Đan Vũ Càn Khôn

Chỉ là nhạc đệm. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Các hạ còn có chuyện gì?

Tần Phàm chậm rãi quay đầu lại, liền thấy một thiếu gia thân mặc cẩm bào đang đứng ở cửa thang lầu đánh giá mình, liền lên tiếng hỏi. Gã thanh niên kia khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thoạt nhìn nhu hòa hơn những người Đại Khôn quốc một ít, nhưng thực lực cũng không thấp, khoảng chừng thất bát cấp linh võ sư cảnh giới.

Điều này đối với người thường mà nói cũng xem như là một thiên tài.

- Ha ha, tại hạ là Anh Hùng Thành Khương gia Khương Hạo, hoan nghênh huynh đệ đi vào Anh Hùng Thành. Mà huynh đệ cũng đã hiểu lầm, hành vi như người kia chỉ là hiện tượng riêng của Đại Khôn quốc chúng ta, dân chúng bình thường trong nước kỳ thật đối với những dân chúng các quốc gia khác vẫn luôn thập phần hữu hảo…

Thanh niên mặc áo cẩm bào hòa nhã cười nói, sau đó liếc mắt nhìn đại hán, quát lạnh:

- Lăn xa một chút, sau này đừng để ta gặp lại ngươi trong Anh Hùng Thành!

- Dạ, Khương thiếu gia!

Đại hán kia nghe cẩm bào thanh niên quát lớn, nhất thời hoảng sợ toàn thân chấn động, sau đó vội vàng hoảng sợ chạy xuống thang lầu bên cạnh, bộ dáng bỏ chạy như đào mạng trối chết.

Tần Phàm nghe lời hắn nói cũng không có ý kiến, chỉ nhàn nhạt cười không nói gì, hắn nhìn ra được gia tộc của Khương Hạo ở Anh Hùng Thành có địa vị, mà về chuyện người của Đại Khôn quốc muốn vẻ thân thiện cũng không quan hệ gì tới hắn.

- Ha ha, huynh đệ có thân thủ thật cao, xin hỏi có phải lần này tới đây định tham gia đại hội anh hùng săn thú?

Khương Hạo thấy Tần Phàm không lên tiếng, cũng không để ý, chỉ hỏi sang chuyện khác.

- Không phải, lần này chỉ đi ngang qua mà thôi.

Tần Phàm lắc đầu nói.

- Ha ha, vậy thì thật đáng tiếc, nếu như huynh đệ không cần đi gấp, có thể cùng nhau tham dự sự kiện này. Anh Hùng Thành tổ chức đại hội anh hùng săn thú thật nổi tiếng cả Vũ Thiên đại lục, rất nhiều thiên tài đều đến tham gia, chẳng hạn như Đại Ly quốc Vân Phi Dương cũng từng lấy qua danh hiệu thứ nhất của đại hội anh hùng.

- Huynh đệ hẳn là cũng nhìn ra được hiện giờ cường giả trải rộng nơi này, anh hùng tập hợp, lần này chúng ta còn dự tính mời thiên tài nổi danh nhất đại lục Tần Phàm đến tham dự, đích xác là khó bỏ qua, huynh đệ không ngại suy nghĩ một chút.

Nhìn qua Khương gia của Khương Hạo hẳn có tham gia tổ chức đại hội anh hùng săn thú lần này, hiện tại phát hiện thực lực Tần Phàm bất phàm, vì thế kiên nhẫn du thuyết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Vân Phi Dương có tham gia qua? Còn mời ta tới tham gia sao?

Tần Phàm không khỏi cười thầm, lần này đoán chừng là Khương gia đã gởi thiệp mời tới Nam Phong Tần gia nhưng hắn không có mặt trong gia tộc, cho nên không thu được, nhưng hiện tại trùng hợp nghe được tin tức này.

Đáng tiếc chính là hiện tại hắn đang một mực đề phòng Tần Thiên Hoành đuổi theo, vừa phải vội vã đi tìm viên ma chủng thứ tư, tạm thời không có biện pháp tham gia.

- Thật có lỗi, lần này tại hạ không thể tham gia.

Vì vậy Tần Phàm lắc đầu nói với Khương Hạo, nhưng đại hội anh hùng ba năm một lần, nếu như lần tiếp theo có cơ hội hắn cũng muốn thử xem thế nào.

Thiên tài gặp mặt lẫn nhau, cũng rất có ý tứ, xem như có được trợ giúp cho tu hành của hắn.

- Vậy thì thật đáng tiếc, xin hỏi huynh đệ tôn tính đại danh? Tại hạ Anh Hùng Thành Khương Hạo, mong cùng các hạ làm bằng hữu.

Trên mặt Khương Hạo hiện lên tia tiếc hận, lập tức hỏi thêm.

- Tần Phàm!

Tần Phàm cũng không hề che giấu, trong miệng thản nhiên đáp, sau đó không chút dừng lại cùng Phương Tiểu Tình đi nhanh xuống lầu, dần dần biến mất trong dòng người.

- Tần Phàm? Kỳ tích chi tử Tần Phàm?

Nghe được câu trả lời của Tần Phàm, Khương Hạo nhất thời ngẩn ra, nụ cười trên mặt cũng ngừng lại, không thể tưởng được mình lại gặp mặt vị thiếu niên truyền kỳ kia tại đây! Đợi khi hắn kịp thời phản ứng, vội vàng chạy xuống lầu thì đã không còn gặp được thân ảnh kia, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy đáng tiếc không thôi.

- Hắn lại là kỳ tích chi tử Tần Phàm?

- Dung mạo cùng tuổi tác đúng là thập phần tương tự như lời đồn đãi!

- Vừa rồi xem hắn xuất thủ đích xác bất phàm, nhưng không biết có chênh lệch với lời đồn đãi hay không?

- Nghe nói thời gian trước hắn xuất hiện tại Kiền Khôn Đới, từng đánh bại một gã bát cấp võ tôn, không nghĩ ra bây giờ đã đi vào Đại Khôn quốc chúng ta!

- Chậc chậc, tóm lại thoạt nhìn đúng là trẻ tuổi ah!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chỉ là lần này đại hội anh hùng săn thú hắn không rảnh tham gia, thật đáng tiếc, thiếu cơ hội kiến thức.

- Ha ha, không biết tên vừa rồi nếu biết được mình gặp phải kỳ tích chi tử, có thể sẽ bị sợ tới mức tè ra quần?

Đồng thời nghe được Tần Phàm bại lộ tính danh, lão bản tửu lâu cũng nhất thời kinh động, rất nhiều người đều bị giật mình, sau đó đủ loại âm thanh nghị luận truyền ra.

Hiện tại Tần Phàm biết được hành trình của mình dù sao khẳng định đã bị Kiền Kinh Tần gia hay biết, cho nên hắn cũng không che giấu hành tung của mình, sau thoáng nghỉ ngơi hắn dự tính lập tức mang theo Phương Tiểu Tình rời khỏi Anh Hùng Thành, tiến thẳng tới Thần Thú Thành.

Về đại hội anh hùng săn thú, mặc dù hắn có chút hứng thú nhưng không có thời gian đi tham gia kiến thức.

Nhưng hắn nhìn ra được hiện tại trong Anh Hùng Thành có thật nhiều cao thủ, nhìn ra được người trên Vũ Thiên đại lục thật sự rất xem trọng danh khí. Anh Hùng Thành, anh hùng xuất hiện lớp lớp, đại hội anh hùng săn thú tuy rằng nguy hiểm nhưng vẫn có người muốn mượn việc này mà nổi danh thiên hạ.

Nhắc tới Tần Phàm bất tri bất giác cũng đã làm được chuyện mà rất nhiều người đều mơ ước, danh tiếng của hắn phỏng chừng không thấp hơn bất cứ cường giả nào tham gia đại hội anh hùng, đương nhiên bởi thời gian truyền bá cho nên hắn vẫn còn chưa sánh bằng Vân Phi Dương.

Chuyện xảy ra trong Anh Hùng Thành đối với Tần Phàm chỉ là một tiểu nhạc đệm, duy nhất thu hoạch chính là tin tức về đại hội anh hùng săn thú nơi này.

Rất nhanh hắn cùng Phương Tiểu Tình đã rời khỏi Anh Hùng Thành, cũng là địa phương được xưng là mồ của anh hùng.

Không thể tham gia đại hội anh hùng săn thú, có chút tiếc nuối, nhưng Tần Phàm cũng biết hành trình lần này của mình càng thêm quan trọng, đặc biệt là sơn cốc thần bí, đủ loại dấu hiệu tỏ vẻ tranh đoạt nơi đó còn tàn khốc hơn đại hội anh hùng rất nhiều.

- Viên ma chủng thứ tư, bất kể như thế nào ta cũng phải lấy được!

Tần Phàm nhớ tới sơn cốc thần bí, lại nghĩ tới Cửu Long Tháp cùng ma chủng, trong lòng thầm nói. Ngay lập tức hắn tăng nhanh tốc độ, đi thẳng tới Thần Thú Thành thần bí của Đại Khôn quốc phía trước.

Là địa phương truyền tới lời triệu hoán thần bí vô cùng kia!

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn vàng nhạt cuối chân trời.

Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình ngừng lại, trong tầm nhìn xuất hiện một tòa núi lớn, cao hơn ngàn thước, trên nửa sườn núi mây mù quấn quanh, nhưng trong mây cũng chứng kiến được một tòa thành trì cực lớn giống như tiên cảnh được kiến tạo trên đỉnh núi.

Tòa thành thị thật lớn, nguy nga, thoạt nhìn cũng đủ kinh tâm động phách, thậm chí còn làm cho người ta sinh ra cảm giác tâm linh rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0