[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Tranh Đấu Giữa...
2024-11-17 18:35:01
Phạt Phồn Phồn thì đắc tội đốc quân; không phạt Phồn Phồn, để Tam thi di thái bị đánh thì lại đắc tội với lão phu nhân.
Phạt cả hai thì không chỉ đắc tội cả đốc quân và lão phu nhân mà còn khiến Ninh Trinh bị coi là kẻ không có tài cán, không thể phục chúng.
Ninh Trinh rơi vào thế khó xử.
Việc này như củ khoai nóng, nhưng cô không thể không nhận.
Suy nghĩ một chút, Ninh Trinh tiến lên vài bước, đứng bên cạnh lão phu nhân: “Chuyện hôm nay, hoàn toàn là lỗi của dì hai Phồn Phồn.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô.
Ninh Trinh hiểu rằng muốn làm hài lòng cả đôi bên là không thể.
Nếu đã vậy, cách duy nhất là chọn phe.
Cô chọn đứng về phía lão phu nhân.
Cô sẽ gánh thay lão phu nhân. Nếu đốc quân tức giận, cô sẽ là người chịu đựng.
Lão phu nhân không thể xung đột với con trai, Ninh Trinh sẽ đứng ra.
Muốn làm người tốt cho cả hai bên, kết cục chỉ có một. Không làm người được lòng ai.
Ninh Trinh sống ở nhà cũ. Việc lớn thì lão phu nhân sẽ ra mặt, cô chỉ cần như Dì ba Từ Phương Độ, hầu hạ lão phu nhân cho tốt.
“Dì hai đến nhà cũ gây chuyện, dụng ý không rõ. Lại tự ý đánh người, lỗi chồng lỗi. Lão phu nhân, phạt cô ta quỳ bảy ngày trong từ đường.” Ninh Trinh đưa ra cách xử lý.
Trong mắt lão phu nhân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khó che giấu.
Có lẽ bà ta không ngờ Ninh Trinh lại tỉnh táo đến vậy, dứt khoát từ bỏ phe đốc quân.
Bà ta có chút ngưỡng mộ nhưng vẫn không hài lòng.
Lão phu nhân mong con dâu có tình cảm tốt với con trai, chứ không phải trở thành một Từ Phương Độ thứ hai.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, việc Ninh Trinh biết phân biệt thân sơ khiến lão phu nhân cảm thấy hài lòng về mặt tình cảm.
“Cô dám sao?” Phồn Phồn lạnh lùng nhìn Ninh Trinh: “Tôi là người của đốc quân.”
“Đốc quân là con trai của lão phu nhân. Cô luôn nhắc đến đốc quân, là đang gây chia rẽ mối quan hệ giữa đốc quân và lão phu nhân, lòng dạ thật đáng trách. Người đâu, nhốt Phồn Phồn lại.” Ninh Trinh nói.
Phồn Phồn nghe vậy thì ngẩn ra.
Người hầu tiến lên định khống chế cô ta. Phồn Phồn lại nhanh nhẹn tránh thoát, lùi ra cửa.
Cô ta quay người bỏ chạy.
Lão phu nhân đã quá quen với hành động vượt qua giới hạn của Phồn Phồn, chỉ là rất tức giận: “Thật là không ra thể thống gì! Mau bắt cô ta lại!”
Phồn Phồn chạy mất.
Đám người hầu nhìn nhau ngơ ngác.
Ninh Trinh: “Mau đuổi theo!”
Phạt cả hai thì không chỉ đắc tội cả đốc quân và lão phu nhân mà còn khiến Ninh Trinh bị coi là kẻ không có tài cán, không thể phục chúng.
Ninh Trinh rơi vào thế khó xử.
Việc này như củ khoai nóng, nhưng cô không thể không nhận.
Suy nghĩ một chút, Ninh Trinh tiến lên vài bước, đứng bên cạnh lão phu nhân: “Chuyện hôm nay, hoàn toàn là lỗi của dì hai Phồn Phồn.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô.
Ninh Trinh hiểu rằng muốn làm hài lòng cả đôi bên là không thể.
Nếu đã vậy, cách duy nhất là chọn phe.
Cô chọn đứng về phía lão phu nhân.
Cô sẽ gánh thay lão phu nhân. Nếu đốc quân tức giận, cô sẽ là người chịu đựng.
Lão phu nhân không thể xung đột với con trai, Ninh Trinh sẽ đứng ra.
Muốn làm người tốt cho cả hai bên, kết cục chỉ có một. Không làm người được lòng ai.
Ninh Trinh sống ở nhà cũ. Việc lớn thì lão phu nhân sẽ ra mặt, cô chỉ cần như Dì ba Từ Phương Độ, hầu hạ lão phu nhân cho tốt.
“Dì hai đến nhà cũ gây chuyện, dụng ý không rõ. Lại tự ý đánh người, lỗi chồng lỗi. Lão phu nhân, phạt cô ta quỳ bảy ngày trong từ đường.” Ninh Trinh đưa ra cách xử lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt lão phu nhân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khó che giấu.
Có lẽ bà ta không ngờ Ninh Trinh lại tỉnh táo đến vậy, dứt khoát từ bỏ phe đốc quân.
Bà ta có chút ngưỡng mộ nhưng vẫn không hài lòng.
Lão phu nhân mong con dâu có tình cảm tốt với con trai, chứ không phải trở thành một Từ Phương Độ thứ hai.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, việc Ninh Trinh biết phân biệt thân sơ khiến lão phu nhân cảm thấy hài lòng về mặt tình cảm.
“Cô dám sao?” Phồn Phồn lạnh lùng nhìn Ninh Trinh: “Tôi là người của đốc quân.”
“Đốc quân là con trai của lão phu nhân. Cô luôn nhắc đến đốc quân, là đang gây chia rẽ mối quan hệ giữa đốc quân và lão phu nhân, lòng dạ thật đáng trách. Người đâu, nhốt Phồn Phồn lại.” Ninh Trinh nói.
Phồn Phồn nghe vậy thì ngẩn ra.
Người hầu tiến lên định khống chế cô ta. Phồn Phồn lại nhanh nhẹn tránh thoát, lùi ra cửa.
Cô ta quay người bỏ chạy.
Lão phu nhân đã quá quen với hành động vượt qua giới hạn của Phồn Phồn, chỉ là rất tức giận: “Thật là không ra thể thống gì! Mau bắt cô ta lại!”
Phồn Phồn chạy mất.
Đám người hầu nhìn nhau ngơ ngác.
Ninh Trinh: “Mau đuổi theo!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro