Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Trong Họa Có Ph...
Khiên Cơ
2024-08-05 23:52:04
Mạch Tuệ nghĩ đến cái gùi trên lưng, nhặt cuốc lên rồi đi ra sau núi. Trên đường, nàng gặp Tôn thợ săn, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu đang đi về với vẻ mặt chán nản, cả ba người đều trang bị đầy đủ dụng cụ đi săn nhưng trên tay lại không có lấy một con mồi nào.
Mạch Tuệ chủ động hỏi: "Tôn đại thúc, thúc lên núi săn bắn sao?"
Tôn thợ săn thở dài: "Haiz, không bắt được, từ hôm qua khi cháu nhặt được một con ngỗng lớn trên núi, cả thôn này ai cũng muốn lên núi thử vận may. Bây giờ trên núi đầy người rồi, đừng nói con mồi, e rằng ngay cả nấm mèo cũng không nhặt được một cây.”
Mạch Tuệ không nghĩ đến lại có chuyện này, vậy thì bây giờ nàng ra sau núi chỉ sợ là cũng không tìm được gì.
Tôn thợ săn nhìn cái gùi trên lưng Mạch Tuệ, có lòng tốt nhắc nhở nàng: "Cháu nên đợi hai ngày nữa rồi lại lên núi. Bây giờ ngoại trừ núi sâu rừng già ở phía bắc, ngọn núi phía nam cháu thường đến không còn gì có thể ăn hay hái về bán được rồi. Nếu trong nhà không đủ ăn thì tối ta bảo Nhị Ngưu cho cháu mấy cân."
"Không cần không cần, thúc à, gạo mì trong nhà cháu còn đủ ba ngày."
"Vậy được, dù sao nếu có khó khăn thì cứ đến gõ cửa nhà ta."
Tôn thợ săn tốt bụng dặn dò rồi cùng hai con trai về nhà.
Mạch Tuệ hơi rối rắm, khu rừng phía nam rất nhiều người, vậy thì nàng có thể đến khu rừng phía bắc, nhưng người trong thôn đồn rằng có rất nhiều thú dữ ở khu rừng phía bắc, vết sẹo trên mặt Tôn thợ săn là do trước kia đến vùng núi phía bắc săn thú, bị gấu cào đến suýt bị mù.
Từ đó trở đi, Tôn thợ săn không bao giờ đến vùng rừng núi phía bắc nữa, người trong thôn cũng sợ đến mức không dám đi.
Quên đi, cứ đi đến bìa rừng xem thử một chút, mùa đông này chắc có rất nhiều dã thú đang ngủ đông, chỉ cần Mạch Tuệ không đi sâu vào rừng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, dù sao ngồi nhà chờ chết được.
Mạch Tuệ lấy hết can đảm đi vào khu rừng ở vùng núi phía bắc, nơi đây ít người, cây cối cỏ dại rậm rạp hơn rừng núi phía nam.
Mạch Tuệ gạt đám cỏ khô héo úa sang một bên, đi lên một chút, cỏ trên mặt đất dần dần thưa thớt, thay vào đó là một số thân cây, cành cây khô héo, phủ đầy một tầng lá khô.
Mạch Tuệ bẻ một nhánh cây, cào đám lá dưới đất tìm xem có nấm mèo hay gì đó hay không, nhưng không tìm thấy nấm mèo mà lại thấy những chiếc nấm hương tròn mọc trên thân gỗ mục. Nấm hương rẻ hơn nấm mèo một chút, nấm khô mười lăm đồng một cân, nấm tươi bốn đồng một cân.
Thà có còn hơn không, Mạch Tuệ bắt đầu vùi mình hái nấm hương, trong khu rừng này có rất nhiều nấm hương, một lúc sau Mạch Tuệ đã nhặt được nửa gùi, nhưng nàng cũng đi lệch khỏi chỗ ban đầu lúc nào không hay.
[Ting... Kích hoạt buff xui xẻo!]
Mạch Tuệ đang cúi người nhặt nấm, nghe thấy câu này thì lập tức hoảng hốt, nàng sốt ruột đứng thẳng người lên. Nhưng nàng duỗi người quá mạnh, lưng đau đến mức khiến Mạch Tuệ thở hổn hển. Mạch Tuệ hít một hơi thật sâu, ấn ấn eo rồi cúi người với lấy chiếc gùi, nhưng đám lá rụng khiến nàng trượt chân, cả người và gùi đều lăn xuống sườn núi.
Mạch Tuệ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đập vào cái cây bên cạnh đau đớn vô cùng.
Nàng lăn đến mức nội tạng sắp văng ra ngoài, đập đầu vào gốc cây rồi dừng lại. Nhưng mông nàng lại như ngồi trên lưng nhím, cái mông vốn đã chẳng nhiều thịt bị đâm đau đến mức nóng lên.
Cái buff xui xẻo chết tiệt này!
Mạch Tuệ chỉ cảm thấy chóng mặt và vô cùng buồn nôn, một lúc sau đỡ hơn. Mạch Tuệ mở mắt ra, đưa tay chạm vào thứ đã đâm vào mông mình. Nó to bằng lòng bàn tay, toàn thân mọc đầy gai, Mạch Tuệ đưa lên trước mắt nhìn, đây… đây là hạt dẻ sao?
Mạch Tuệ mở to mắt, ngồi dậy, phát hiện xung quanh mình có mấy hạt dẻ vàng héo, miệng hé ra, để lộ hạt dẻ nâu bên trong.
Có cây hạt dẻ nào gần đây à? Mạch Tuệ đột nhiên như có thêm sức lực, vỗ vỗ mông đứng dậy, toàn thân nàng đau đớn vì bị ngã, nhưng thay vào đó eo của nàng đã khỏe hơn, chỉ là trán của nàng bị đập u một cục lớn, cảm giác vừa nóng vừa rát, Mạch Tuệ không dám chạm vào nó.
Mạch Tuệ chủ động hỏi: "Tôn đại thúc, thúc lên núi săn bắn sao?"
Tôn thợ săn thở dài: "Haiz, không bắt được, từ hôm qua khi cháu nhặt được một con ngỗng lớn trên núi, cả thôn này ai cũng muốn lên núi thử vận may. Bây giờ trên núi đầy người rồi, đừng nói con mồi, e rằng ngay cả nấm mèo cũng không nhặt được một cây.”
Mạch Tuệ không nghĩ đến lại có chuyện này, vậy thì bây giờ nàng ra sau núi chỉ sợ là cũng không tìm được gì.
Tôn thợ săn nhìn cái gùi trên lưng Mạch Tuệ, có lòng tốt nhắc nhở nàng: "Cháu nên đợi hai ngày nữa rồi lại lên núi. Bây giờ ngoại trừ núi sâu rừng già ở phía bắc, ngọn núi phía nam cháu thường đến không còn gì có thể ăn hay hái về bán được rồi. Nếu trong nhà không đủ ăn thì tối ta bảo Nhị Ngưu cho cháu mấy cân."
"Không cần không cần, thúc à, gạo mì trong nhà cháu còn đủ ba ngày."
"Vậy được, dù sao nếu có khó khăn thì cứ đến gõ cửa nhà ta."
Tôn thợ săn tốt bụng dặn dò rồi cùng hai con trai về nhà.
Mạch Tuệ hơi rối rắm, khu rừng phía nam rất nhiều người, vậy thì nàng có thể đến khu rừng phía bắc, nhưng người trong thôn đồn rằng có rất nhiều thú dữ ở khu rừng phía bắc, vết sẹo trên mặt Tôn thợ săn là do trước kia đến vùng núi phía bắc săn thú, bị gấu cào đến suýt bị mù.
Từ đó trở đi, Tôn thợ săn không bao giờ đến vùng rừng núi phía bắc nữa, người trong thôn cũng sợ đến mức không dám đi.
Quên đi, cứ đi đến bìa rừng xem thử một chút, mùa đông này chắc có rất nhiều dã thú đang ngủ đông, chỉ cần Mạch Tuệ không đi sâu vào rừng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, dù sao ngồi nhà chờ chết được.
Mạch Tuệ lấy hết can đảm đi vào khu rừng ở vùng núi phía bắc, nơi đây ít người, cây cối cỏ dại rậm rạp hơn rừng núi phía nam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạch Tuệ gạt đám cỏ khô héo úa sang một bên, đi lên một chút, cỏ trên mặt đất dần dần thưa thớt, thay vào đó là một số thân cây, cành cây khô héo, phủ đầy một tầng lá khô.
Mạch Tuệ bẻ một nhánh cây, cào đám lá dưới đất tìm xem có nấm mèo hay gì đó hay không, nhưng không tìm thấy nấm mèo mà lại thấy những chiếc nấm hương tròn mọc trên thân gỗ mục. Nấm hương rẻ hơn nấm mèo một chút, nấm khô mười lăm đồng một cân, nấm tươi bốn đồng một cân.
Thà có còn hơn không, Mạch Tuệ bắt đầu vùi mình hái nấm hương, trong khu rừng này có rất nhiều nấm hương, một lúc sau Mạch Tuệ đã nhặt được nửa gùi, nhưng nàng cũng đi lệch khỏi chỗ ban đầu lúc nào không hay.
[Ting... Kích hoạt buff xui xẻo!]
Mạch Tuệ đang cúi người nhặt nấm, nghe thấy câu này thì lập tức hoảng hốt, nàng sốt ruột đứng thẳng người lên. Nhưng nàng duỗi người quá mạnh, lưng đau đến mức khiến Mạch Tuệ thở hổn hển. Mạch Tuệ hít một hơi thật sâu, ấn ấn eo rồi cúi người với lấy chiếc gùi, nhưng đám lá rụng khiến nàng trượt chân, cả người và gùi đều lăn xuống sườn núi.
Mạch Tuệ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đập vào cái cây bên cạnh đau đớn vô cùng.
Nàng lăn đến mức nội tạng sắp văng ra ngoài, đập đầu vào gốc cây rồi dừng lại. Nhưng mông nàng lại như ngồi trên lưng nhím, cái mông vốn đã chẳng nhiều thịt bị đâm đau đến mức nóng lên.
Cái buff xui xẻo chết tiệt này!
Mạch Tuệ chỉ cảm thấy chóng mặt và vô cùng buồn nôn, một lúc sau đỡ hơn. Mạch Tuệ mở mắt ra, đưa tay chạm vào thứ đã đâm vào mông mình. Nó to bằng lòng bàn tay, toàn thân mọc đầy gai, Mạch Tuệ đưa lên trước mắt nhìn, đây… đây là hạt dẻ sao?
Mạch Tuệ mở to mắt, ngồi dậy, phát hiện xung quanh mình có mấy hạt dẻ vàng héo, miệng hé ra, để lộ hạt dẻ nâu bên trong.
Có cây hạt dẻ nào gần đây à? Mạch Tuệ đột nhiên như có thêm sức lực, vỗ vỗ mông đứng dậy, toàn thân nàng đau đớn vì bị ngã, nhưng thay vào đó eo của nàng đã khỏe hơn, chỉ là trán của nàng bị đập u một cục lớn, cảm giác vừa nóng vừa rát, Mạch Tuệ không dám chạm vào nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro