[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Được Đốc Quân C...
2024-11-17 18:35:01
Có thể đánh bài, nhảy múa, uống rượu.
Điều khó chịu là, họ lại gặp một nhóm người Tô gia ngay tại cổng.
Một thanh niên dáng người cao ráo, theo sau người Tô gia, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt kiêu ngạo. Anh ta thấy Ninh Trinh, sắc mặt thoáng thay đổi.
Ninh Trinh cũng nhìn thấy anh ta.
“… Chính là anh ta, lần trước ở quán cà phê cứ nhìn Trinh Nhi suốt.” Kim Noãn thì thầm tám chuyện với chồng mình là Ninh Dĩ Thân.
Ninh Dĩ Thân nhìn qua: “Anh ta chẳng đẹp bằng anh.”
Kim Noãn: “…”
Nói thật, vẫn đẹp hơn, người đàn ông này đẹp đến mức trời giận người hận. Dù anh ta đứng trong góc tối, nhưng vẫn tự phát sáng.
Tô gia và Ninh gia vốn không ưa nhau, lũ trẻ khi còn nhỏ đánh nhau không ít lần.
“Chẳng phải là phu nhân Đốc quân đây sao?” Nhị thiếu gia Tô gia, Tô Dung, giọng đầy mỉa mai, nhìn về phía Ninh Trinh: “Tiểu thư Ninh làm phu nhân Đốc quân, bay lên cành cao hóa phượng hoàng, khí chất khác hẳn rồi.”
Anh ba của Ninh Trinh, Ninh Sách, bước lên chắn trước: “Liên quan gì đến mày?”
“Mày ăn thuốc nổ à? Tao chỉ chúc mừng em gái mày và Ninh gia bám được cành cao thôi mà.” Tô Dung nói.
Ninh Sách: “Cành cao này cũng chẳng cần Tô gia giữ trinh tiết hộ.”
Gương mặt chế nhạo của Tô Dung bỗng biến dạng: “Mày còn dám nhắc đến em gái tao? Ninh Sách, có phải mày muốn chết không?”
“Chó vô dụng mới hay sủa, sủa càng to càng vô năng. Có giỏi thì giết tao đi, không thì cút, đừng cản đường.” Ninh Sách lạnh lùng nhìn anh ta.
Tô Dung cười lạnh: “Được, Ninh Sách. Đợi đến ngày mày chết, ông đây nhất định sẽ thắp cho mày một nén nhang.”
Ninh Sách: “Sau khi chết hiếu thảo với cha mày như vậy thì có ích gì? Mày quỳ xuống dập đầu, nhận tao làm cha nuôi, lợi ích có sẵn trong tay, tha hồ hưởng.”
Khóe mắt Tô Dung như muốn nứt ra.
Nhìn tình hình chuẩn bị đánh nhau.
Anh cả Ninh Dĩ An kéo Ninh Sách lại, nói: “Đừng cãi nữa, cãi vã với bọn ăn không nói có chỉ mất thời gian thôi.”
Bên kia, người Tô gia cũng giữ Tô Dung lại.
Ninh Trinh không nói gì.
Người đàn ông đứng sau đám đông, nhìn cô thật sâu, cũng không lên tiếng.
Lúc sắp vào trong, một tiểu thư bên phía Tô gia, giọng lạnh lùng pha chút giễu cợt: “Phu nhân Đốc quân gì chứ, tự dát vàng lên mặt mình, đốc quân có nhận không?”
“Tôi nhận mà.”
Bất ngờ, một giọng nam trầm thấp, chậm rãi nhưng rõ ràng vang lên.
Trước cửa câu lạc bộ, bỗng chốc im lặng, mọi người đều vô thức đứng thẳng.
Điều khó chịu là, họ lại gặp một nhóm người Tô gia ngay tại cổng.
Một thanh niên dáng người cao ráo, theo sau người Tô gia, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt kiêu ngạo. Anh ta thấy Ninh Trinh, sắc mặt thoáng thay đổi.
Ninh Trinh cũng nhìn thấy anh ta.
“… Chính là anh ta, lần trước ở quán cà phê cứ nhìn Trinh Nhi suốt.” Kim Noãn thì thầm tám chuyện với chồng mình là Ninh Dĩ Thân.
Ninh Dĩ Thân nhìn qua: “Anh ta chẳng đẹp bằng anh.”
Kim Noãn: “…”
Nói thật, vẫn đẹp hơn, người đàn ông này đẹp đến mức trời giận người hận. Dù anh ta đứng trong góc tối, nhưng vẫn tự phát sáng.
Tô gia và Ninh gia vốn không ưa nhau, lũ trẻ khi còn nhỏ đánh nhau không ít lần.
“Chẳng phải là phu nhân Đốc quân đây sao?” Nhị thiếu gia Tô gia, Tô Dung, giọng đầy mỉa mai, nhìn về phía Ninh Trinh: “Tiểu thư Ninh làm phu nhân Đốc quân, bay lên cành cao hóa phượng hoàng, khí chất khác hẳn rồi.”
Anh ba của Ninh Trinh, Ninh Sách, bước lên chắn trước: “Liên quan gì đến mày?”
“Mày ăn thuốc nổ à? Tao chỉ chúc mừng em gái mày và Ninh gia bám được cành cao thôi mà.” Tô Dung nói.
Ninh Sách: “Cành cao này cũng chẳng cần Tô gia giữ trinh tiết hộ.”
Gương mặt chế nhạo của Tô Dung bỗng biến dạng: “Mày còn dám nhắc đến em gái tao? Ninh Sách, có phải mày muốn chết không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chó vô dụng mới hay sủa, sủa càng to càng vô năng. Có giỏi thì giết tao đi, không thì cút, đừng cản đường.” Ninh Sách lạnh lùng nhìn anh ta.
Tô Dung cười lạnh: “Được, Ninh Sách. Đợi đến ngày mày chết, ông đây nhất định sẽ thắp cho mày một nén nhang.”
Ninh Sách: “Sau khi chết hiếu thảo với cha mày như vậy thì có ích gì? Mày quỳ xuống dập đầu, nhận tao làm cha nuôi, lợi ích có sẵn trong tay, tha hồ hưởng.”
Khóe mắt Tô Dung như muốn nứt ra.
Nhìn tình hình chuẩn bị đánh nhau.
Anh cả Ninh Dĩ An kéo Ninh Sách lại, nói: “Đừng cãi nữa, cãi vã với bọn ăn không nói có chỉ mất thời gian thôi.”
Bên kia, người Tô gia cũng giữ Tô Dung lại.
Ninh Trinh không nói gì.
Người đàn ông đứng sau đám đông, nhìn cô thật sâu, cũng không lên tiếng.
Lúc sắp vào trong, một tiểu thư bên phía Tô gia, giọng lạnh lùng pha chút giễu cợt: “Phu nhân Đốc quân gì chứ, tự dát vàng lên mặt mình, đốc quân có nhận không?”
“Tôi nhận mà.”
Bất ngờ, một giọng nam trầm thấp, chậm rãi nhưng rõ ràng vang lên.
Trước cửa câu lạc bộ, bỗng chốc im lặng, mọi người đều vô thức đứng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro