[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Hầu Hạ Một Đêm...
2024-11-17 18:35:01
Cô đeo mặt nạ lên.
Giọt lệ máu đó vừa vặn khảm dưới mắt cô, chỉ để lộ đôi mắt mờ mịt và đôi môi đỏ mọng, khiến chiếc mặt nạ trở nên vô cùng kiều diễm và nổi bật.
Thịnh Trường Dụ nhìn cô vài lần.
Ninh Trinh khẽ nghiêng đầu, đối mặt với anh, giống như một con hồ ly hóa thành người.
Có yêu khí.
Thịnh Trường Dụ lại nhìn Trình Bách Thăng.
Trình Bách Thăng khẽ cười.
Rất nhanh, khách của họ đến, là một người nước Đức.
Trên bàn, họ bàn về việc buôn bán vũ khí, Trình Bách Thăng làm phiên dịch viên.
Ninh Trinh phụ trách chia bài, góp vui, trong những lúc quan trọng khiến Thịnh Trường Dụ thua hai ván, nhưng lại khiến thương nhân vũ khí đối diện có tâm trạng vui vẻ.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Ván bài của họ kéo dài đến ba giờ sáng, sau khi hẹn gặp nhau ba ngày sau tại Lãnh Sự Quán, người Đức đứng dậy cáo từ.
"Trễ rồi, ra ngoài ăn khuya." Thịnh Trường Dụ đẩy ghế đứng dậy, vươn vai một cái.
Ninh Trinh: ?
Cô cũng phải đi sao?
Từ Câu lạc bộ Kim Phượng bước ra, lúc này đã ba giờ rưỡi sáng, đường phố không hề vắng lặng, ánh đèn neon chiếu sáng hàng cây, lá xanh tươi dường như phủ một lớp thủy tinh sáng bóng.
Những chiếc xe kéo không ngừng đi lại, những người đi chơi suốt đêm bắt đầu lần lượt trở về.
Bên đường có những người bán hàng rong đang bán đồ ăn khuya.
Ninh Trinh còn trẻ, khi chơi bài đã uống ba ly cà phê, lúc này mệt nhưng không buồn ngủ.
“Muốn ăn gì?” Thịnh Trường Dụ hỏi.
Ninh Trinh nói: “Đốc quân, hay là về nhà ăn đi? Các tiệm đều đóng cửa cả rồi, chỉ còn vài người bán sủi cảo và hoành thánh thôi.”
Thịnh Trường Dụ liếc mắt nhìn cô.
Anh rút thuốc ra châm, làn khói mỏng bay lên, ánh mắt nhìn cô qua khóe mắt: “Em du học mấy năm?”
“Ba năm.” Ninh Trinh thành thật trả lời.
“Ba năm thôi mà đã hình thành khẩu vị Tây, không quen ăn sủi cảo và hoành thánh à?”
Ninh Trinh: “…”
Cô đã theo anh chơi bài cả đêm, hao tổn sức lực, giờ còn phải nghe lời châm chọc mỉa mai.
Tốn công vô ích.
“Trường Dụ, sao cậu lại nói năng khó nghe thế? Ninh Trinh là phu nhân của cậu, chứ đâu phải kẻ thù.” Trình Bách Thăng đứng bên cạnh nói.
Đó mới là lời người nói.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô làm phu nhân của anh, thật chẳng khác gì làm kẻ thù.
“Ăn một chút đi, bụng đói về nhà cũng chẳng ngủ được đâu.” Trình Bách Thăng lại nói với Ninh Trinh.
Giọt lệ máu đó vừa vặn khảm dưới mắt cô, chỉ để lộ đôi mắt mờ mịt và đôi môi đỏ mọng, khiến chiếc mặt nạ trở nên vô cùng kiều diễm và nổi bật.
Thịnh Trường Dụ nhìn cô vài lần.
Ninh Trinh khẽ nghiêng đầu, đối mặt với anh, giống như một con hồ ly hóa thành người.
Có yêu khí.
Thịnh Trường Dụ lại nhìn Trình Bách Thăng.
Trình Bách Thăng khẽ cười.
Rất nhanh, khách của họ đến, là một người nước Đức.
Trên bàn, họ bàn về việc buôn bán vũ khí, Trình Bách Thăng làm phiên dịch viên.
Ninh Trinh phụ trách chia bài, góp vui, trong những lúc quan trọng khiến Thịnh Trường Dụ thua hai ván, nhưng lại khiến thương nhân vũ khí đối diện có tâm trạng vui vẻ.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ván bài của họ kéo dài đến ba giờ sáng, sau khi hẹn gặp nhau ba ngày sau tại Lãnh Sự Quán, người Đức đứng dậy cáo từ.
"Trễ rồi, ra ngoài ăn khuya." Thịnh Trường Dụ đẩy ghế đứng dậy, vươn vai một cái.
Ninh Trinh: ?
Cô cũng phải đi sao?
Từ Câu lạc bộ Kim Phượng bước ra, lúc này đã ba giờ rưỡi sáng, đường phố không hề vắng lặng, ánh đèn neon chiếu sáng hàng cây, lá xanh tươi dường như phủ một lớp thủy tinh sáng bóng.
Những chiếc xe kéo không ngừng đi lại, những người đi chơi suốt đêm bắt đầu lần lượt trở về.
Bên đường có những người bán hàng rong đang bán đồ ăn khuya.
Ninh Trinh còn trẻ, khi chơi bài đã uống ba ly cà phê, lúc này mệt nhưng không buồn ngủ.
“Muốn ăn gì?” Thịnh Trường Dụ hỏi.
Ninh Trinh nói: “Đốc quân, hay là về nhà ăn đi? Các tiệm đều đóng cửa cả rồi, chỉ còn vài người bán sủi cảo và hoành thánh thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Trường Dụ liếc mắt nhìn cô.
Anh rút thuốc ra châm, làn khói mỏng bay lên, ánh mắt nhìn cô qua khóe mắt: “Em du học mấy năm?”
“Ba năm.” Ninh Trinh thành thật trả lời.
“Ba năm thôi mà đã hình thành khẩu vị Tây, không quen ăn sủi cảo và hoành thánh à?”
Ninh Trinh: “…”
Cô đã theo anh chơi bài cả đêm, hao tổn sức lực, giờ còn phải nghe lời châm chọc mỉa mai.
Tốn công vô ích.
“Trường Dụ, sao cậu lại nói năng khó nghe thế? Ninh Trinh là phu nhân của cậu, chứ đâu phải kẻ thù.” Trình Bách Thăng đứng bên cạnh nói.
Đó mới là lời người nói.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô làm phu nhân của anh, thật chẳng khác gì làm kẻ thù.
“Ăn một chút đi, bụng đói về nhà cũng chẳng ngủ được đâu.” Trình Bách Thăng lại nói với Ninh Trinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro