớt vào cổ áo sơ mi nửa mở của anh.
Ánh mắt của Ninh Trinh vừa khéo dừng lại ở tàn thuốc đó, một nhịp chậm sau mới nhận ra mình đang nhìn môi anh.
Môi anh không dày, hình dáng rất đẹp, cách anh ngậm điếu thuốc trông cũng rất quyến rũ.
Cô vội dời ánh mắt, nhưng lại lo anh bị tàn thuốc làm bỏng, sẽ nổi giận, làm hỏng chuyện hôm nay.
Cô đứng dậy, lấy cái gạt tàn thủy tinh, đưa đến trước mặt anh.
Nhân tiện ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh.
Thái độ của cô cung kính và nhỏ nhẹ.
Thịnh Trường Dụ liếc nhìn cô, ngón tay hơi động, tàn thuốc rơi vào chiếc gạt tàn mà cô đang cầm.
Đôi tay mảnh mai, cổ tay trắng như tuyết, cầm lấy chiếc gạt tàn trong suốt, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt đến ngỡ ngàng.
Thịnh Trường Dụ là một kẻ tầm thường, anh thấy cảnh đẹp làm tâm trạng cũng tốt lên.
“Được, cô về báo với mẹ, Tết Trung Thu tôi sẽ về ăn cơm.” Anh nói.
Ninh Trinh đáp: “Được.”
Thương vụ thành công, nên dừng đúng lúc.
Ninh Trinh không ngờ "trận đầu" lại thuận lợi như vậy, cô tính bảo toàn kết quả này, tuyệt đối không ở lại làm gì nữa, đêm đó nếu cô không đi ăn khuya với Thịnh Trường Dụ, mà lẻn đi ngay sau khi đánh bài xong, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt.
“Đốc quân, tôi không làm phiền nữa, xin phép cáo từ.” Ninh Trinh nói.
Thịnh Trường Dụ lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Ninh Trinh không ngần ngại đáp: “Mười một giờ rưỡi.”
“Đến giờ cơm rồi. Ăn rồi hẵng đi.” Anh nói.
Ninh Trinh giật giật mắt.
Lần trước bị mắng, chính là do anh nhất quyết bắt cô ăn khuya mà ra.
Ninh Trinh: “Không cần đâu đốc quân, mẹ còn đang chờ tin báo.”
Thịnh Trường Dụ đứng dậy: “Tôi sẽ gọi điện cho bà ấy. Cô ở lại. Bách Thăng, bảo người chuẩn bị cơm trưa.”
Trình Bách Thăng nói được.
Khuôn mặt trắng trẻo của anh ấy hiện lên vẻ thiện chí và khích lệ, nói với Ninh Trinh: “Ở lại ăn cơm đi, đầu bếp phủ Đốc quân nấu ngon lắm.”
Ninh Trinh chỉ đành gật đầu.
Thịnh Trường Dụ đứng dâyu định rời phòng khách, phó quan Trình Dương bước đến, khẽ nói với anh: “Đốc quân, có điện thoại từ thư phòng, là Giang tiểu thư gọi."
Thịnh Trường Dụ không nói lời nào, lập tức rời đi, bước chân vô cùng nhanh nhẹn.
Ninh Trinh rũ thấp mi: “Lần trước ngài đã cảnh cáo tôi, tôi đều ghi nhớ kỹ, tuyệt đối không dám làm càn. Đúng là nhà cũ đã nghe về việc này.”
Thịnh Trường Dụ lại hút thêm hai hơi thuốc.
Một tàn thuốc đang lung lay, sắp rơi mà không rơi, chỉ chực chờ rớt vào cổ áo sơ mi nửa mở của anh.
Ánh mắt của Ninh Trinh vừa khéo dừng lại ở tàn thuốc đó, một nhịp chậm sau mới nhận ra mình đang nhìn môi anh.
Môi anh không dày, hình dáng rất đẹp, cách anh ngậm điếu thuốc trông cũng rất quyến rũ.
Cô vội dời ánh mắt, nhưng lại lo anh bị tàn thuốc làm bỏng, sẽ nổi giận, làm hỏng chuyện hôm nay.
Cô đứng dậy, lấy cái gạt tàn thủy tinh, đưa đến trước mặt anh.
Nhân tiện ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh.
Thái độ của cô cung kính và nhỏ nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Trường Dụ liếc nhìn cô, ngón tay hơi động, tàn thuốc rơi vào chiếc gạt tàn mà cô đang cầm.
Đôi tay mảnh mai, cổ tay trắng như tuyết, cầm lấy chiếc gạt tàn trong suốt, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt đến ngỡ ngàng.
Thịnh Trường Dụ là một kẻ tầm thường, anh thấy cảnh đẹp làm tâm trạng cũng tốt lên.
“Được, cô về báo với mẹ, Tết Trung Thu tôi sẽ về ăn cơm.” Anh nói.
Ninh Trinh đáp: “Được.”
Thương vụ thành công, nên dừng đúng lúc.
Ninh Trinh không ngờ "trận đầu" lại thuận lợi như vậy, cô tính bảo toàn kết quả này, tuyệt đối không ở lại làm gì nữa, đêm đó nếu cô không đi ăn khuya với Thịnh Trường Dụ, mà lẻn đi ngay sau khi đánh bài xong, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt.
“Đốc quân, tôi không làm phiền nữa, xin phép cáo từ.” Ninh Trinh nói.
Thịnh Trường Dụ lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Ninh Trinh không ngần ngại đáp: “Mười một giờ rưỡi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến giờ cơm rồi. Ăn rồi hẵng đi.” Anh nói.
Ninh Trinh giật giật mắt.
Lần trước bị mắng, chính là do anh nhất quyết bắt cô ăn khuya mà ra.
Ninh Trinh: “Không cần đâu đốc quân, mẹ còn đang chờ tin báo.”
Thịnh Trường Dụ đứng dậy: “Tôi sẽ gọi điện cho bà ấy. Cô ở lại. Bách Thăng, bảo người chuẩn bị cơm trưa.”
Trình Bách Thăng nói được.
Khuôn mặt trắng trẻo của anh ấy hiện lên vẻ thiện chí và khích lệ, nói với Ninh Trinh: “Ở lại ăn cơm đi, đầu bếp phủ Đốc quân nấu ngon lắm.”
Ninh Trinh chỉ đành gật đầu.
Thịnh Trường Dụ đứng dâyu định rời phòng khách, phó quan Trình Dương bước đến, khẽ nói với anh: “Đốc quân, có điện thoại từ thư phòng, là Giang tiểu thư gọi."
Thịnh Trường Dụ không nói lời nào, lập tức rời đi, bước chân vô cùng nhanh nhẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro