[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Đừng Mơ Tưởng V...
2024-11-17 18:35:01
Lạnh lùng, chán ghét.
Còn xen lẫn một chút tức giận.
"Ninh Trinh." Anh gọi cô, như đang điểm binh.
Ninh Trinh chỉ muốn đứng lên cúi chào anh, ngồi thẳng người: "Có, đốc quân."
"Không phải có chút nhan sắc là cô có thể mong tưởng làm người phụ nữ của tôi. Tại sao tôi lấy cô, bên ngoài người ta không biết, nhưng cô thì rõ." Giọng Thịnh Trường Dụ lạnh nhạt.
Ninh Trinh nắm chặt tay: "Đốc quân, tôi không hề mơ tưởng."
"Nói một đằng, làm một nẻo, giả dối đến cực điểm, cô quả không hổ là con gái của Ninh Châu Đồng." Giọng Thịnh Trường Dụ đầy sự ghét bỏ.
Ninh Trinh cắn môi.
Cô đúng là đáng chết, tất cả đều là lỗi của cô, khiến cha mình cũng bị anh sỉ nhục.
"Làm tốt vai trò 'phu nhân Đốc quân' của cô, an phận thủ thường, những đãi ngộ cô đáng được nhận ở nhà cũ, một chút cũng không thiếu phần của cô.
Thể diện của phu nhân Đốc quân ở bên ngoài, chỉ cần cô không tự tìm đường chết, Ninh gia các người biết điều, tôi sẽ nâng đỡ cô, tuyệt đối không làm cô mất mặt.
Ninh Trinh, nếu cô vẫn không hài lòng, đừng trách tôi vô tình. Em chỉ có chút nhan sắc mà đã không biết trời cao đất dày là gì?" Những lời cuối của Thịnh Trường Dụ càng nặng nề hơn.
Mỗi chữ như kim đâm vào da thịt Ninh Trinh.
Cô vừa xấu hổ, vừa ấm ức.
Cô biết Thịnh Trường Dụ cay nghiệt, nhưng không ngờ mình phải đối mặt với sự cay nghiệt đó sớm như vậy.
Cô không biết giấu mặt vào đâu, cảm thấy nóng bừng lên như bị tát liên tiếp vào mặt.
Nhưng cô đã sai trước.
Cô im lặng một lúc lâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh hơn: "Tôi đã nhớ rồi, Đốc quân."
"Xuống xe."
Giọng điệu như thể đang vứt bỏ một món rác.
Ninh Trinh lập tức mở cửa xe, không quay đầu lại mà nhanh chóng bước lên bậc thềm nhà mình, dùng sức gõ cửa.
Cô gõ cửa rầm rầm, gia đinh đang trực đêm vội vã ra mở cửa cho cô.
Ninh Trinh bước vào nhà, mang theo cả sự bẽ bàng, ấm ức và mệt mỏi, trở về viện của mình.
Thịnh Trường Dụ hút hết điếu thuốc, gọi phó quan lên xe, rồi trở về phủ Đốc quân.
Trình Bách Thăng đang gà gật trên ghế sofa trong thư phòng.
"… Là người của Hồng Môn, một tiểu hương chủ dưới trướng Mạnh Hân Lương. Tôi đã cho người đưa về cho Mạnh Tân Lương rồi. Ông ta sẽ cho cậu một lời giải thích." Trình Bách Thăng tỉnh dậy, lên tiếng.
Anh ấy uống hai ngụm nước, nhìn thấy Thịnh Trường Dụ ngồi phịch xuống ghế thái sư, mặt mày cau có, không hiểu: "Còn giận à?"
Còn xen lẫn một chút tức giận.
"Ninh Trinh." Anh gọi cô, như đang điểm binh.
Ninh Trinh chỉ muốn đứng lên cúi chào anh, ngồi thẳng người: "Có, đốc quân."
"Không phải có chút nhan sắc là cô có thể mong tưởng làm người phụ nữ của tôi. Tại sao tôi lấy cô, bên ngoài người ta không biết, nhưng cô thì rõ." Giọng Thịnh Trường Dụ lạnh nhạt.
Ninh Trinh nắm chặt tay: "Đốc quân, tôi không hề mơ tưởng."
"Nói một đằng, làm một nẻo, giả dối đến cực điểm, cô quả không hổ là con gái của Ninh Châu Đồng." Giọng Thịnh Trường Dụ đầy sự ghét bỏ.
Ninh Trinh cắn môi.
Cô đúng là đáng chết, tất cả đều là lỗi của cô, khiến cha mình cũng bị anh sỉ nhục.
"Làm tốt vai trò 'phu nhân Đốc quân' của cô, an phận thủ thường, những đãi ngộ cô đáng được nhận ở nhà cũ, một chút cũng không thiếu phần của cô.
Thể diện của phu nhân Đốc quân ở bên ngoài, chỉ cần cô không tự tìm đường chết, Ninh gia các người biết điều, tôi sẽ nâng đỡ cô, tuyệt đối không làm cô mất mặt.
Ninh Trinh, nếu cô vẫn không hài lòng, đừng trách tôi vô tình. Em chỉ có chút nhan sắc mà đã không biết trời cao đất dày là gì?" Những lời cuối của Thịnh Trường Dụ càng nặng nề hơn.
Mỗi chữ như kim đâm vào da thịt Ninh Trinh.
Cô vừa xấu hổ, vừa ấm ức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô biết Thịnh Trường Dụ cay nghiệt, nhưng không ngờ mình phải đối mặt với sự cay nghiệt đó sớm như vậy.
Cô không biết giấu mặt vào đâu, cảm thấy nóng bừng lên như bị tát liên tiếp vào mặt.
Nhưng cô đã sai trước.
Cô im lặng một lúc lâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh hơn: "Tôi đã nhớ rồi, Đốc quân."
"Xuống xe."
Giọng điệu như thể đang vứt bỏ một món rác.
Ninh Trinh lập tức mở cửa xe, không quay đầu lại mà nhanh chóng bước lên bậc thềm nhà mình, dùng sức gõ cửa.
Cô gõ cửa rầm rầm, gia đinh đang trực đêm vội vã ra mở cửa cho cô.
Ninh Trinh bước vào nhà, mang theo cả sự bẽ bàng, ấm ức và mệt mỏi, trở về viện của mình.
Thịnh Trường Dụ hút hết điếu thuốc, gọi phó quan lên xe, rồi trở về phủ Đốc quân.
Trình Bách Thăng đang gà gật trên ghế sofa trong thư phòng.
"… Là người của Hồng Môn, một tiểu hương chủ dưới trướng Mạnh Hân Lương. Tôi đã cho người đưa về cho Mạnh Tân Lương rồi. Ông ta sẽ cho cậu một lời giải thích." Trình Bách Thăng tỉnh dậy, lên tiếng.
Anh ấy uống hai ngụm nước, nhìn thấy Thịnh Trường Dụ ngồi phịch xuống ghế thái sư, mặt mày cau có, không hiểu: "Còn giận à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro