Dễ như trở bàn tay. (1)
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
Công kỳ tiêu hao như thế kỳ thật đối Linh Vũ sư bình thường mà nói, lực
sát thương cũng là không giống bình thường, nhưng đối với Tần Phàm có
khí lực cường đại mà nói, lại tạo được tác dụng không lớn.
Những người mai phục kia phát hiện tên nỏ đối với Tần Phàm cơ hồ không tạo được tổn thương gì, người trong rừng rậm cũng thầm giật mình, lập tức thế công tới càng thêm mãnh liệt, mà hai đôi Liệp Ưng ở phía sau kia, vào lúc này cũng rất nhanh công đến bên này.
- Thoạt nhìn cũng có hơn một trăm người, thực lực vậy mà đều Tiên Thiên Võ sư trở lên? Cộng thêm trong rừng rậm thì ra là mấy trăm, cái quy mô này đối với Linh Vũ sư bình thường mà nói cũng tương đối đáng sợ.
Tần Phàm chứng kiến những người kia ở đằng sau chạy đến cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra Càn Kinh Tần gia này treo giải thưởng vẫn có lực hấp dẫn nhất định.
- Đã như vầy, đều đi ra cho ta a.
Hai con ngươi của Tần Phàm lập tức phát lạnh, sau đó cao cao nhảy lên, một đao chém vào trong rừng rậm, cự đao hỏa diễm phô thiên cái địa kia lập tức chặt đứt cùng đốt cháy một mảng lớn cây cối, nguyên một đám người trong rừng rậm có chút kinh hoảng chui ra.
Nhưng vào lúc này, có một mũi tên màu vàng từ trong đó bắn ra, tốc độ so với những mũi tên khác còn nhanh hơn vài lần, tiếng xé gió xẹt qua không khí cực kỳ bén nhọn, chỉ là công phu nửa cái hô hấp, Tần Phàm vừa nhảy người lên vẫn còn ở giữa không trung, thậm chí không kịp né tránh, ánh sáng lạnh kia liền thẳng tắp bắn tới trước trái tim của Tần Phàm.
Vù vù!
Mũi tên kia còn không có rơi vào trên người Tần Phàm, nhưng lúc này hắn cũng cảm giác được có một đạo khí kình lợi hại trực tiếp đầu nhập vào bên trong trái tim của hắn, để cho trong lòng của hắn cũng không khỏi dâng lên một cảm giác mát lạnh.
Phanh!
Rốt cục ở thời khắc mấu chốt kia, Huyền Vũ chi khí ẩn núp ở trong cơ thể Tần Phàm, vào lúc này bạo phát mà ra, nó ở bên ngoài thân Tần Phàm tạo thành một tầng phòng hộ cứng rắn, mũi tên kia đánh tới phía trên phát ra thanh âm kim thạch đụng nhau, sau đó mũi tên màu vàng này rơi xuống đất.
Tuy là như thế, mặc dù Tần Phàm không có bị thương, nhưng vẫn cảm thấy trên một mủi tên này mang theo kình đạo đáng sợ, thậm chí để cho ngực của hắn hiện tại còn mơ hồ có chút khó chịu, như là bị đại chùy va chạm vậy.
- Người này chính là Linh Vũ sư sở trường cung thuật ?
Tần Phàm không khỏi âm thầm khiếp sợ, vừa rồi mũi tên kia mang theo duệ kim chi khí, thập phần Bá Đạo cùng lợi hại, nếu như không phải Tần Phàm có Huyền Vũ chi khí phòng hộ, một mũi tên này xuống, ít nhất cũng phải trọng thương.
- Người này hoàn toàn chính xác đủ đáng sợ đấy, rất biết nắm giữ thời cơ, vậy mà ở thời điểm ta bay lên giữa không trung, bắn ra một mũi tên này, tốc độ nhanh như thế, ta căn bản không có cách nào né tránh.
Tần Phàm cũng âm thầm nghĩ mà sợ, cũng cảm nhận được chỗ khủng bố của sở trường khí thuật này, tốc độ chí thượng còn có coi trọng một kích trí mạng.
Oanh!
Tần Phàm lại hướng về chỗ người kia chém ra một đao, lập tức cây cối trong rừng rậm kia lại ngã xuống một mảng lớn, nhưng người này chỉ là thân hình chớp độn, lại trốn qua bên cạnh những cây cối vừa mới ngã đổ kia thoáng một phát.
- Người này hoàn toàn chính xác có chút ý tứ.
Thấy tình cảnh nà,y Tần Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, hắn đoán chừng lực lượng của mũi tên vừa rồi kia một chút, phỏng đoán cho dù có mạnh hơn mấy vẫn nữa vẫn có thể đủ tiếp được, vì vậy liền không hề để ý đến hắn.
Nhưng thật ra là trong nội tâm hắn tiếc một nhân tài, nổi lên ý mời chào, ý định trước giải quyết những người khác, lại đi chậm rãi đối phó hắn.
Nhìn những người khác vào lúc này đều chậm rãi bao vây tới, Tần Phàm chỉ là bình tĩnh đứng tại nguyên chỗ, khí định thần nhàn, cũng không có hiển lộ ra một vẻ bối rối.
Thân ở trong vòng vây của mấy trăm tên Tiên Thiên Võ sư, có thể mặt không đổi sắc, những mạo hiểm giả kia đối với tâm bình tĩnh của Tần Phàm cũng âm âm giật mình, biểu lộ của mấy đầu lĩnh kia cũng không khỏi càng thêm ngưng trọng lên.
- Những người các ngươi này, ai là đầu lĩnh tổ chức?
Tần Phàm thấy những người này đứng cách mình hơn mười mét, tạo thành một vòng vây, chỉ là trong miệng nhàn nhạt hỏi thăm.
- Tần Phàm, lão phu khuyên ngươi vẫn là nghểnh cổ chịu chết a, để tránh bị chết khó coi như vậy, ta đáp ứng lưu lại tất cả thi thể của ngươi giao cho Càn Kinh Tần gia.
Đã qua một hồi lâu, mới có một lão giả áo xám mở miệng nói.
- Các ngươi cũng không đi nghe ngóng xem Tần Phàm ta là người nào, ngay cả Huyết Đường Lang bang, thầy trò bang chủ Hứa Du cũng bị ta giết chết, ta sẽ sợ những người các ngươi sao?
Tần Phàm tiếp tục nhàn nhạt nói.
- Tần Phàm, ngươi không cần khẩu xuất cuồng ngôn nhanh như vậy, ngươi trước xem một chút chúng ta ở đây có bao nhiêu người, chúng ta nơi này có năm Linh Vũ sư, hơn 100 Tiên Thiên Võ sư, ngươi mọc cánh cũng khó bay khỏi nơi này.
Lúc này một tên mạo hiểm giả mập lùn âm trầm nói.
- Nếu như ta muốn đi, các ngươi nhiều hơn mấy trăm người nữa, cũng ngăn không được ta.
Tần Phàm không khỏi khẽ cười nói.
Mọc cánh khó bay, nếu như hắn thật muốn đi, Chu Tước chi dực vỗ một cái, ở đây không có người nảo có thể có thực lực ngăn cản hắn, kể cả tên Linh Vũ sư còn trốn ở trong rừng rậm sở trường cung tiễn kia cũng không được.
- Ha ha, tốt một tiểu tử cuồng vọng, ngươi thực cho rằng giết bang chủ Huyết Đường Lang bang kia là vô địch thiên hạ sao? Không ngại nói cho ngươi biết, dù là Huyết Đường Lang bang bang chủ Hứa Du, trông thấy gia gia ta còn phải gọi một tiếng Hồng gia đây này, tiểu tử ngươi quá không coi ai ra gì, chỉ biết kết cục sẽ thê thảm.
Sau đó lại có một gã lão giả hồng mặt mở miệng nói.
- Vậy vị Hồng gia này có dám cùng ta, một tiểu tử cuồng vọng, hơn nữa không coi ai ra gì này đấu một hồi thử xem hay không?
Tần Phàm có chút mỉm cười, mang theo vẻ đăm chiêu nhìn xem Hồng gia kia.
- Ngươi...
Lão giả mặt hồng kia vừa muốn nói chuyện, nhưng lúc này lão giả áo xám kia đã ngăn hắn lại, chuyển hướng Tần Phàm, không nhanh không chậm nói:
- Tần Phàm, ta thừa nhận ngươi thật sự là một thiên tài hiếm có, niên kỷ như vậy đã tu luyện đến cảnh giới Linh Vũ sư, cho nên chúng ta cũng không dám xem thường ngươi, để tỏ lòng tôn kính đối với ngươi, chúng ta sẽ cùng một chỗ đối phó ngươi.
- Nhiều người như vậy khi dễ ta một thiếu niên mười mấy tuổi, các ngươi cũng đủ vô sỉ đấy.
Tần Phàm lắc đầu nói ra:
- Các ngươi động thủ đi, bất quá đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, một khi động thủ, trong các ngươi tối thiểu phải chết một nửa người.
Nói đến phần sau, bộ dạng của Tần Phàm đã lạnh dần.
- Ha ha, tiểu tử ngươi đang hù dọa ai?
Lúc này lão giả mặt hồng kia lại cười nói:
- Gia gia của ngươi mỗi một cái đều ăn muối nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy, tuy ngươi trang bức rất giống như thật, nhưng nghĩ như vậy là làm ta sợ, không dễ dàng như vậy.
Những người mai phục kia phát hiện tên nỏ đối với Tần Phàm cơ hồ không tạo được tổn thương gì, người trong rừng rậm cũng thầm giật mình, lập tức thế công tới càng thêm mãnh liệt, mà hai đôi Liệp Ưng ở phía sau kia, vào lúc này cũng rất nhanh công đến bên này.
- Thoạt nhìn cũng có hơn một trăm người, thực lực vậy mà đều Tiên Thiên Võ sư trở lên? Cộng thêm trong rừng rậm thì ra là mấy trăm, cái quy mô này đối với Linh Vũ sư bình thường mà nói cũng tương đối đáng sợ.
Tần Phàm chứng kiến những người kia ở đằng sau chạy đến cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra Càn Kinh Tần gia này treo giải thưởng vẫn có lực hấp dẫn nhất định.
- Đã như vầy, đều đi ra cho ta a.
Hai con ngươi của Tần Phàm lập tức phát lạnh, sau đó cao cao nhảy lên, một đao chém vào trong rừng rậm, cự đao hỏa diễm phô thiên cái địa kia lập tức chặt đứt cùng đốt cháy một mảng lớn cây cối, nguyên một đám người trong rừng rậm có chút kinh hoảng chui ra.
Nhưng vào lúc này, có một mũi tên màu vàng từ trong đó bắn ra, tốc độ so với những mũi tên khác còn nhanh hơn vài lần, tiếng xé gió xẹt qua không khí cực kỳ bén nhọn, chỉ là công phu nửa cái hô hấp, Tần Phàm vừa nhảy người lên vẫn còn ở giữa không trung, thậm chí không kịp né tránh, ánh sáng lạnh kia liền thẳng tắp bắn tới trước trái tim của Tần Phàm.
Vù vù!
Mũi tên kia còn không có rơi vào trên người Tần Phàm, nhưng lúc này hắn cũng cảm giác được có một đạo khí kình lợi hại trực tiếp đầu nhập vào bên trong trái tim của hắn, để cho trong lòng của hắn cũng không khỏi dâng lên một cảm giác mát lạnh.
Phanh!
Rốt cục ở thời khắc mấu chốt kia, Huyền Vũ chi khí ẩn núp ở trong cơ thể Tần Phàm, vào lúc này bạo phát mà ra, nó ở bên ngoài thân Tần Phàm tạo thành một tầng phòng hộ cứng rắn, mũi tên kia đánh tới phía trên phát ra thanh âm kim thạch đụng nhau, sau đó mũi tên màu vàng này rơi xuống đất.
Tuy là như thế, mặc dù Tần Phàm không có bị thương, nhưng vẫn cảm thấy trên một mủi tên này mang theo kình đạo đáng sợ, thậm chí để cho ngực của hắn hiện tại còn mơ hồ có chút khó chịu, như là bị đại chùy va chạm vậy.
- Người này chính là Linh Vũ sư sở trường cung thuật ?
Tần Phàm không khỏi âm thầm khiếp sợ, vừa rồi mũi tên kia mang theo duệ kim chi khí, thập phần Bá Đạo cùng lợi hại, nếu như không phải Tần Phàm có Huyền Vũ chi khí phòng hộ, một mũi tên này xuống, ít nhất cũng phải trọng thương.
- Người này hoàn toàn chính xác đủ đáng sợ đấy, rất biết nắm giữ thời cơ, vậy mà ở thời điểm ta bay lên giữa không trung, bắn ra một mũi tên này, tốc độ nhanh như thế, ta căn bản không có cách nào né tránh.
Tần Phàm cũng âm thầm nghĩ mà sợ, cũng cảm nhận được chỗ khủng bố của sở trường khí thuật này, tốc độ chí thượng còn có coi trọng một kích trí mạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Oanh!
Tần Phàm lại hướng về chỗ người kia chém ra một đao, lập tức cây cối trong rừng rậm kia lại ngã xuống một mảng lớn, nhưng người này chỉ là thân hình chớp độn, lại trốn qua bên cạnh những cây cối vừa mới ngã đổ kia thoáng một phát.
- Người này hoàn toàn chính xác có chút ý tứ.
Thấy tình cảnh nà,y Tần Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, hắn đoán chừng lực lượng của mũi tên vừa rồi kia một chút, phỏng đoán cho dù có mạnh hơn mấy vẫn nữa vẫn có thể đủ tiếp được, vì vậy liền không hề để ý đến hắn.
Nhưng thật ra là trong nội tâm hắn tiếc một nhân tài, nổi lên ý mời chào, ý định trước giải quyết những người khác, lại đi chậm rãi đối phó hắn.
Nhìn những người khác vào lúc này đều chậm rãi bao vây tới, Tần Phàm chỉ là bình tĩnh đứng tại nguyên chỗ, khí định thần nhàn, cũng không có hiển lộ ra một vẻ bối rối.
Thân ở trong vòng vây của mấy trăm tên Tiên Thiên Võ sư, có thể mặt không đổi sắc, những mạo hiểm giả kia đối với tâm bình tĩnh của Tần Phàm cũng âm âm giật mình, biểu lộ của mấy đầu lĩnh kia cũng không khỏi càng thêm ngưng trọng lên.
- Những người các ngươi này, ai là đầu lĩnh tổ chức?
Tần Phàm thấy những người này đứng cách mình hơn mười mét, tạo thành một vòng vây, chỉ là trong miệng nhàn nhạt hỏi thăm.
- Tần Phàm, lão phu khuyên ngươi vẫn là nghểnh cổ chịu chết a, để tránh bị chết khó coi như vậy, ta đáp ứng lưu lại tất cả thi thể của ngươi giao cho Càn Kinh Tần gia.
Đã qua một hồi lâu, mới có một lão giả áo xám mở miệng nói.
- Các ngươi cũng không đi nghe ngóng xem Tần Phàm ta là người nào, ngay cả Huyết Đường Lang bang, thầy trò bang chủ Hứa Du cũng bị ta giết chết, ta sẽ sợ những người các ngươi sao?
Tần Phàm tiếp tục nhàn nhạt nói.
- Tần Phàm, ngươi không cần khẩu xuất cuồng ngôn nhanh như vậy, ngươi trước xem một chút chúng ta ở đây có bao nhiêu người, chúng ta nơi này có năm Linh Vũ sư, hơn 100 Tiên Thiên Võ sư, ngươi mọc cánh cũng khó bay khỏi nơi này.
Lúc này một tên mạo hiểm giả mập lùn âm trầm nói.
- Nếu như ta muốn đi, các ngươi nhiều hơn mấy trăm người nữa, cũng ngăn không được ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Phàm không khỏi khẽ cười nói.
Mọc cánh khó bay, nếu như hắn thật muốn đi, Chu Tước chi dực vỗ một cái, ở đây không có người nảo có thể có thực lực ngăn cản hắn, kể cả tên Linh Vũ sư còn trốn ở trong rừng rậm sở trường cung tiễn kia cũng không được.
- Ha ha, tốt một tiểu tử cuồng vọng, ngươi thực cho rằng giết bang chủ Huyết Đường Lang bang kia là vô địch thiên hạ sao? Không ngại nói cho ngươi biết, dù là Huyết Đường Lang bang bang chủ Hứa Du, trông thấy gia gia ta còn phải gọi một tiếng Hồng gia đây này, tiểu tử ngươi quá không coi ai ra gì, chỉ biết kết cục sẽ thê thảm.
Sau đó lại có một gã lão giả hồng mặt mở miệng nói.
- Vậy vị Hồng gia này có dám cùng ta, một tiểu tử cuồng vọng, hơn nữa không coi ai ra gì này đấu một hồi thử xem hay không?
Tần Phàm có chút mỉm cười, mang theo vẻ đăm chiêu nhìn xem Hồng gia kia.
- Ngươi...
Lão giả mặt hồng kia vừa muốn nói chuyện, nhưng lúc này lão giả áo xám kia đã ngăn hắn lại, chuyển hướng Tần Phàm, không nhanh không chậm nói:
- Tần Phàm, ta thừa nhận ngươi thật sự là một thiên tài hiếm có, niên kỷ như vậy đã tu luyện đến cảnh giới Linh Vũ sư, cho nên chúng ta cũng không dám xem thường ngươi, để tỏ lòng tôn kính đối với ngươi, chúng ta sẽ cùng một chỗ đối phó ngươi.
- Nhiều người như vậy khi dễ ta một thiếu niên mười mấy tuổi, các ngươi cũng đủ vô sỉ đấy.
Tần Phàm lắc đầu nói ra:
- Các ngươi động thủ đi, bất quá đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, một khi động thủ, trong các ngươi tối thiểu phải chết một nửa người.
Nói đến phần sau, bộ dạng của Tần Phàm đã lạnh dần.
- Ha ha, tiểu tử ngươi đang hù dọa ai?
Lúc này lão giả mặt hồng kia lại cười nói:
- Gia gia của ngươi mỗi một cái đều ăn muối nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy, tuy ngươi trang bức rất giống như thật, nhưng nghĩ như vậy là làm ta sợ, không dễ dàng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro