Đánh lui. (2)
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
Ý niệm không ngừng điên cuồng vận chuyển trong đầu, cuối cùng ánh mắt hắn chợt ngưng tụ lại.
- Tiểu súc sinh, hãy chết đi cho ta!
Ngay lập tức hai tay Phong Vô Cực chợt động, gió lốc bốn phía khởi lên, gió giục mây vần, một đầu phong long thật lớn hình thành, bên trong ẩn chứa sức gió khủng bố, gió tuyết, phong nhận sắc bén, thật chẳng khác gì một cỗ máy giết chóc.
- Lão hỗn đản, ngươi nghĩ ta sợ ngươi hay sao!
Thấy vậy trên mặt Tần Phàm hiện lên vẻ cười lạnh lùng, sau đó liền nhấc lên khí kình, muốn trực tiếp sử dụng Vạn Ngưu Trùng Chàng một lần đem đối phương giải quyết.
Nhưng ngay lúc hắn vừa định thi triển vũ kỹ, Phong Vô Cực ở đối diện đột nhiên ngừng lại, đem phân nửa chiêu phong long xuất ra!
Nhưng mục tiêu của hắn không phải Tần Phàm, mà là Hồng Vũ ở phía xa!
Vừa rồi Tần Phàm cố ý rời xa mới cùng hắn tác chiến, làm cho hắn nhìn ra được Tần Phàm nhất định không muốn thiếu niên kia tử vong, cho nên hắn muốn dẫn dụ Tần Phàm đi cứu thiếu niên kia.
- Đê tiện! Lão súc sinh Phong Vô Cực, đường đường là võ thánh cường giả không ngờ lại ra tay với một tiên thiên võ giả, ngươi còn mặt mũi hay sao!
Thấy vậy sắc mặt Tần Phàm thoáng chốc biến đổi, lập tức chửi vang, vừa phóng nhanh về hướng Hồng Vũ.
- Hưu!
Ở trong thời khắc mấu chốt, thân hình Tần Phàm mạnh mẽ thuấn di một đoạn khoảng cách, rốt cục ngay khi phong long sắp đánh trúng Hồng Vũ thì hắn đã chắn ngang trước mặt. Trước kia tuy rằng Tần Phàm có thể dùng ma chủng thổ hệ thuấn di trên mặt đất một khoảng cách, nhưng năng lực thuấn di trống rỗng trên không hắn chưa từng thi triển qua bao giờ, nhưng không ngờ ở thời khắc nguy cơ hắn lại thi triển được.
Đương nhiên, Tần Phàm có thể kịp thời bay qua là do Phong Vô Cực cố ý lâm vào, bởi vì mục tiêu chân chính của hắn chính là Tần Phàm.
- Oanh!
Chỉ trong nháy mắt, Tần Phàm vỗ mạnh hai tay về phía trước, kình lực toàn thân vận chuyển trực tiếp ngạnh đón nhưng đúng lúc này, sắc mặt Phong Vô Cực chợt tối, bỏ qua công kích Tần Phàm, chỉ đem bản thân mình bao vây trong cơn gió lốc thật lớn.
- Tiểu súc sinh, thù giết con không đội trời chung, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đi, một ngày nào đã ta sẽ lột da róc xương của ngươi!
Thanh âm nguyền rủa phẫn nộ trong gió truyền đến, trong ánh mắt ngoài ý liệu của Tần Phàm, Phong Vô Cực đã dùng tốc độ cực nhanh hướng phương xa chạy mất.
Nguyên lai hắn có chủ ý muốn chạy trốn, công kích Hồng Vũ chẳng qua bám trụ Tần Phàm để cho hắn không cách nào đuổi theo mà thôi.
Mà ở bên kia, bởi vì Phong Vô Cực rời đi, phong long mất đi động lực dần dần tiêu tán giữa không trung, lưu lại Tần Phàm mang theo vẻ mặt âm trầm nhìn theo thân ảnh rời xa của Phong Vô Cực.
Phong Vô Cực tu luyện phong hệ vũ kỹ, đã am hiểu tốc độ, lúc này tốc độ phi hành lại cực nhanh, còn thoát ra một đoạn khoảng cách, Tần Phàm tự nghĩ cho dù dùng tốc độ của mình cũng chưa hẳn đuổi kịp đối phương.
Huống hồ hắn cảm giác tình huống của Hồng Vũ không tốt, phải nhanh chóng cứu chữa.
Thiếu niên kia bởi vì hắn bị liên lụy, với tính cách của hắn cũng không thể để thiếu niên chết oan, bỏ qua Phong Vô Cực cũng không còn biện pháp.
- Lần này cho lão tạp chủng bỏ chạy, ngày sau thật sự đau đầu!
Ngay lập tức Tần Phàm nhíu mày thở dài nói. Lại quay về chỗ Hồng Vũ xem xét lại tình hình của hắn.
Lúc này Hồng Vũ đã hấp hối, may là khi nãy có đan dược kéo dài thời gian, hơn nữa nếu không phải Tần Phàm mà là người khác, chỉ sợ là phải chết từ lâu.
Hiện tại Tần Phàm giúp Hồng Vũ, liên tục truyền sinh cơ trong Thanh Long Tâm vào trong thân thể hắn, sau một lát mới có thể đem thiếu niên từ trong quỷ môn quan kéo lại.
- Công tử…ngài không sao chứ? Có…tập kích…
Hồng Vũ vừa tỉnh dậy chứng kiến Tần Phàm, lập tức lo lắng nói, tình huống thân thể hắn vẫn không tốt, muốn nói chuyện đều có chút khó khăn.
- Ta không sao, người tập kích đã bị ta đánh chạy!
Nghe thanh âm suy yếu của thiếu niên, Tần Phàm không khỏi cảm động nói. Nếu thiếu niên này tử vong, thật sự sẽ làm hắn cảm thấy áy náy không thôi.
- Xe ngựa…
Tuy được cứu chữa nhưng Hồng Vũ muốn khôi phục còn cần thêm một khoảng thời gian. Dù sao hắn không có được thân thể biến thái như Tần Phàm, có thể tiêu hóa được dược lực thật nhanh.
- Xe ngựa đã bị hủy, nhưng ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giải thích với Hồng tộc trưởng. Tốt lắm, ngươi đừng lên tiếng, hiện tại ngươi rất suy yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt. Ta mang ngươi tới thành thị kế tiếp tìm phân hội của Hồng gia rồi nói sau.
Thấy Hồng Vũ định nói tiếp gì đó, Tần Phàm ngăn cấm hắn.
Tiếp theo hắn ôm Hồng Vũ đứng lên, nhìn thoáng qua chân trời, biết Phong Vô Cực đã thoát được rất xa, trực tiếp bay lên không, hướng tòa thành thị kế tiếp bay đi thật nhanh!
Đại Chấn quốc, Bạch Ngân Thành.
Nhất phẩm chân võ thế gia Đại Chấn quốc Phong gia nằm trong tòa thành này, đồng thời đây cũng là thành thị được cử hành luyện đan đại hội.
Lúc này trong lãnh địa Phong gia, bên trong một thư phong tao nhã độc đáo.
Phong Vô Cực đứng trong đó, vẻ mặt sầu khổ, lúc này hắn thua trên tay Tần Phàm, thật khó khăn mới quay về gia tộc, hiện tại thương thế trên người còn chưa hoàn toàn khôi phục. Trong đầu hắn ngẫu nhiên xẹt qua thanh sắc thân ảnh kia, hận đến cắn chặt răng.
Ở trước mặt hắn, một lão nhân áo xám đang đứng trước giá sách, trong tay cầm một quyển sách quay lưng về hướng Phong Vô Cực. Lão nhân kia thoạt nhìn phải trên trăm tuổi, nhưng khí tức trên thân cường đại mà ngân nga, là một võ thánh hậu kỳ cường giả.
Lão nhân áo xám chính là cha của Phong Vô Cực, nhất phẩm chân võ thế gia Phong gia tộc tưởng Phong Thái Thương, có được thực lực ít nhất là thất cấp võ thánh. Đừng xem thất cấp chỉ cao hơn lục cấp một bậc, nhưng đã bước vào võ thánh hậu kỳ, có được quy tắc tiểu thế giới hoàn thiện, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Lão nhân Phong Thái Thương lúc trước rất có uy danh tại thủ đô Đại Chấn quốc, khi còn trẻ khí thịnh, nhưng sau khi trở thành Phong gia tộc trưởng cả người có vẻ thập phần trầm ổn, được xưng tụng là người đa mưu túc trí.
Lần này Phong Vô Cực tìm hắn ý đồ đã thật rõ ràng, nhưng còn chưa nói ra.
Trong phòng trầm mặc một lúc lâu.
- Phụ thân, lần này ngài nhất định phải làm chủ cho con cùng cháu trai của ngài ah! Nhất mạch của con chỉ có một mình Vũ nhi, nhưng nó lại chết trong tay tiểu súc sinh kia! Tiểu súc sinh quả nhiên không xem Phong gia chúng ta vào trong mắt!
Trầm mặc một lát, thấy Phong Thái Thương không nói gì, rốt cục Phong Vô Cực nhịn không được kêu lên.
- Ai, lúc trước Vũ nhi đi tham gia đại hội anh hùng săn thú thì ta đã nhắc nhở nó mọi sự nên cẩn thận rồi, nó gặp phải Tần Phàm, cuối cùng rơi vào kết cục tử vong cũng do chính bản thân nó gây tội thì phải chịu tội. Kỳ tích chi tử, tiềm lực của hắn thật quá mạnh mẽ, đắc tội hắn đối với Phong gia chúng ta không có bất kỳ chỗ tốt!
Nghe được Phong Vô Cực lên tiếng, Phong Thái Thương than thở một tiếng, xoay người lại nhìn Phong Vô Cực nói.
- Tiểu súc sinh, hãy chết đi cho ta!
Ngay lập tức hai tay Phong Vô Cực chợt động, gió lốc bốn phía khởi lên, gió giục mây vần, một đầu phong long thật lớn hình thành, bên trong ẩn chứa sức gió khủng bố, gió tuyết, phong nhận sắc bén, thật chẳng khác gì một cỗ máy giết chóc.
- Lão hỗn đản, ngươi nghĩ ta sợ ngươi hay sao!
Thấy vậy trên mặt Tần Phàm hiện lên vẻ cười lạnh lùng, sau đó liền nhấc lên khí kình, muốn trực tiếp sử dụng Vạn Ngưu Trùng Chàng một lần đem đối phương giải quyết.
Nhưng ngay lúc hắn vừa định thi triển vũ kỹ, Phong Vô Cực ở đối diện đột nhiên ngừng lại, đem phân nửa chiêu phong long xuất ra!
Nhưng mục tiêu của hắn không phải Tần Phàm, mà là Hồng Vũ ở phía xa!
Vừa rồi Tần Phàm cố ý rời xa mới cùng hắn tác chiến, làm cho hắn nhìn ra được Tần Phàm nhất định không muốn thiếu niên kia tử vong, cho nên hắn muốn dẫn dụ Tần Phàm đi cứu thiếu niên kia.
- Đê tiện! Lão súc sinh Phong Vô Cực, đường đường là võ thánh cường giả không ngờ lại ra tay với một tiên thiên võ giả, ngươi còn mặt mũi hay sao!
Thấy vậy sắc mặt Tần Phàm thoáng chốc biến đổi, lập tức chửi vang, vừa phóng nhanh về hướng Hồng Vũ.
- Hưu!
Ở trong thời khắc mấu chốt, thân hình Tần Phàm mạnh mẽ thuấn di một đoạn khoảng cách, rốt cục ngay khi phong long sắp đánh trúng Hồng Vũ thì hắn đã chắn ngang trước mặt. Trước kia tuy rằng Tần Phàm có thể dùng ma chủng thổ hệ thuấn di trên mặt đất một khoảng cách, nhưng năng lực thuấn di trống rỗng trên không hắn chưa từng thi triển qua bao giờ, nhưng không ngờ ở thời khắc nguy cơ hắn lại thi triển được.
Đương nhiên, Tần Phàm có thể kịp thời bay qua là do Phong Vô Cực cố ý lâm vào, bởi vì mục tiêu chân chính của hắn chính là Tần Phàm.
- Oanh!
Chỉ trong nháy mắt, Tần Phàm vỗ mạnh hai tay về phía trước, kình lực toàn thân vận chuyển trực tiếp ngạnh đón nhưng đúng lúc này, sắc mặt Phong Vô Cực chợt tối, bỏ qua công kích Tần Phàm, chỉ đem bản thân mình bao vây trong cơn gió lốc thật lớn.
- Tiểu súc sinh, thù giết con không đội trời chung, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đi, một ngày nào đã ta sẽ lột da róc xương của ngươi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm nguyền rủa phẫn nộ trong gió truyền đến, trong ánh mắt ngoài ý liệu của Tần Phàm, Phong Vô Cực đã dùng tốc độ cực nhanh hướng phương xa chạy mất.
Nguyên lai hắn có chủ ý muốn chạy trốn, công kích Hồng Vũ chẳng qua bám trụ Tần Phàm để cho hắn không cách nào đuổi theo mà thôi.
Mà ở bên kia, bởi vì Phong Vô Cực rời đi, phong long mất đi động lực dần dần tiêu tán giữa không trung, lưu lại Tần Phàm mang theo vẻ mặt âm trầm nhìn theo thân ảnh rời xa của Phong Vô Cực.
Phong Vô Cực tu luyện phong hệ vũ kỹ, đã am hiểu tốc độ, lúc này tốc độ phi hành lại cực nhanh, còn thoát ra một đoạn khoảng cách, Tần Phàm tự nghĩ cho dù dùng tốc độ của mình cũng chưa hẳn đuổi kịp đối phương.
Huống hồ hắn cảm giác tình huống của Hồng Vũ không tốt, phải nhanh chóng cứu chữa.
Thiếu niên kia bởi vì hắn bị liên lụy, với tính cách của hắn cũng không thể để thiếu niên chết oan, bỏ qua Phong Vô Cực cũng không còn biện pháp.
- Lần này cho lão tạp chủng bỏ chạy, ngày sau thật sự đau đầu!
Ngay lập tức Tần Phàm nhíu mày thở dài nói. Lại quay về chỗ Hồng Vũ xem xét lại tình hình của hắn.
Lúc này Hồng Vũ đã hấp hối, may là khi nãy có đan dược kéo dài thời gian, hơn nữa nếu không phải Tần Phàm mà là người khác, chỉ sợ là phải chết từ lâu.
Hiện tại Tần Phàm giúp Hồng Vũ, liên tục truyền sinh cơ trong Thanh Long Tâm vào trong thân thể hắn, sau một lát mới có thể đem thiếu niên từ trong quỷ môn quan kéo lại.
- Công tử…ngài không sao chứ? Có…tập kích…
Hồng Vũ vừa tỉnh dậy chứng kiến Tần Phàm, lập tức lo lắng nói, tình huống thân thể hắn vẫn không tốt, muốn nói chuyện đều có chút khó khăn.
- Ta không sao, người tập kích đã bị ta đánh chạy!
Nghe thanh âm suy yếu của thiếu niên, Tần Phàm không khỏi cảm động nói. Nếu thiếu niên này tử vong, thật sự sẽ làm hắn cảm thấy áy náy không thôi.
- Xe ngựa…
Tuy được cứu chữa nhưng Hồng Vũ muốn khôi phục còn cần thêm một khoảng thời gian. Dù sao hắn không có được thân thể biến thái như Tần Phàm, có thể tiêu hóa được dược lực thật nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Xe ngựa đã bị hủy, nhưng ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giải thích với Hồng tộc trưởng. Tốt lắm, ngươi đừng lên tiếng, hiện tại ngươi rất suy yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt. Ta mang ngươi tới thành thị kế tiếp tìm phân hội của Hồng gia rồi nói sau.
Thấy Hồng Vũ định nói tiếp gì đó, Tần Phàm ngăn cấm hắn.
Tiếp theo hắn ôm Hồng Vũ đứng lên, nhìn thoáng qua chân trời, biết Phong Vô Cực đã thoát được rất xa, trực tiếp bay lên không, hướng tòa thành thị kế tiếp bay đi thật nhanh!
Đại Chấn quốc, Bạch Ngân Thành.
Nhất phẩm chân võ thế gia Đại Chấn quốc Phong gia nằm trong tòa thành này, đồng thời đây cũng là thành thị được cử hành luyện đan đại hội.
Lúc này trong lãnh địa Phong gia, bên trong một thư phong tao nhã độc đáo.
Phong Vô Cực đứng trong đó, vẻ mặt sầu khổ, lúc này hắn thua trên tay Tần Phàm, thật khó khăn mới quay về gia tộc, hiện tại thương thế trên người còn chưa hoàn toàn khôi phục. Trong đầu hắn ngẫu nhiên xẹt qua thanh sắc thân ảnh kia, hận đến cắn chặt răng.
Ở trước mặt hắn, một lão nhân áo xám đang đứng trước giá sách, trong tay cầm một quyển sách quay lưng về hướng Phong Vô Cực. Lão nhân kia thoạt nhìn phải trên trăm tuổi, nhưng khí tức trên thân cường đại mà ngân nga, là một võ thánh hậu kỳ cường giả.
Lão nhân áo xám chính là cha của Phong Vô Cực, nhất phẩm chân võ thế gia Phong gia tộc tưởng Phong Thái Thương, có được thực lực ít nhất là thất cấp võ thánh. Đừng xem thất cấp chỉ cao hơn lục cấp một bậc, nhưng đã bước vào võ thánh hậu kỳ, có được quy tắc tiểu thế giới hoàn thiện, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Lão nhân Phong Thái Thương lúc trước rất có uy danh tại thủ đô Đại Chấn quốc, khi còn trẻ khí thịnh, nhưng sau khi trở thành Phong gia tộc trưởng cả người có vẻ thập phần trầm ổn, được xưng tụng là người đa mưu túc trí.
Lần này Phong Vô Cực tìm hắn ý đồ đã thật rõ ràng, nhưng còn chưa nói ra.
Trong phòng trầm mặc một lúc lâu.
- Phụ thân, lần này ngài nhất định phải làm chủ cho con cùng cháu trai của ngài ah! Nhất mạch của con chỉ có một mình Vũ nhi, nhưng nó lại chết trong tay tiểu súc sinh kia! Tiểu súc sinh quả nhiên không xem Phong gia chúng ta vào trong mắt!
Trầm mặc một lát, thấy Phong Thái Thương không nói gì, rốt cục Phong Vô Cực nhịn không được kêu lên.
- Ai, lúc trước Vũ nhi đi tham gia đại hội anh hùng săn thú thì ta đã nhắc nhở nó mọi sự nên cẩn thận rồi, nó gặp phải Tần Phàm, cuối cùng rơi vào kết cục tử vong cũng do chính bản thân nó gây tội thì phải chịu tội. Kỳ tích chi tử, tiềm lực của hắn thật quá mạnh mẽ, đắc tội hắn đối với Phong gia chúng ta không có bất kỳ chỗ tốt!
Nghe được Phong Vô Cực lên tiếng, Phong Thái Thương than thở một tiếng, xoay người lại nhìn Phong Vô Cực nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro