Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Hệ Thống
Khiên Cơ
2024-08-05 23:52:04
Mùa đông trời sáng muộn nhưng lại tối sớm, Mạch Tuệ chỉ đành trở về nhà trong thất vọng.
Lúc này, trên vài hộ gia đình đã bốc lên khói bếp tượng trưng cho ấm no, Mạch Tuệ đi đến cửa sân nhà mình đã ngửi thấy một mùi thơm của màn thầu, suýt chút nữa đã câu mất hồn nàng đi.
Là từ nhà Tôn thợ săn liền kề cách hơn mười mét truyền ra, nhà bọn họ có một người lớn và hai đứa con trai, người nào cũng là một tay săn thú lành nghề, trong thôn cũng là hộ gia đình không lo cái ăn.
Mạch Tuệ chép miệng, ngửi mùi này giống như đã ăn được màn thầu bột mì trắng vừa thơm vừa to vậy.
Bụng đói vang rột rột kéo nàng về lại hiện thực, nếu thật sự có thể ăn được màn thầu thì tốt biết mấy.
Mạch Tuệ nghĩ như vậy, trong đầu vang một tiếng “ting”, sau đó là một câu [Hệ thống làm ruộng ràng buộc thành công, điểm tự động nhận được… nhận được một điểm…]
Mạch Tuệ còn chưa phản ứng lại thì trước mắt đã lóe lên một tia sáng vàng rồi một màn sáng xuất hiện, số dư hiện rõ là một.
Sau đó lại kéo về phía sau, chỉ thấy sau khi điểm tích lũy đạt tới mười có thể mở khóa rút thăm trúng thưởng, sau khi điểm tích lũy đạt tới một trăm có thể mở khóa cửa hàng, phía sau còn nhiều chức năng chưa mở khóa nữa.
Cho nên, bàn tay vàng mà các nhân sĩ xuyên không nhất định phải có đã tới rồi?
Nhưng lại không thể ăn.
Mạch Tuệ thở dài đi vào trong sân, vì không để các em lo lắng nàng vẫn giả bộ rất hào hứng nói: “Lạp Nhi, Tiểu Cốc! Mau ra ngoài, a tỷ đào được rau dại rồi!”
Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy ra giúp nàng xách giỏ cầm cuốc.
Mạch Tuệ múc tuyết đựng được nửa lu vào trong nồi, sau đó quành một vòng, cuối cùng xách rìu tới chặt cái bàn què chân.
Mông nàng vừa ngồi xuống đã bắt đầu nhóm lửa, nàng chưa từng dùng qua bếp củi, mày mò nửa ngày cũng không nhóm lên được.
Mạch Lạp ở một bên không nhìn nổi nữa, lắp bắp bảo: “A tỷ, không thể nhóm lửa như vậy được đâu, tỷ nhét đầy quá, vẫn phải thổi một chút mới được.”
Nói xong, nó lại lẩm bẩm một tiếng với vẻ nghi ngờ: “Sao a tỷ lại ngốc hơn trước đây vậy, còn không biết nhóm lửa…”
Mạch Tuệ xấu hổ, hậm hực đứng dậy: “Đệ thử đi…”
Đừng thấy Mạch Lạp mới bốn tuổi nhưng nhóm lửa thật sự không tồi, chưa đến vài cái lửa đã nhen nhóm bùng lên, thật đúng là trẻ con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm.
Mạch Tuệ nghĩ đến màn thầu cách vách mà thật sự không nhịn được cơn thèm, hồi tưởng cẩn thận lại xem căn nhà này còn tiền không, sau đó nàng từ trong đống ký ức mơ hồ của nguyên chủ nhớ ra trong một chiếc áo có khâu túi áo trong hình như có một văn tiền.
Nàng vội vàng lao ra khỏi nhà bếp, đi vào phòng lục tìm mấy cái áo còn thừa đó.
Không có… vẫn không có…
Cái áo đó không phải bị treo ở Bạch gia rồi đấy chứ!
Thế nhưng một giây sau, nàng đã mò được một thứ cưng cứng.
Có rồi!
Mạch Tuệ chạy nhanh đi lấy kéo cắt mở túi áo trong đó, bên trong có một văn tiền cứu mạng.
Có thể mua đồ ăn rồi hu hu hu…
Mạch Tuệ về nhà bếp xem ngọn lửa của Mạch Lạp thế nào rồi.
Lúc này, Mạch Cốc xách một giỏ rau tế thái đã gạt bỏ bùn đất và rễ đi vào: “A tỷ, đã làm xong rồi, tiếp theo thì sao?”
Mạch Tuệ nhìn hai đứa nhỏ với vẻ khen ngợi, nói: “Lạp Nhi, muội canh lửa đi, tuyết trong nồi tan thành nước thì múc một gáo ra rửa rau, phần còn lại đợi a tỷ về rồi làm.”
Mạch Lạp ngồi trước cái bếp, ánh lửa sáng ngời hắt lên gương mặt gầy nhỏ của nó, cảm thấy rất ấm áp, nó không nhịn được mà duỗi bàn tay nhỏ lại gần ngọn lửa hơn một chút, sau đó mới chợt lấy lại bình tĩnh hỏi Mạch Tuệ: “A tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
Mạch Cốc cũng chen qua sưởi ấm.
Mạch Tuệ cười thần bí: “Đợi tỷ về là biết ngay thôi.”
Nàng trực tiếp cầm đồng tiền đó đi gõ cửa sân nhà Tôn thợ săn, thật ra trong lòng nàng vẫn rất bồn chồn, trong trí nhớ của nguyên chủ thì họ cũng không qua lại nhiều với người nhà này, cũng không biết người ta có bằng lòng đổi màn thầu với nàng không nữa.
Cửa bên trong mở ra, một nam tử cao lớn thoạt nhìn lớn hơn nàng ba bốn tuổi.
Sắc trời mờ tối, Tôn Đại Ngưu thông qua bờ tường thấp, híp mắt nhìn cẩn thận tiểu cô nương gầy trơ cả xương trước mặt, cũng không nhận ra là ai.
Lúc này, trên vài hộ gia đình đã bốc lên khói bếp tượng trưng cho ấm no, Mạch Tuệ đi đến cửa sân nhà mình đã ngửi thấy một mùi thơm của màn thầu, suýt chút nữa đã câu mất hồn nàng đi.
Là từ nhà Tôn thợ săn liền kề cách hơn mười mét truyền ra, nhà bọn họ có một người lớn và hai đứa con trai, người nào cũng là một tay săn thú lành nghề, trong thôn cũng là hộ gia đình không lo cái ăn.
Mạch Tuệ chép miệng, ngửi mùi này giống như đã ăn được màn thầu bột mì trắng vừa thơm vừa to vậy.
Bụng đói vang rột rột kéo nàng về lại hiện thực, nếu thật sự có thể ăn được màn thầu thì tốt biết mấy.
Mạch Tuệ nghĩ như vậy, trong đầu vang một tiếng “ting”, sau đó là một câu [Hệ thống làm ruộng ràng buộc thành công, điểm tự động nhận được… nhận được một điểm…]
Mạch Tuệ còn chưa phản ứng lại thì trước mắt đã lóe lên một tia sáng vàng rồi một màn sáng xuất hiện, số dư hiện rõ là một.
Sau đó lại kéo về phía sau, chỉ thấy sau khi điểm tích lũy đạt tới mười có thể mở khóa rút thăm trúng thưởng, sau khi điểm tích lũy đạt tới một trăm có thể mở khóa cửa hàng, phía sau còn nhiều chức năng chưa mở khóa nữa.
Cho nên, bàn tay vàng mà các nhân sĩ xuyên không nhất định phải có đã tới rồi?
Nhưng lại không thể ăn.
Mạch Tuệ thở dài đi vào trong sân, vì không để các em lo lắng nàng vẫn giả bộ rất hào hứng nói: “Lạp Nhi, Tiểu Cốc! Mau ra ngoài, a tỷ đào được rau dại rồi!”
Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy ra giúp nàng xách giỏ cầm cuốc.
Mạch Tuệ múc tuyết đựng được nửa lu vào trong nồi, sau đó quành một vòng, cuối cùng xách rìu tới chặt cái bàn què chân.
Mông nàng vừa ngồi xuống đã bắt đầu nhóm lửa, nàng chưa từng dùng qua bếp củi, mày mò nửa ngày cũng không nhóm lên được.
Mạch Lạp ở một bên không nhìn nổi nữa, lắp bắp bảo: “A tỷ, không thể nhóm lửa như vậy được đâu, tỷ nhét đầy quá, vẫn phải thổi một chút mới được.”
Nói xong, nó lại lẩm bẩm một tiếng với vẻ nghi ngờ: “Sao a tỷ lại ngốc hơn trước đây vậy, còn không biết nhóm lửa…”
Mạch Tuệ xấu hổ, hậm hực đứng dậy: “Đệ thử đi…”
Đừng thấy Mạch Lạp mới bốn tuổi nhưng nhóm lửa thật sự không tồi, chưa đến vài cái lửa đã nhen nhóm bùng lên, thật đúng là trẻ con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm.
Mạch Tuệ nghĩ đến màn thầu cách vách mà thật sự không nhịn được cơn thèm, hồi tưởng cẩn thận lại xem căn nhà này còn tiền không, sau đó nàng từ trong đống ký ức mơ hồ của nguyên chủ nhớ ra trong một chiếc áo có khâu túi áo trong hình như có một văn tiền.
Nàng vội vàng lao ra khỏi nhà bếp, đi vào phòng lục tìm mấy cái áo còn thừa đó.
Không có… vẫn không có…
Cái áo đó không phải bị treo ở Bạch gia rồi đấy chứ!
Thế nhưng một giây sau, nàng đã mò được một thứ cưng cứng.
Có rồi!
Mạch Tuệ chạy nhanh đi lấy kéo cắt mở túi áo trong đó, bên trong có một văn tiền cứu mạng.
Có thể mua đồ ăn rồi hu hu hu…
Mạch Tuệ về nhà bếp xem ngọn lửa của Mạch Lạp thế nào rồi.
Lúc này, Mạch Cốc xách một giỏ rau tế thái đã gạt bỏ bùn đất và rễ đi vào: “A tỷ, đã làm xong rồi, tiếp theo thì sao?”
Mạch Tuệ nhìn hai đứa nhỏ với vẻ khen ngợi, nói: “Lạp Nhi, muội canh lửa đi, tuyết trong nồi tan thành nước thì múc một gáo ra rửa rau, phần còn lại đợi a tỷ về rồi làm.”
Mạch Lạp ngồi trước cái bếp, ánh lửa sáng ngời hắt lên gương mặt gầy nhỏ của nó, cảm thấy rất ấm áp, nó không nhịn được mà duỗi bàn tay nhỏ lại gần ngọn lửa hơn một chút, sau đó mới chợt lấy lại bình tĩnh hỏi Mạch Tuệ: “A tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
Mạch Cốc cũng chen qua sưởi ấm.
Mạch Tuệ cười thần bí: “Đợi tỷ về là biết ngay thôi.”
Nàng trực tiếp cầm đồng tiền đó đi gõ cửa sân nhà Tôn thợ săn, thật ra trong lòng nàng vẫn rất bồn chồn, trong trí nhớ của nguyên chủ thì họ cũng không qua lại nhiều với người nhà này, cũng không biết người ta có bằng lòng đổi màn thầu với nàng không nữa.
Cửa bên trong mở ra, một nam tử cao lớn thoạt nhìn lớn hơn nàng ba bốn tuổi.
Sắc trời mờ tối, Tôn Đại Ngưu thông qua bờ tường thấp, híp mắt nhìn cẩn thận tiểu cô nương gầy trơ cả xương trước mặt, cũng không nhận ra là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro