[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Tranh Đấu Giữa...
2024-11-17 18:35:01
Trước đó vài ngày, Phồn Phồn tố cáo, nói cô ta vô tình gặp Ninh Trinh trên đường, Ninh Trinh một lời không hợp liền đánh cô ta bị thương.
Thịnh Trường Dụ nhìn vết thương.
Bất kể là đánh như nào, cũng không thể tệ như vậy.
“Cậu thích phụ nữ bắn súng tốt, sở thích thật kỳ quái.” Trình Bách Thăng nói: “Phụ nữ nghịch súng, mất đi sự kiều mị của phự nữ, bản thân quái dị.”
“Cậu không hiểu.” Thịnh Trường Dụ nói.
“Tô Tinh Nhi cũng không thích súng.” Trình Bách Thăng nói.
Thịnh Trường Dụ hung hăng nhìn anh ấy, ý cảnh cáo rất ràng.
Ngoại trừ Trình Bách Thăng, không ai dám nhắc đến Tô Tinh Nhi trước mặt Thịnh Trường Dụ.
Tô Tinh Nhi tính cách ôn nhu, rất ghét chém chém giết giết.
Thịnh Trường Dụ mê luyến Tô Tinh Nhi, nhưng cũng rất thích phụ nữ dùng súng, điểm mâu thuẫn ấy Trình Bách Thiên cũng khó hiểu.
Ngày hôm sau, sau khi Thịnh Trường Dụ rời giường phải đến chính phủ quân sự họp.
“Đưa quà đến khu nhà cũ. Nói với lão phu nhân, mấy ngày nay tôi bận rộn, tạm thời không về.” Thịnh Trường Dụ phân phó sĩ quan.
Sĩ quan xác nhận.
Phồn Phồn đã nghe thấy.
Thịnh Trường Dụ vừa đi, Phồn Phồn nói với sĩ quan: “Quà tôi đi đưa, chuẩn bị xe.”
Bà quản gia của lão phu nhân đến mời Ninh Trinh.
“Đốc quân gửi quà, phu nhân đến chọn một món.”
Ninh Trinh đáp: “Được.”
Đốc quân không đến, quà tặng cũng chưa chắc có phần của Ninh Trinh. Tuy nhiên, lão phu nhân muốn nể mặt Ninh Trinh, dành cho cô một phần, nên Ninh Trinh cũng biết điều.
Ninh Trinh làm hòa thượng một ngày thì gõ chuông một ngày, mọi chuyện nhỏ nhặt trong nội trạch cô đều nhận và kiên nhẫn giải quyết.
Cô lập tức đến viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân đang nghỉ trưa trong phòng ngủ, còn hai cô vợ lẽ của Thịnh Trường Dụ đều đã đến.
Dì hai Phồn Phồn có sắc đẹp nồng nàn, quyến rũ, chỉ cần nhìn qua đã biết là người đầy phong tình; dì ba Từ Phương Độ thì dịu dàng, điềm tĩnh và lịch sự như một đóa hoa tri thức.
Ninh Trinh có chút ghen tị với đàn ông.
“Đốc quân có chết đâu, sao cô lúc nào cũng giữ bộ mặt như quả phụ thế này, thật quá xui xẻo!” Ninh Trinh vừa bước qua ngưỡng cửa thì nghe dì hai Phồn Phồn nói như vậy.
Dì ba giật mình, sau đó mắt đỏ hoe: “Cô, cô dám làm loạn ở nhà cũ?”
Ninh Trinh: “...”
Cũng không có gì đáng hâm mộ cả.
Cô bước vào, không ai coi trọng cô vì Phồn Phồn và Từ Phương Độ đã bắt đầu cãi nhau.
Thịnh Trường Dụ nhìn vết thương.
Bất kể là đánh như nào, cũng không thể tệ như vậy.
“Cậu thích phụ nữ bắn súng tốt, sở thích thật kỳ quái.” Trình Bách Thăng nói: “Phụ nữ nghịch súng, mất đi sự kiều mị của phự nữ, bản thân quái dị.”
“Cậu không hiểu.” Thịnh Trường Dụ nói.
“Tô Tinh Nhi cũng không thích súng.” Trình Bách Thăng nói.
Thịnh Trường Dụ hung hăng nhìn anh ấy, ý cảnh cáo rất ràng.
Ngoại trừ Trình Bách Thăng, không ai dám nhắc đến Tô Tinh Nhi trước mặt Thịnh Trường Dụ.
Tô Tinh Nhi tính cách ôn nhu, rất ghét chém chém giết giết.
Thịnh Trường Dụ mê luyến Tô Tinh Nhi, nhưng cũng rất thích phụ nữ dùng súng, điểm mâu thuẫn ấy Trình Bách Thiên cũng khó hiểu.
Ngày hôm sau, sau khi Thịnh Trường Dụ rời giường phải đến chính phủ quân sự họp.
“Đưa quà đến khu nhà cũ. Nói với lão phu nhân, mấy ngày nay tôi bận rộn, tạm thời không về.” Thịnh Trường Dụ phân phó sĩ quan.
Sĩ quan xác nhận.
Phồn Phồn đã nghe thấy.
Thịnh Trường Dụ vừa đi, Phồn Phồn nói với sĩ quan: “Quà tôi đi đưa, chuẩn bị xe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà quản gia của lão phu nhân đến mời Ninh Trinh.
“Đốc quân gửi quà, phu nhân đến chọn một món.”
Ninh Trinh đáp: “Được.”
Đốc quân không đến, quà tặng cũng chưa chắc có phần của Ninh Trinh. Tuy nhiên, lão phu nhân muốn nể mặt Ninh Trinh, dành cho cô một phần, nên Ninh Trinh cũng biết điều.
Ninh Trinh làm hòa thượng một ngày thì gõ chuông một ngày, mọi chuyện nhỏ nhặt trong nội trạch cô đều nhận và kiên nhẫn giải quyết.
Cô lập tức đến viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân đang nghỉ trưa trong phòng ngủ, còn hai cô vợ lẽ của Thịnh Trường Dụ đều đã đến.
Dì hai Phồn Phồn có sắc đẹp nồng nàn, quyến rũ, chỉ cần nhìn qua đã biết là người đầy phong tình; dì ba Từ Phương Độ thì dịu dàng, điềm tĩnh và lịch sự như một đóa hoa tri thức.
Ninh Trinh có chút ghen tị với đàn ông.
“Đốc quân có chết đâu, sao cô lúc nào cũng giữ bộ mặt như quả phụ thế này, thật quá xui xẻo!” Ninh Trinh vừa bước qua ngưỡng cửa thì nghe dì hai Phồn Phồn nói như vậy.
Dì ba giật mình, sau đó mắt đỏ hoe: “Cô, cô dám làm loạn ở nhà cũ?”
Ninh Trinh: “...”
Cũng không có gì đáng hâm mộ cả.
Cô bước vào, không ai coi trọng cô vì Phồn Phồn và Từ Phương Độ đã bắt đầu cãi nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro