Đan Vũ Càn Khôn

Cực Hạn Chi Đạo biến thái. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Mà so sánh với năm đó, trên người Kỷ Huyên Nhi tựa hồ càng nhiều thêm một ít mị thái thành thục, tuy lúc này nàng ở trong hôn mê, nhưng tùy tiện nằm ở đó, liền có thể đủ phong tình mê người.

Ngón tay duỗi ra, rốt cục nhẹ nhàng va chạm vào da thịt trắng nõn kia của Kỷ Huyên Nhi, cảm giác được thượng diện truyền đến một loại xúc cảm co dãn cùng mê người để cho người tim đập rộn lên kia, Tần Phàm có thể rõ ràng cảm giác mình nhẹ nhàng run rẩy thoáng một phát.

Lập tức hắn hít sâu một hơi, sau một khắc liền trở nên tập trung tinh thần, về tới thân phận một Dược Sư, đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên xử lý vết thương.

- Ta nghĩ trước tiên phải bức độc tố bên trong đi ra trước, có thể sẽ có chút đau nhức, nàng nhẫn thoáng một phát.

Mặc dù biết Kỷ Huyên Nhi chưa hẳn có thể nghe được, nhưng lúc này Tần Phàm vẫn như là năm đó nhẹ nhàng nói.

Sau đó hắn liền duỗi ra một ngón tay, dùng sức đè nặng miệng vết thương hư thối kia, một ít nùng huyết màu đen chậm rãi bị đè ép đi ra, những độc huyết kia cực kỳ lợi hại, sau khi lưu lạc đến mặt đất, thậm chí đá xanh bên cạnh cũng lập tức bị hư thối đến mức muốn hóa thành bột phấn.

Độc khí cường đại như vậy, không ngờ Kỷ Huyên Nhi lại vẫn có thể kiên trì đến bây giờ.

Tần Phàm không khỏi đối với nữ tử quật cường này ám thầm bội phục.

Tiếp tục cẩn thận xử lý lấy miệng vết thương, sau đó Tần Phàm phát hiện có một ít độc khí thậm chí là xâm nhập cốt tủy, Tần Phàm không thể không đưa khí lực của mình vào, bức độc khí bên trong đi ra. Mà muốn từ trong khớp xương bức độc khí đi ra, đau đớn trong đó có thể nghĩ.

Kỷ Huyên Nhi dù là ở trong hôn mê, lúc này cũng không khỏi cau mày phát ra thanh âm "ưm".

- Nàng đã tỉnh chưa?

Tần Phàm trông thấy Kỷ Huyên Nhi đã có phản ứng, không khỏi mở miệng hỏi, nhưng nàng vẫn không có trả lời.

Thấy vậy, hắn chỉ phải tiếp tục trợ giúp nàng xử lý lấy miệng vết thương, thời gian dần qua, thậm chí là ngón tay của Tần Phàm cũng nhiễm lên một tầng màu đen, may mắn khí lực của hắn cường hãn, những hắc khí này chỉ là dừng lại ở làn da, không thể xâm nhập trong đó, sau đó chỉ cần xử lý thoáng một phát là không có vấn đề rồi.

- Hô… không sai biệt lắm, chỉ cần ở phía trên bôi một chút dược liệu, tiếp qua chút ít thời gian có lẽ không có vấn đề rồi.

Đã qua hồi lâu, rốt cục Tần Phàm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem một lọ nước thuốc hắn tự luyện chế tiến hành tẩy trừ miệng vết thương cuối cùng.

Hắn phát hiện lần này Kỷ Huyên Nhi trúng độc rất sâu, nếu không phải trùng hợp gặp mình như vậy, hắn đoán chừng rất có thể nàng cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn rồi, loại độc khí này rất có thể là Thất cấp yêu thú lưu hạ, đã là sâu tận xương tủy, thay đổi Luyện Đan Sư khác cũng chưa chắc có thể thanh trừ triệt để.

Hơn nữa Luyện Đan Sư chưa hẳn có thể như Tần Phàm cái này trất không sợ kịch độc.

- Cái này...

Bất quá ngay thời điểm Tần Phàm vừa mới hoàn toàn xử lý miệng vết thương ở chỗ eo của Kỷ Huyên Nhi, chuẩn bị giúp nàng mặc quần áo, rất trùng hợp, vào lúc này, hắn bỗng nhiên chứng kiến một giọt nước thuốc lưu lại vào lúc này đang chậm rãi chảy tới đường cong thần bí kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Óng ánh ướt át, dụ hoặc vô cùng.

Bởi vì lần này Kỷ Huyên Nhi trúng độc thật sự là quá mạnh mẽ, bên trong nước thuốc này rất có thể còn có độc dược lưu lại, cho nên vào lúc này Tần Phàm không thể không vươn tay ra, muốn sát trừ nước thuốc này.

- Đừng nhúc nhích...

Bất quá cũng vào lúc này, càng trùng hợp hơn, đúng là năm đó, thanh âm của Kỷ Huyên Nhi ở lúc này vừa vặn truyền đến.

Cái thanh âm này có chút lãnh lãnh, làm cho tay của Tần Phàm không khỏi có chút co rụt lại, lập tức trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, hắn nhớ tới ban đầu thời điểm ở dược cốc, cũng là có một màn tình cảnh như vậy!

Không thể tưởng được hiện tại đi qua mấy năm, vậy mà cơ hồ trở lại như cũ .

Ngoại trừ lúc này Cổ Mặc không có ở bên người, nên không có người giễu cợt Tần Phàm.

- Nhưng mà nước thuốc này có độc, không thể chảy đi xuống...

Tuy ngừng tay, nhưng Tần Phàm vẫn là bất đắc dĩ cười khổ nói.

- Để cho ta tự mình tới là được rồi.

Thanh âm của Kỷ Huyên Nhi lần nữa truyền đến, sau đó Tần Phàm liền trông thấy giọt nước thuốc kia ở thời điểm này vậy mà bỗng nhiên biến thành cặn băng, sau đó mạnh mẽ dấy lên một điểm Hỏa Tinh, lập tức hoàn toàn biến mất trong không khí rồi.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt của Tần Phàm không khỏi khẽ biến, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tưởng được lạnh nóng Cực Hạn Chi Đạo của Kỷ Huyên Nhi đã tu luyện đến giai đoạn cao minh như vậy, trách không được có thể trấn áp độc khí của Thất cấp yêu thú kia xuống lâu như vậy.

Mà sau khi hoàn toàn bốc hơi nọc độc kia xong, sắc mặt của Kỷ Huyên Nhi trở nên hồng lên, cực kỳ nhanh kéo y phục dạ hành màu đen kia lại, lần nữa mặc ở trên người, lần nữa che dấu tư thái mỹ hảo cực hạn kia.

- Khi nào thì nàng tỉnh lại?

Tần Phàm mịt mờ nhìn xem đường cong mỹ hảo kia biến mất ở trước mắt, sau đó hắn liền xấu hổ đặt câu hỏi, vừa rồi tình cảnh lặp lại kia, quả thực là để cho hắn có chút xấu hổ.

- Thời điểm ngươi thanh lý miệng vết thương.

Kỷ Huyên Nhi chỉ là trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

- Ách, vừa rồi loại tình huống đó nàng hẳn là minh bạch đấy...

Sau đó Tần Phàm giật mình nói ra, nói như vậy, vừa rồi mỗi một cử động của mình, thật đúng là ở dưới sự giám thị của đối phương rồi, may mắn hắn không phải cái loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu không....

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không có việc gì.

Kỷ Huyên Nhi chỉ tiếp tục lạnh nhạt nói.

- Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn không có thay đổi.

Tần Phàm không khỏi lắc đầu cười khổ.

Nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mắt này, đạm mạc giống như năm đó, không có bao nhiêu cảm tình chấn động.

- Vậy ngươi muốn ta như thế nào?

Vào lúc này Kỷ Huyên Nhi lại thình lình liếc nhìn Tần Phàm hỏi.

- Ách, không có việc gì.

Ánh mắt đụng nhau tầm đó, Tần Phàm lại không khỏi ngơ ngẩn lần nữa, lập tức bất đắc dĩ nói.

Sơn động tầm đó liền tạm thời yên tĩnh trở lại.

- Những năm này nàng ra sao? Ta có lần tới dược cốc đi tìm nàng, nhưng một mực cũng không có nhìn thấy qua.

Một lát sau, Tần Phàm khẽ thở dài một tiếng hỏi.

- Ta chưa có trở về đi qua.

Lúc này Kỷ Huyên Nhi cúi đầu nói ra, thần sắc tựa hồ rốt cục nhu hòa hơn một ít.

- Ta có cho ngươi đến Xuân Hòa Đường liên hệ ta, như thế nào về sau cũng không lưu tin tức cho ta?

Tần Phàm lại hỏi.

Lần này Kỷ Huyên Nhi trầm mặc không nói.

Nhìn thấy tình huống này, Tần Phàm cũng có chút bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đối thoại giữa bọn hắn nên như thế nào mới tiến hành đi xuống, lại qua một hồi lâu, hắn mới lần nữa thử hỏi:

- Cừu nhân sát hại người nhà ngươi đã tìm được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0