Dạ thị (chợ đêm). (2)
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
Nhớ tới Tần Li vẫn còn trong Chân Vũ Thánh Địa, trong lòng của Tần Phàm
lại cảm giác ấm áp. Quả thật là một nam nhân, nữ tử ưu tú như Cổ Thanh
Tuyết quả thật khiến cho hắn thưởng thức, nhưng chỉ có nữ tử thanh lệ vô song kia mới làm cho hắn yêu tới tận linh hồn.
Một loại cảm giác rất là kỳ diệu, thực sự không phải là đến từ Tần Phàm, theo đạo lý khí tức linh hồn của Tần Phàm đã tiêu tán từ lâu, nhưng theo thời gian dài hắn đi vào cái thế giới này, hắn cùng với Tần Li có một chút cảm giác gắn bó linh hồn càng thêm chân thật khiến hắn có một cảm giác khó hiểu.
Xe ngựa chậm rãi đi lại trên đường phố, ngoài xe ngựa là quan đạo phồn hoa, các loại thanh âm ầm ĩ truyền đến, nhưng trong ngựa theo thời gian lại yên tĩnh đi.
Vào lúc đó, thiếu niên trước mặt bát cấp Võ Tôn Phong Thiên Hùng cũng dám cường ngạnh đối kháng, vào lúc này tựa hồ là nhớ tới một sự tình, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng vô cùng, điều này làm cho Cổ Thanh Tuyết không khỏi hơi có chút xúc động trong lòng.
- Tiểu Phàm, ngươi tới Hắc Hỏa Thành, còn không có xem qua tòa thành thị này, hôm nay đèn hoa rực rỡ, đúng là thời điểm phồn hoa nhất trong ngày. Ngươi muốn đi xem một chút không?
An tĩnh trong xe ngựa một hồi, Cổ Thanh Tuyết bỗng nhiên lên tiếng.
- Ha ha, ta cũng đang có ý này, chỉ là lại làm phiền Thanh Tuyết tỷ tỷ rồi.
Tần Phàm hồi phục từ trong hồi ức đối với Tần Li, hắn cười nói.
Những thành thị này Hỗn Loạn Chi Địa này , mỗi một tòa đều có vô số Mạo Hiểm Giả, hơn nữa họ cường đại hơn Thanh Thạch Trấn rất nhiều. Thậm chí có rất nhiều người còn có thể tiến vào một ít di tích săn bắt bảo vật. Theo Cổ Thanh Tuyết thì bên trong Hắc Hỏa Thành cũng thường thường sẽ có một chút thứ tốt xuất hiện, đáng để hắn đi tìm vận may một phen.
Hơn nữa kỳ thật cho dù không có đụng phải thứ tốt, một tòa thành thị được xưng thiên đường của mạo hiểm cũng đáng để hắn đi để biết thêm một chút.
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, lần này vì mã xa của Cổ Thanh Tuyết cùng Tần Phàm là một tộc nhân tương đối tin cậy của Cổ gia, không phải là Tứ trưởng lão Cổ Mộ. Mà mấy vị trưởng lão cũng đều đang khẩn trương tu luyện ứng phó thành chủ chi tranh nửa tháng sau.
Cuộc chiến thành chủ là sự đọ sưc giữa Tối Cường Giả của ba gia tộc, nếu một phương thắng áp đảo thì tuyệt đối là sẽ thừa thắng xông lên, trực tiếp đuổi hai nhà kia ra khỏi Hắc Hỏa Thành, lúc này đương nhiên sẽ xuất hiện đổ máu. Vì thế trên thực tế tộc nhân của ba gia tộc đều tham dự, không được buông lỏng tranh bá thiên hạ.
Hắc Hỏa Thành đích thật là một Bất Dạ Thành (thành không có ban đêm), đi xuống xe ngựa, Tần Phàm phóng mắt nhìn. Người xe qua lại còn đông hơn cả ban ngày, hơn nữa khắp nơi đều là quang mang lóng lánh của Dạ Minh Châu, rất kỳ dị, Tần Phàm lúc này cảm nhận được hình như mình đã về tới một đô thị nào đó ở địa cầu.
Bên trong Hắc Hỏa Thành phồn thịnh nhất có thể nói là những sản nghiệp đen, trong đó sòng bài có vài nhà ở trên đường, thanh lâu kĩ nữ cũng vậy...Đám Mạo Hiểm Giả trường kỳ chém giết bên bờ sinh tử đương nhiên là cần một chút hưởng lạc cùng phát tiết.
Đương nhiên, Tần Phàm không có hứng thú chút nào đối với những địa phương này.
- Bên kia chính là trung tâm giao dịch lớn nhất của Hắc Hỏa Thành chúng ta. Cơ hồ từng buổi tối đều có đấu giá hội, đây là sản nghiệp của Cổ gia đây là chúng ta, bất quá mỗi tháng giao nạp thuế cho Phong gia cơ hồ còn nhiều hơn lợi nhuận chúng ta thu về.
Tần Phàm phóng mắt nhìn đi, một vài tòa kiến trúc dùng Hắc Thạch kiến tạo, thoạt nhìn khí thế bàng bạc to lớn, chiếm diện tích khoảng chừng mười sân bóng, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, bóng người qua lại dường như rất náo nhiệt.
- Trung tâm giao dịch này có số lượng người khá cao, chỉ là tinh phầm rất ít.
Cổ Thanh Tuyết lại tiếp tục nói.
- Bản thân ta rất có hứng thú muốn vào xem một phên.
Tần Phàm cười nói, ở bên trong Đại Càn Quốc có thể chứng kiên thị trường giao dịch lớn như vậy, cho dù ra tinh phẩm tỷ lệ thấp cũng đáng để xem xét, hắn cũng muốn nhân cơ hội nhìn xem có linh dược mình cần không.
- Ha ha, nếu như Tiểu Phàm ngươi nhìn trúng cái gì, ngàn vạn không cần khách khí với tỷ tỷ, cứ để ta tính tiền là được.
Thanh Tuyết cười nói, tuy rằng hiện tại Cổ gia bị Phong gia chèn ép, nhưng nói như thế nào nàng cũng là hội trưởng của một thương hội, chút nội tình bên trong và khẩu khí vẫn phải có.
- Hi vọng không là Thanh Tuyết tỷ tỷ đau lòng a!
Tần Phàm cười nói, hắn nói thật, bởi vì kẻ luyện dược cuồng nhân giống như hắn thì chỉ cần có linh dược sẽ mua toàn bộ, hao tốn đương nhiên sẽ rất kinh người.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Phàm bỗng nhiên trông thấy Diêm Tân Thành đã từng chặn đường Mặc Thị Thương Hội ban ngày đi tới, sau lưng hắn còn trông thấy một đám thủ vệ của Hắc Hỏa Thành tựa hồ là đang tiến hành tuần tra, dường như không phải cố ý tới phía hai người.
Vì thế Tần Phàm cùng Cổ Thanh Tuyết cũng không có đi để ý.
- Ồ? Vị này không phải là Mặc hội trưởng sao?
Bất quá Diêm Tân Thành sau khi nhìn thấy Cổ Thanh Tuyết thì vẫn bu lại:
- Mặc hội trưởng tại sao lại ở chỗ này, người bên cạnh ngươi là ai?
- Diêm Tân Thành ngươi cho rằng ngươi là ai, bản hội trưởng phải giải thích với ngươi sao?
Cổ Thanh Tuyết lạnh nhạt nói.
- Ha ha, Mặc hội trưởng có thể coi như ta hỏi giúp thiếu gia nhà ta, dù sao các ngươi...
Da mặt Diêm Tân Thành cũng đủ dày, tuy rằng bị Cổ Thanh Tuyết không khách khí đáp lại, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt cười nói.
- Đồ ngu!
Kỳ thật thời điểm ban ngày Tần Phàm nghe được thanh âm của người này thì đã cảm giác vô cùng chán ghét, hiện tại lại càng cảm thấy ghét hơn. Thấy hắn ngăn cản đường đi, hơn nữa còn nói nhiều liền trực tiếp mắng.
- Ngươi nói cái gì?
Diêm Tân Thành nghe xong lập tức lộ ra vẻ dữ tợn:
- Hộ vệ đội, ta nghi ngờ người này phá hỏng quy của của Hắc Hỏa Thành chúng ta, lập tức bắt lại chờ Phong thiếu xử lý.
Oanh!
Theo một tiếng nổ vang truyền đến, thân thể Diêm Tân Thành trực tiếp nện trên mặt đất cứng rắn khiến nó chia năm xẻ bảy, dưới mông hắn xuất hiện một cái động thật sâu.
Phốc!
Diêm Tân Thành bị cỗ lực lượng này trùng kích làm phun ra một ngụm máu tươi, , hơn nữa hắn có thể cảm giác mình toàn thân xương cốt cũng muốn vỡ vụn . Điều này làm cho hắn không khỏi mở to đôi mắt không thể nào tin nổi, hắn không dám tim thân là thất cấp Linh Vũ Sư trước mặt người thanh niên này mà không thể ngăn nổi một kích.
- Người đâu, giết hắn cho ta.
Qua một hồi lâu mới truyền ra tiếng kêu giống như giết heo của Diêm Tân Thành, hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ hộ vệ đội động thủ.
- Đội trưởng thân là thất cấp Linh Vũ Sư lại bị một kích đánh bay?
Trông thấy Diêm Tân Thành bị một kích nhanh tới mức không ai nhìn thấy đánh bay, mười mấy tên thủ hạ của Diêm Tân Thành trong khoảng thời gian ngắn không khỏi giật mình, thậm chí ngay cả mệnh lệnh của Diêm Tân Thành bọn họ đều không có kịp phản ứng.
Một loại cảm giác rất là kỳ diệu, thực sự không phải là đến từ Tần Phàm, theo đạo lý khí tức linh hồn của Tần Phàm đã tiêu tán từ lâu, nhưng theo thời gian dài hắn đi vào cái thế giới này, hắn cùng với Tần Li có một chút cảm giác gắn bó linh hồn càng thêm chân thật khiến hắn có một cảm giác khó hiểu.
Xe ngựa chậm rãi đi lại trên đường phố, ngoài xe ngựa là quan đạo phồn hoa, các loại thanh âm ầm ĩ truyền đến, nhưng trong ngựa theo thời gian lại yên tĩnh đi.
Vào lúc đó, thiếu niên trước mặt bát cấp Võ Tôn Phong Thiên Hùng cũng dám cường ngạnh đối kháng, vào lúc này tựa hồ là nhớ tới một sự tình, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng vô cùng, điều này làm cho Cổ Thanh Tuyết không khỏi hơi có chút xúc động trong lòng.
- Tiểu Phàm, ngươi tới Hắc Hỏa Thành, còn không có xem qua tòa thành thị này, hôm nay đèn hoa rực rỡ, đúng là thời điểm phồn hoa nhất trong ngày. Ngươi muốn đi xem một chút không?
An tĩnh trong xe ngựa một hồi, Cổ Thanh Tuyết bỗng nhiên lên tiếng.
- Ha ha, ta cũng đang có ý này, chỉ là lại làm phiền Thanh Tuyết tỷ tỷ rồi.
Tần Phàm hồi phục từ trong hồi ức đối với Tần Li, hắn cười nói.
Những thành thị này Hỗn Loạn Chi Địa này , mỗi một tòa đều có vô số Mạo Hiểm Giả, hơn nữa họ cường đại hơn Thanh Thạch Trấn rất nhiều. Thậm chí có rất nhiều người còn có thể tiến vào một ít di tích săn bắt bảo vật. Theo Cổ Thanh Tuyết thì bên trong Hắc Hỏa Thành cũng thường thường sẽ có một chút thứ tốt xuất hiện, đáng để hắn đi tìm vận may một phen.
Hơn nữa kỳ thật cho dù không có đụng phải thứ tốt, một tòa thành thị được xưng thiên đường của mạo hiểm cũng đáng để hắn đi để biết thêm một chút.
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, lần này vì mã xa của Cổ Thanh Tuyết cùng Tần Phàm là một tộc nhân tương đối tin cậy của Cổ gia, không phải là Tứ trưởng lão Cổ Mộ. Mà mấy vị trưởng lão cũng đều đang khẩn trương tu luyện ứng phó thành chủ chi tranh nửa tháng sau.
Cuộc chiến thành chủ là sự đọ sưc giữa Tối Cường Giả của ba gia tộc, nếu một phương thắng áp đảo thì tuyệt đối là sẽ thừa thắng xông lên, trực tiếp đuổi hai nhà kia ra khỏi Hắc Hỏa Thành, lúc này đương nhiên sẽ xuất hiện đổ máu. Vì thế trên thực tế tộc nhân của ba gia tộc đều tham dự, không được buông lỏng tranh bá thiên hạ.
Hắc Hỏa Thành đích thật là một Bất Dạ Thành (thành không có ban đêm), đi xuống xe ngựa, Tần Phàm phóng mắt nhìn. Người xe qua lại còn đông hơn cả ban ngày, hơn nữa khắp nơi đều là quang mang lóng lánh của Dạ Minh Châu, rất kỳ dị, Tần Phàm lúc này cảm nhận được hình như mình đã về tới một đô thị nào đó ở địa cầu.
Bên trong Hắc Hỏa Thành phồn thịnh nhất có thể nói là những sản nghiệp đen, trong đó sòng bài có vài nhà ở trên đường, thanh lâu kĩ nữ cũng vậy...Đám Mạo Hiểm Giả trường kỳ chém giết bên bờ sinh tử đương nhiên là cần một chút hưởng lạc cùng phát tiết.
Đương nhiên, Tần Phàm không có hứng thú chút nào đối với những địa phương này.
- Bên kia chính là trung tâm giao dịch lớn nhất của Hắc Hỏa Thành chúng ta. Cơ hồ từng buổi tối đều có đấu giá hội, đây là sản nghiệp của Cổ gia đây là chúng ta, bất quá mỗi tháng giao nạp thuế cho Phong gia cơ hồ còn nhiều hơn lợi nhuận chúng ta thu về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Phàm phóng mắt nhìn đi, một vài tòa kiến trúc dùng Hắc Thạch kiến tạo, thoạt nhìn khí thế bàng bạc to lớn, chiếm diện tích khoảng chừng mười sân bóng, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, bóng người qua lại dường như rất náo nhiệt.
- Trung tâm giao dịch này có số lượng người khá cao, chỉ là tinh phầm rất ít.
Cổ Thanh Tuyết lại tiếp tục nói.
- Bản thân ta rất có hứng thú muốn vào xem một phên.
Tần Phàm cười nói, ở bên trong Đại Càn Quốc có thể chứng kiên thị trường giao dịch lớn như vậy, cho dù ra tinh phẩm tỷ lệ thấp cũng đáng để xem xét, hắn cũng muốn nhân cơ hội nhìn xem có linh dược mình cần không.
- Ha ha, nếu như Tiểu Phàm ngươi nhìn trúng cái gì, ngàn vạn không cần khách khí với tỷ tỷ, cứ để ta tính tiền là được.
Thanh Tuyết cười nói, tuy rằng hiện tại Cổ gia bị Phong gia chèn ép, nhưng nói như thế nào nàng cũng là hội trưởng của một thương hội, chút nội tình bên trong và khẩu khí vẫn phải có.
- Hi vọng không là Thanh Tuyết tỷ tỷ đau lòng a!
Tần Phàm cười nói, hắn nói thật, bởi vì kẻ luyện dược cuồng nhân giống như hắn thì chỉ cần có linh dược sẽ mua toàn bộ, hao tốn đương nhiên sẽ rất kinh người.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Phàm bỗng nhiên trông thấy Diêm Tân Thành đã từng chặn đường Mặc Thị Thương Hội ban ngày đi tới, sau lưng hắn còn trông thấy một đám thủ vệ của Hắc Hỏa Thành tựa hồ là đang tiến hành tuần tra, dường như không phải cố ý tới phía hai người.
Vì thế Tần Phàm cùng Cổ Thanh Tuyết cũng không có đi để ý.
- Ồ? Vị này không phải là Mặc hội trưởng sao?
Bất quá Diêm Tân Thành sau khi nhìn thấy Cổ Thanh Tuyết thì vẫn bu lại:
- Mặc hội trưởng tại sao lại ở chỗ này, người bên cạnh ngươi là ai?
- Diêm Tân Thành ngươi cho rằng ngươi là ai, bản hội trưởng phải giải thích với ngươi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Thanh Tuyết lạnh nhạt nói.
- Ha ha, Mặc hội trưởng có thể coi như ta hỏi giúp thiếu gia nhà ta, dù sao các ngươi...
Da mặt Diêm Tân Thành cũng đủ dày, tuy rằng bị Cổ Thanh Tuyết không khách khí đáp lại, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt cười nói.
- Đồ ngu!
Kỳ thật thời điểm ban ngày Tần Phàm nghe được thanh âm của người này thì đã cảm giác vô cùng chán ghét, hiện tại lại càng cảm thấy ghét hơn. Thấy hắn ngăn cản đường đi, hơn nữa còn nói nhiều liền trực tiếp mắng.
- Ngươi nói cái gì?
Diêm Tân Thành nghe xong lập tức lộ ra vẻ dữ tợn:
- Hộ vệ đội, ta nghi ngờ người này phá hỏng quy của của Hắc Hỏa Thành chúng ta, lập tức bắt lại chờ Phong thiếu xử lý.
Oanh!
Theo một tiếng nổ vang truyền đến, thân thể Diêm Tân Thành trực tiếp nện trên mặt đất cứng rắn khiến nó chia năm xẻ bảy, dưới mông hắn xuất hiện một cái động thật sâu.
Phốc!
Diêm Tân Thành bị cỗ lực lượng này trùng kích làm phun ra một ngụm máu tươi, , hơn nữa hắn có thể cảm giác mình toàn thân xương cốt cũng muốn vỡ vụn . Điều này làm cho hắn không khỏi mở to đôi mắt không thể nào tin nổi, hắn không dám tim thân là thất cấp Linh Vũ Sư trước mặt người thanh niên này mà không thể ngăn nổi một kích.
- Người đâu, giết hắn cho ta.
Qua một hồi lâu mới truyền ra tiếng kêu giống như giết heo của Diêm Tân Thành, hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ hộ vệ đội động thủ.
- Đội trưởng thân là thất cấp Linh Vũ Sư lại bị một kích đánh bay?
Trông thấy Diêm Tân Thành bị một kích nhanh tới mức không ai nhìn thấy đánh bay, mười mấy tên thủ hạ của Diêm Tân Thành trong khoảng thời gian ngắn không khỏi giật mình, thậm chí ngay cả mệnh lệnh của Diêm Tân Thành bọn họ đều không có kịp phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro