Đan Vũ Càn Khôn

Chứng minh. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Hùng hổ dọa người? Tiểu tử hỗn đản, cho ngươi sống lâu thêm vài ngày đã là ta khoan dung không nhỏ, hôm nay mới giết ngươi xem như ban ân cho ngươi, ngươi hẳn là nên cảm kích mới phải!

Mộc Thiên Hùng âm lãnh cay độc nói.

- Ai, Mộc Tu Công, lần trước nếu ngươi đáp ứng để cho ta đi trước một giờ, nếu trong hai canh giờ không đuổi theo kịp thì trong mười ngày sẽ không tiếp tục truy theo ta, nói thế nào ngươi cũng là người có thân phận, không thể tưởng được ngươi lại lật lọng như thế.

Tần Phàm giả vờ thở dài nói, trên thực tế đang muốn làm dao động tâm cảnh của đối phương:

- Bởi vì có câu oan gia nên giải không nên kết, chúng ta hay là ngồi xuống uống chén rượu hóa giải ân cừu thế nào?

Nói xong hắn còn giả vờ như muốn lấy ra rượu ngon chiêu đãi.

- Hỗn đản tiểu tử, lần trước ta chỉ nhất thời bị mồm mép của ngươi lừa dối mới chịu đáp ứng yêu cầu như thế, tóm lại ngươi vũ nhục lão phu chỉ có dùng máu của ngươi mới rửa sạch! Không cần nói thêm, lão phu tặng ngươi đi xuống uống rượu với diêm vương đi!

Nhưng Mộc Thiên Hùng là một tuyệt đại hung nhân, chuyện lần trước làm cho hắn cảm thấy mình bị hí lộng, oán khí như vậy không cách nào cởi bỏ, nhắc tới chuyện đánh cuộc hắn càng xấu hổ giận dữ, càng lúc càng không thể chịu đựng!

- Không thể tưởng được Mộc Tu Công không hiểu được thế nào gọi là nguyện đổ chịu thua!

Tần Phàm lại lắc đầu thở dài nói.

- Tiểu tử hỗn đản, đừng nhắc tới chuyện đánh cuộc! Hôm nay ngươi không thể không chết!

Mộc Thiên Hùng thấy Tần Phàm lặp lại chuyện ngày đó, rốt cục không tự chủ được quát to ra tay!

Hắn vừa xuất thủ, nhất thời phạm vi ngàn thước chung quanh gió lớn cuồng bạo mãnh liệt, hóa thành lốc xoáy, phong bạo thậm chí còn mãnh liệt hơn tại Đại Phong Thành!

Nguyên khí lưu động bốc lên đất đá cát bụi tung bay, trong khu rừng sâu vang lên tiếng gió rít chói tai, thật giống như có một đầu tuyệt đại mãnh thú sắp xông thẳng ra khu núi rừng.

Nửa bước võ thánh, cửu cấp võ tôn đỉnh phong, chỉ cách võ thánh cảnh giới nửa bước!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi chân chính ra tay, lập tức liền cho thấy khủng bố, phảng phất như làm cả khu núi rừng đều bị run rẩy!

- Được! Mộc Thiên Hùng, hôm nay ta muốn nhìn xem rốt cục là ai không thể không chết!

Tần Phàm thấy tâm cảnh Mộc Thiên Hùng đã hoàn toàn rối loạn, hắn lại cho thêm mồi lửa, ngay sau đó khí tức võ tôn lập tức bùng nổ, miệng lại lớn tiếng cười nói.

- Võ tôn cảnh giới? Làm sao có thể!

Mộc Thiên Hùng cảm giác được cỗ khí tức cường đại đối diện, quả nhiên sắc mặt kịch biến, tâm thần chấn đãng, ngay cả kình khí cũng xuất hiện một tia nhiễu loạn!

- Không có khả năng, làm sao có thể!

Mộc Thiên Hùng nhìn thanh y thiếu niên còn chưa đầy hai mươi tuổi trước mặt, khí tức của thiếu niên kia đang không ngừng kéo lên, khí tức quen thuộc đúng là thuộc về võ tôn cường giả!

Mộc Thiên Hùng trừng lớn mắt, bộ dáng không sao tưởng tượng nổi, thậm chí nguyên khí vừa mới ngưng tụ vào lúc này bởi vì quá khiếp sợ mà có dấu hiệu muốn tiêu tán. Đất đá lá cây bị cuốn bay khắp bốn phía bởi vì mất trợ lực chậm rãi rơi xuống mặt đất.

- Tên tiểu tử chết tiệt kia, làm sao lại là võ tôn cường giả? Tuyệt đối không có khả năng! Ngươi nhất định là muốn lừa bịp ta!

Mộc Thiên Hùng hoàn toàn không thể tin được, vào lúc này nhìn hắn có chút điên cuồng nhìn quanh khắp bốn phía, trong miệng còn tiếp tục nói:

- Chẳng thể trách ngươi lại cố ý dẫn dụ ta chạy tới nơi này, nhất định là ngươi đã bố trí ảo trận trong đây, muốn dùng nó che mắt ta, ta không thể nào mắc mưu của ngươi!

Võ tôn còn chưa đầy hai mươi tuổi, điều này căn bản không thể nào làm người tin tưởng được! Nhớ năm đó, Mộc Thiên Hùng còn chưa đầy ba mươi tuổi đột phá tới võ tôn cảnh giới, cũng được xem là thiên phú tung hoành, khiếp sợ cả Đại Kiền quốc! Lại nhắc tới, cả Đại Kiền quốc cũng chỉ có Kiền Kinh Tần gia đại trưởng lão Tần Thiên Hoành mới có chút siêu việt được hắn!

Cho nên hắn vẫn luôn luôn hoành hành bừa bãi, hơn nữa đối với quá khứ của mình luôn xem là niềm tự hào lớn nhất trong đời!

Cho nên hiện tại xuất hiện một người siêu việt như Tần Phàm ở trước mặt, đối với hắn mà nói chính là một sự đả kích, hắn căn bản không thể tiếp nhận sự thật như thế.

Kết hợp với đủ loại hành vi quỷ dị trước đó của Tần Phàm, cuối cùng hắn đã cho rằng Tần Phàm bố trí ảo trận, làm cho hắn sản sinh ảo giác!

- Ảo trận? Mộc Tu Công, không thể không nói tin tức của ngươi đúng là nông cạn, ha ha, ta có phải là võ tôn cường giả hay không, ngươi tới thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Phàm chứng kiến bộ dáng của Mộc Thiên Hùng, quả nhiên biết được người này chưa từng nghe qua chuyện của mình, hắn liền hoàn toàn yên tâm, khóe môi giương lên, có chút hài hước nói.

Không thể không nói, vừa rồi Tần Phàm nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi muốn đem mình nghiền xương thành tro của Mộc Thiên Hùng, nhưng hiện tại khi nhìn thấy hắn biểu hiện ra bộ dáng khiếp sợ như vậy, hai cảnh trái nghịch làm cho Tần Phàm có cảm giác vô cùng hài lòng.

- Hỗn đản tiểu tử, đừng mong tiếp tục giả vờ, lão phu hiện tại muốn xé xác ngươi!

Nghe vậy, với tính cách dữ dằn bẩm sinh, Mộc Thiên Hùng liền giận tím mặt quát.

Lúc này Tần Phàm cũng không nói thêm lời nào, chỉ hướng đối phương nhẹ ngoắc ngón tay, ý vị khiêu khích vô cùng rõ ràng. Hiện tại Mộc Thiên Hùng đã hoàn toàn rối loạn, tâm tình thất thủ, đúng là thời khắc giúp cho hắn có thể chiếm được thượng phong.

- Nạp mạng đi!

Mộc Thiên Hùng bởi vì khuyết điểm trong tính cách nên khiến cho hắn chậm chạp không đột phá được cảnh giới võ thánh, tính tình hắn không chấp nhận được lời khiêu khích của người khác, hiện tại hắn làm sao còn nhịn được, trong miệng hét to một tiếng, lập tức ngưng tụ nguyên khí.

Nguyên khí thiên địa chung quanh gào thét cuốn động, chẳng khác gì như nước thủy triều tuôn xuống, mãnh liệt mênh mông tụ tập vào trong đôi tay hắn, sau đó liền nhìn thấy Mộc Thiên Hùng giận dữ đánh ra một chưởng về hướng Tần Phàm.

Theo một chưởng thật lớn của Mộc Thiên Hùng đánh ra, một luồng kình khí xanh sẫm cuồn cuộn thành hình trong không gian, chưởng thế cường đại bao trùm trời đất, làm nhật nguyệt trăng sao bỗng nhiên giống như bị ảm đạm xuống.

- Di?

Tần Phàm nhìn thấy một chưởng này của Mộc Thiên Hùng không khỏi thầm kinh động, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đối với loại nguyên khí thuộc tính này của Mộc Thiên Hùng.

Hỏa hệ nguyên khí có màu đỏ, kim hệ nguyên khí có màu vàng kim, thủy hệ nguyên khí có màu lam hoặc trắng, thổ hệ nguyên khí có màu vàng đất, mà mộc hệ nguyên khí bình thường đều là thanh sắc. Tần Phàm cảm ứng được Mộc Thiên Hùng tu luyện hẳn là mộc hệ nguyên khí, nhưng màu sắc lại gần như là màu xanh đen.

Thật sự có chút quỷ dị!

Chưởng phong gào thét, bên trong khu rừng rậm truyền ra từng trận ầm vang, giống như toàn bộ cây cối đều đang hò hét trợ uy cho Mộc Thiên Hùng. Mà trong cát bụi lá cây bay tán loạn đầy trời, cũng giống như đang có thật nhiều võ giả đang nhảy múa.

Trong rối loạn, cuồng phong cơ hồ quấy loạn phiến không gian nơi này như muốn làm dập nát!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0