Đan Vũ Càn Khôn

Bách Biến Quái Thánh. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

- Không tránh phải không, trực tiếp đánh bay ngươi!

Người điều khiển xe ngựa thấy lão giả còn chưa chịu né tránh liền tức giận hét lớn, mặt mũi của Ly Hỏa Đan Vương cũng không thể tùy tiện bị rơi xuống như thế.

Năm mươi thước.

Ba mươi thước.

Mười thước.

Xe ngựa càng lúc càng gần, cơ hồ đã trực tiếp đụng tới, Tần Phàm đã tính toán nếu lão giả không tránh thì hắn sẽ trực tiếp tiến ra chắn lại xe ngựa. Nhưng trực giác của hắn cảm thấy người kia là một cường giả, nên mới chậm chạp chưa ra tay.

- Dừng lại!

Rốt cục ngay khi xe ngựa sắp đụng lão giả, bên trong cỗ xe xa hoa truyền ra một thanh âm tôn quý, thanh âm không lớn nhưng lại truyền vào trong tai mỗi người đi đường.

- Tê…

Sự lợi hại của kim long huyết mã lập tức hiển lộ đi ra, theo thanh âm vừa truyền ra, chín đầu huyết mã hí dài một trận, sau đó thập phần ổn định dừng phắt lại.

Nhưng xe ngựa đã tới sát phía sau lão giả kia, thậm chí hơi thở của chín đầu huyết mã cũng đã thổi lên quần áo của hắn khiến người đi đường không khỏi hết hồn, đều nghĩ lão giả sẽ bị xe ngựa trực tiếp đụng thành thịt vụn.

- Lớn mật, tiểu lão nhân này rốt cục là người nào, cũng dám quấy nhiễu tòa giá của chủ nhân nhà ta, bắt hắn lại!

Người điều khiển xe ngựa lớn tiếng hét to, ngay lập tức có hai cường giả võ tôn đi theo hai bên xe liền đứng ra muốn bắt lão giả kia.

- Hắc hắc, Bạch Ngân Thành cũng không phải lãnh địa của chủ nhân nhà ngươi, vì sao tiểu lão nhân ta phải nhường đường cho ngươi đây?

Lão giả kia chậm rãi xoay người lại, kỳ quái nở nụ cười, lại xòe tay nhìn người đi đường nói:

- Chư vị không ngại phân xử, tiểu lão nhân có làm gì sai không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đương nhiên lúc này tự nhiên không người nào dám đi ra giúp hắn nói chuyện, ngược lại còn có không ít người mang theo biểu tình chế giễu nhìn hắn.

- Phân xử? Bản thân ta thật muốn xem tiểu lão nhân ngươi lại có đạo lý gì, ai lại tới phân xử cho ngươi!

Thấy vậy người điều khiển xe ngựa khoanh tay trước ngực, nhìn lão giả cười lạnh nói.

- Khụ khụ, chư vị sao không có người nào đi ra giúp đỡ tiểu lão nhân đây? Những người này thật sự là khinh người quá đáng!

Lão giả thấy không ai lên tiếng, không khỏi lộ vẻ xấu hổ, nhưng hắn vừa liếc mắt trong đám người, ánh mắt chợt sáng lên, tiếp theo vui vẻ nói:

- Di? Đây không phải kỳ tích chi tử sao? Kỳ tích chi tử các hạ tôn quý dũng cảm chính trực, xin ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu lão nhân ah!

- Kỳ tích chi tử Tần Phàm?

- Kỳ tích chi tử cũng tới Bạch Ngân Thành? Ở nơi nào? Ai là kỳ tích chi tử Tần Phàm?

- Nghe nói bên Thiên Ly Thành truyền đến tin tức, kỳ tích chi tử đã đột phá tới võ thánh cảnh giới! Năm nay chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi!

- Chậc chậc, võ thánh cường giả hai mươi mốt tuổi ah! Nhớ năm đó đệ nhất thiên tài Vân Phi Dương hai mươi bảy tuổi mới đạt tới võ tôn cảnh giới đâu! Hai mươi mốt tuổi hắn cũng mới đạt tới linh võ sư chỉ được một năm mà thôi. Nhân vật thiên tài như thế, nếu ta có thể gặp được một lần thì thật tốt ah!

- Ha ha, hiện tại đệ nhất thiên tài Vũ Thiên đại lục đã sớm đổi thành kỳ tích chi tử Tần Phàm! Hơn nữa còn là đệ nhất thiên tài ngàn năm khó gặp, từ xưa tới nay ta chưa từng nghe nói qua ở hai mươi tuổi đạt tới võ thánh cảnh giới!

- Thật sự ở trong này sao? Kỳ tích chi tử xuất hiện đi ah!

Nghe được lão nhân hô to danh hào kỳ tích chi tử, nhất thời khiến không ít người chú ý bình luận sôi nổi, lại có nhiều người nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra Tần Phàm.

Mà Tần Phàm vốn đang điệu thấp tránh sang bên đường, lúc này không khỏi cau mày, lần này hắn chủ động tránh né xe ngựa của Ly Hỏa Đan Vương là không muốn gây náo động như tình trạng bây giờ.

Mà hiện tại lão nhân kia không ngờ lại trực tiếp kêu tên của hắn.

Điều này làm cho hắn có chút khó xử lẫn buồn rầu, hơn nữa có chút bất mãn với lão nhân lôi thôi kia.

Nếu lão giả kia là một lão nhân bình thường, hắn tự nhiên vui vẻ ra tay giúp đỡ, nhưng rất rõ ràng lão nhân kia lại không phải người thường, người này bị xe ngựa xông tới mà vẫn bảo trì vẻ trấn định như vậy, kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhìn ra sự bất phàm của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây cũng là nguyên nhân mà hai gã hộ vệ của Ly Hỏa Đan Vương vẫn chậm chạp không tiến lên động thủ.

Huống hồ hiện tại Tần Phàm đã xấp xỉ hai mươi mốt tuổi, tướng mạo cùng khí chất đã thay đổi không ít, hơn nữa những năm gần đây cũng không thường lộ mặt, theo đạo lý người bình thường dù từng xem qua bức họa của hắn cũng không thể nhận thức ra hắn mới phải.

Cho nên có thể nhận ra hắn, ngoại trừ quen biết với hắn như vậy nhất định là người có cảnh giới thực lực cao hơn hắn rất nhiều, liếc mắt liền nhìn thấu hắn là võ thánh cường giả! Võ thánh cường giả còn trẻ tuổi như vậy, thậm chí là võ tôn cường giả trẻ tuổi nổi danh cũng chỉ có mỗi Tần Phàm mà thôi, dĩ nhiên liền trực tiếp bị người nhận thức được!

Mà vừa rồi khi hắn né tránh xe ngựa cũng có chút thái độ do dự, vì nguyên nhân này cũng sẽ bị người có ý chí lưu ý tới.

- Hiện tại ta đã thu liễm khí tức, nhưng người kia vẫn có thể nhẹ nhàng nhìn thấu cảnh giới của ta, xem ra độ mẫn cảm của hắn cực cao, hẳn là một luyện đan sư!

Ngay lập tức Tần Phàm chợt ngưng tụ hai mắt, không lên tiếng, ngược lại đem khí tức của mình che giấu sâu hơn một ít, sau đó lại đánh giá lão giả lôi thôi kia.

Lão nhân lôi thôi kia bề ngoài nhìn như lười nhác, nhưng trên thực tế tận sâu trong con ngươi tản ra thần thái mà người thường tuyệt đối không thể có được, hắn vững vàng đứng trước mặt kim long huyết mã vốn đã có uy áp cực mạnh, dù là tiên thiên võ sư cũng đừng mong đứng vững, nhưng không ngờ chín đầu huyết mã còn mơ hồ có chút sợ hãi lão giả.

- Quy tắc tiểu thế giới!

Quan sát một thoáng, Tần Phàm chợt cả kinh, hai mắt hắn xuyên thấu qua vải áo rách nát của lão nhân chứng kiến ngũ thải quang mang che giấu ở bên trong da thịt.

Đây tuyệt đối chính là siêu cấp cường giả võ thánh thất cấp trở lên!

Sau đó Tần Phàm lại nhìn vào xe ngựa, Ly Hỏa Đan Vương vừa thốt ra câu “dừng lại” sau đó cũng không tiếp tục nghe được thanh âm truyền ra.

- Di?

Nhưng ngay khi ánh mắt Tần Phàm nhìn vào xe ngựa, ở bên trong truyền ra thanh âm thật khẽ khó thể nghe thấy, cũng chỉ có thính giác mẫn tuệ như Tần Phàm mới có thể nghe được đến.

- Không xong, xem ra cả Ly Hỏa Đan Vương cũng phát hiện ra ta!

Tần Phàm không khỏi lại nhíu mày, hắn là luyện đan sư đương nhiên hiểu rõ độ mẫn cảm cùng giác quan thứ sáu của luyện đan sư đều cực mạnh, nếu không cũng sẽ không thể tự nhiên nắm vững nhiệt độ luyện đan trong tay.

Nhưng hắn cũng không muốn đi ra giúp đỡ lão nhân kia tranh cãi. Nói thật chuyện này cũng không có gì để tranh, trên Vũ Thiên đại lục người mạnh là vua, thực lực của ai càng mạnh thì người đó càng có đạo lý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0