Dị biến. (2)
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
- Cái gì...
Lúc này Tần Phàm chỉ còn lại một chút tinh thần ý thức, giống như là đánh mất trí nhớ, hoặc như là một tiểu hài, cuốn rúc vào nơi hẻo lánh của Thức Hải, sợ hãi nhìn sóng lớn mãnh liệt trước mặt kia, lạnh run.
- Kiên trì chính mình! Ngàn vạn lần không thể đánh mất chính mình! Ngươi không phải một mực đều nói muốn khống chế vận mệnh của mình sao? Đứng lên, kích phát tất cả tinh thần ý chí của mình, đuổi toàn bộ những tinh thần niệm lực không thuộc về ngươi này, ra khỏi Thức Hải của ngươi!
Thanh âm Cổ Mặc vang lên lần nữa.
Bành!
Nháy mắt sau đó, đê đập do tinh thần niệm lực của Cổ Mặc xây dựng bị niệm lực bành trướng kia đánh vỡ tung, sau đó hướng về ý thức độc lập cuối cùng của Tần Phàm mãnh liệt phóng đi.
- Tiểu tử, còn lại dựa vào chính ngươi rồi.
Cổ Mặc suy yếu hít một tiếng, hắn sợ tạo thành tổn thương càng lớn đối với Tần Phàm, cho nên không dám đem toàn bộ niệm lực của mình xâm nhập đến trong thức hải của hắn, chỉ là phân ra một bộ phận, dụng ý đi tỉnh lại ý thức đã hôn mê của Tần Phàm, để cho hắn lần nữa kích phát ra ý chí độc lập của mình.
Cổ Mặc tinh tường, vừa rồi bộ phận suy yếu cuốn rúc vào nơi hẻo lánh của Thức Hải Tần Phàm kia, là không có bị hạt giống niệm lực đặc thù kia xâm lấn qua, cũng chính là hỏa chủng cuối cùng của Tần Phàm, chỉ có bốc cháy lên, mới có thể khiến những tinh thần niệm lực khác tỉnh lại, một lần nữa nắm giữ chính mình.
Mà trong nháy mắt niệm lực của Cổ Mặc rời khỏi Thức Hải Tần Phàm, Tần Phàm rốt cục thức tỉnh, hắn nhìn những niệm lực mãnh liệt mà đến kia, đột nhiên kích phát tất cả ý chí của mình, bắt đầu làm chống lại cuối cùng.
- Ta ngay cả tinh thần ý chí của Thượng cổ Ma Thần cũng có thể tiêu diệt, huống chi là ngươi!
Ý thức của Tần Phàm như là đã thanh tỉnh, tín niệm của hắn cũng bắt đầu chậm rãi đứng lên.
Hiện tại hắn đã biết rõ, cổ niệm lực đặc thù này hình thành hạt giống niệm lực, nhất định là người thành lập Trấn Yêu thành gieo vào Thức Hải của mình, mục đúng là muốn hoàn toàn khống chế mình.
- Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện!
Tần Phàm cắn răng một cái, cảm giác trong đầu truyền đến đau nhức kịch liệt, bắt đầu triệu hoán tinh thần ý chí đã bị xâm lấn cua mình, chỉ cần đem tất cả tinh thần ý chí của mình dung hợp lần nữa, hắn nhất định có thể chinh phục hạt giống niệm lực này, thậm chí hóa thành lực lượng tinh thần của mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong thức hải của Tần Phàm trở nên càng ngày càng hỗn loạn, mà bởi vậy thông qua thần kinh, hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác đau nhức kịch liệt kia, vòng đi vòng lại, nếu như không phải hắn kiên định chính mình, vào lúc này nhất định toàn bộ Thức Hải cũng sẽ hỏng mất.
Oanh!
Trong đầu bạo tạc nổ tung một tiếng, cuối cùng rốt cục Tần Phàm hoàn toàn khống chế tinh thần ý chí của mình lần nữa, sau đó điên cuồng phản công, trực tiếp bao vây hạt giống niệm lực kia lại.
Trải qua giày vò vừa rồi, tinh thần ý chí của hắn trở nên càng thêm ngưng thực, cho nên tinh thần ý chí của hắn sẽ không lại để cho hạt giống niệm lực kia hấp thu tiến vào.
- Tiểu tử, hiện tại ngươi sao rồi?
Mà lúc Tần Phàm đang muốn chuẩn bị luyện hóa hoàn toàn hạt giống niệm lực kia thành một bộ phận tinh thần ý chí của mình, thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai.
- Cuối cùng tránh được một kiếp rồi.
Tần Phàm tạm thời khống chế hạt giống niệm lực kia, sau đó hồi đáp.
- Hô…
Lúc này Cổ Mặc mới thở dài một hơi:
- Tiểu tử ngươi có biết vừa rồi ngươi thiếu chút nữa trở thành khôi lỗi rồi hay không hả?
- Ân, vừa rồi có một cổ niệm lực từ bốn cây thạch trụ của Trấn Yêu thành kia phát ra, chui vào trong thức hải của ta, tạo thành một hạt giống niệm lực, nhờ có ngươi ở thời khắc mấu chốt làm ta tỉnh lại, nếu như lại chậm một chút, ta nghĩ hiện tại khẳng định đã bị bọn hắn khống chế.
Tần Phàm lòng còn sợ hãi nói.
- Hiện tại hạt giống niệm lực kia ngươi đã luyện hóa chưa?
Cổ Mặc lại hỏi.
- Còn không có, làm sao vậy?
Tần Phàm cẩn thận hỏi thăm.
- Ngươi trước không nên luyện hóa hạt giống niệm lực kia, bởi vì nếu như ngươi luyện hóa hạt giống niệm lực, khả năng sẽ bị bọn hắn phát hiện.
Cổ Mặc nghĩ nghĩ nói ra:
- Trấn Yêu thành này quả nhiên không phải là vì trấn yêu, đoán chừng tất cả người tới chỗ này đều bị bọn hắn khống chế, dùng đạt tới mục đích không thể cho ai biết của bọn hắn.
- Yên tâm, lúc này ta là nhân họa đắc phúc, hôm nay tinh thần ý chí của ta trở nên vô cùng ngưng thực, hạt giống niệm lực kia đã bị ta chế trụ, nhất định không cách nào ảnh hưởng tới ta nữa rồi.
Tần Phàm tự tin nói.
- Có người đi tới bên này, ngươi giả bộ như đã bị khống chế, xem bọn hắn đến tột cùng muốn làm gì.
Lúc này Cổ Mặc đột nhiên nói ra.
- Ân, ta đã biết.
Tần Phàm nhìn thoáng qua bên kia, quả nhiên trông thấy một lão giả mặc áo đen đang hướng về bên này đi tới, hắn vì tránh lộ ra sơ hở, vội vàng nhắm mắt lại.
Lão giả áo đen kia đi tới trước mặt Tần Phàm, trông thấy Tần Phàm nhắm mắt lại, không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó liền thấy hắn lay một cái lục lạc ngân sắc.
Leng keng.
Thanh âm thanh thúy truyền đến, Tần Phàm rõ ràng cảm giác được hạt giống niệm lực trong thức hải kia của mình đột nhiên xoay tròn một cái, nhưng hiện tại hắn đã giữ quyền khống chế, ở đâu còn có thể cho nó cơ hội buông lỏng.
- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai, ngươi đi theo ta.
Thanh âm đạm mạc của lão giả kia truyền đến.
- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai?
Tần Phàm nao nao, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, không khỏi thầm giật mình:
- Nói cách khác Trấn Yêu thành này đã khống chế gần bảy ngàn người?
- Tiểu tử, không nên vào đi, bản Võ Thánh cảm giác được lão già này đã nghi ngờ với ngươi, một khi ngươi đi vào, chỉ sợ gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa, chúng ta vẫn là nhanh ly khai nơi này rồi nói sau.
Mà thời điểm hắn do dự nên đi theo hay không, thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.
Vào lúc đó Tần Phàm mở mắt, nhìn về phía lão giả áo đen kia, nhưng cũng vào lúc này, hắn phát hiện mặt lão giả này bỗng nhúc nhích.
- Ngươi là ai?
Lão giả áo đen kia đột nhiên quát lạnh nói.
- Không biết...
Tần Phàm giả ra bộ dạng mơ hồ, nhưng trong nội tâm đã âm thầm đề phòng, chỉ cần lão giả áo đen kia có dị động, hắn liền lập tức thoát đi.
- Là thành công hay thất bại?
Trông thấy bộ dáng này của Tần Phàm, trong nội tâm lão giả kia cũng có chút làm không được, lại nhìn Tần Phàm một lần, hắn thử mở miệng nói:
- Từ hiện tại bắt đầu, ngươi là thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai, phục tùng hết thảy mệnh lệnh của ta.
Tần Phàm cúi đầu đáp, cố ý không cho lão giả kia thấy ánh mắt của mình.
- Vậy ngươi theo ta vào thôi.
Lão giả kia hờ hững nói, bất quá vào lúc này Tần Phàm ở trong mắt hắn thấy được một vòng lãnh ý.
- Quả nhiên là bị phát hiện rồi.
Lúc này Tần Phàm chỉ còn lại một chút tinh thần ý thức, giống như là đánh mất trí nhớ, hoặc như là một tiểu hài, cuốn rúc vào nơi hẻo lánh của Thức Hải, sợ hãi nhìn sóng lớn mãnh liệt trước mặt kia, lạnh run.
- Kiên trì chính mình! Ngàn vạn lần không thể đánh mất chính mình! Ngươi không phải một mực đều nói muốn khống chế vận mệnh của mình sao? Đứng lên, kích phát tất cả tinh thần ý chí của mình, đuổi toàn bộ những tinh thần niệm lực không thuộc về ngươi này, ra khỏi Thức Hải của ngươi!
Thanh âm Cổ Mặc vang lên lần nữa.
Bành!
Nháy mắt sau đó, đê đập do tinh thần niệm lực của Cổ Mặc xây dựng bị niệm lực bành trướng kia đánh vỡ tung, sau đó hướng về ý thức độc lập cuối cùng của Tần Phàm mãnh liệt phóng đi.
- Tiểu tử, còn lại dựa vào chính ngươi rồi.
Cổ Mặc suy yếu hít một tiếng, hắn sợ tạo thành tổn thương càng lớn đối với Tần Phàm, cho nên không dám đem toàn bộ niệm lực của mình xâm nhập đến trong thức hải của hắn, chỉ là phân ra một bộ phận, dụng ý đi tỉnh lại ý thức đã hôn mê của Tần Phàm, để cho hắn lần nữa kích phát ra ý chí độc lập của mình.
Cổ Mặc tinh tường, vừa rồi bộ phận suy yếu cuốn rúc vào nơi hẻo lánh của Thức Hải Tần Phàm kia, là không có bị hạt giống niệm lực đặc thù kia xâm lấn qua, cũng chính là hỏa chủng cuối cùng của Tần Phàm, chỉ có bốc cháy lên, mới có thể khiến những tinh thần niệm lực khác tỉnh lại, một lần nữa nắm giữ chính mình.
Mà trong nháy mắt niệm lực của Cổ Mặc rời khỏi Thức Hải Tần Phàm, Tần Phàm rốt cục thức tỉnh, hắn nhìn những niệm lực mãnh liệt mà đến kia, đột nhiên kích phát tất cả ý chí của mình, bắt đầu làm chống lại cuối cùng.
- Ta ngay cả tinh thần ý chí của Thượng cổ Ma Thần cũng có thể tiêu diệt, huống chi là ngươi!
Ý thức của Tần Phàm như là đã thanh tỉnh, tín niệm của hắn cũng bắt đầu chậm rãi đứng lên.
Hiện tại hắn đã biết rõ, cổ niệm lực đặc thù này hình thành hạt giống niệm lực, nhất định là người thành lập Trấn Yêu thành gieo vào Thức Hải của mình, mục đúng là muốn hoàn toàn khống chế mình.
- Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện!
Tần Phàm cắn răng một cái, cảm giác trong đầu truyền đến đau nhức kịch liệt, bắt đầu triệu hoán tinh thần ý chí đã bị xâm lấn cua mình, chỉ cần đem tất cả tinh thần ý chí của mình dung hợp lần nữa, hắn nhất định có thể chinh phục hạt giống niệm lực này, thậm chí hóa thành lực lượng tinh thần của mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong thức hải của Tần Phàm trở nên càng ngày càng hỗn loạn, mà bởi vậy thông qua thần kinh, hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác đau nhức kịch liệt kia, vòng đi vòng lại, nếu như không phải hắn kiên định chính mình, vào lúc này nhất định toàn bộ Thức Hải cũng sẽ hỏng mất.
Oanh!
Trong đầu bạo tạc nổ tung một tiếng, cuối cùng rốt cục Tần Phàm hoàn toàn khống chế tinh thần ý chí của mình lần nữa, sau đó điên cuồng phản công, trực tiếp bao vây hạt giống niệm lực kia lại.
Trải qua giày vò vừa rồi, tinh thần ý chí của hắn trở nên càng thêm ngưng thực, cho nên tinh thần ý chí của hắn sẽ không lại để cho hạt giống niệm lực kia hấp thu tiến vào.
- Tiểu tử, hiện tại ngươi sao rồi?
Mà lúc Tần Phàm đang muốn chuẩn bị luyện hóa hoàn toàn hạt giống niệm lực kia thành một bộ phận tinh thần ý chí của mình, thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cuối cùng tránh được một kiếp rồi.
Tần Phàm tạm thời khống chế hạt giống niệm lực kia, sau đó hồi đáp.
- Hô…
Lúc này Cổ Mặc mới thở dài một hơi:
- Tiểu tử ngươi có biết vừa rồi ngươi thiếu chút nữa trở thành khôi lỗi rồi hay không hả?
- Ân, vừa rồi có một cổ niệm lực từ bốn cây thạch trụ của Trấn Yêu thành kia phát ra, chui vào trong thức hải của ta, tạo thành một hạt giống niệm lực, nhờ có ngươi ở thời khắc mấu chốt làm ta tỉnh lại, nếu như lại chậm một chút, ta nghĩ hiện tại khẳng định đã bị bọn hắn khống chế.
Tần Phàm lòng còn sợ hãi nói.
- Hiện tại hạt giống niệm lực kia ngươi đã luyện hóa chưa?
Cổ Mặc lại hỏi.
- Còn không có, làm sao vậy?
Tần Phàm cẩn thận hỏi thăm.
- Ngươi trước không nên luyện hóa hạt giống niệm lực kia, bởi vì nếu như ngươi luyện hóa hạt giống niệm lực, khả năng sẽ bị bọn hắn phát hiện.
Cổ Mặc nghĩ nghĩ nói ra:
- Trấn Yêu thành này quả nhiên không phải là vì trấn yêu, đoán chừng tất cả người tới chỗ này đều bị bọn hắn khống chế, dùng đạt tới mục đích không thể cho ai biết của bọn hắn.
- Yên tâm, lúc này ta là nhân họa đắc phúc, hôm nay tinh thần ý chí của ta trở nên vô cùng ngưng thực, hạt giống niệm lực kia đã bị ta chế trụ, nhất định không cách nào ảnh hưởng tới ta nữa rồi.
Tần Phàm tự tin nói.
- Có người đi tới bên này, ngươi giả bộ như đã bị khống chế, xem bọn hắn đến tột cùng muốn làm gì.
Lúc này Cổ Mặc đột nhiên nói ra.
- Ân, ta đã biết.
Tần Phàm nhìn thoáng qua bên kia, quả nhiên trông thấy một lão giả mặc áo đen đang hướng về bên này đi tới, hắn vì tránh lộ ra sơ hở, vội vàng nhắm mắt lại.
Lão giả áo đen kia đi tới trước mặt Tần Phàm, trông thấy Tần Phàm nhắm mắt lại, không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó liền thấy hắn lay một cái lục lạc ngân sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Leng keng.
Thanh âm thanh thúy truyền đến, Tần Phàm rõ ràng cảm giác được hạt giống niệm lực trong thức hải kia của mình đột nhiên xoay tròn một cái, nhưng hiện tại hắn đã giữ quyền khống chế, ở đâu còn có thể cho nó cơ hội buông lỏng.
- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai, ngươi đi theo ta.
Thanh âm đạm mạc của lão giả kia truyền đến.
- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai?
Tần Phàm nao nao, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, không khỏi thầm giật mình:
- Nói cách khác Trấn Yêu thành này đã khống chế gần bảy ngàn người?
- Tiểu tử, không nên vào đi, bản Võ Thánh cảm giác được lão già này đã nghi ngờ với ngươi, một khi ngươi đi vào, chỉ sợ gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa, chúng ta vẫn là nhanh ly khai nơi này rồi nói sau.
Mà thời điểm hắn do dự nên đi theo hay không, thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.
Vào lúc đó Tần Phàm mở mắt, nhìn về phía lão giả áo đen kia, nhưng cũng vào lúc này, hắn phát hiện mặt lão giả này bỗng nhúc nhích.
- Ngươi là ai?
Lão giả áo đen kia đột nhiên quát lạnh nói.
- Không biết...
Tần Phàm giả ra bộ dạng mơ hồ, nhưng trong nội tâm đã âm thầm đề phòng, chỉ cần lão giả áo đen kia có dị động, hắn liền lập tức thoát đi.
- Là thành công hay thất bại?
Trông thấy bộ dáng này của Tần Phàm, trong nội tâm lão giả kia cũng có chút làm không được, lại nhìn Tần Phàm một lần, hắn thử mở miệng nói:
- Từ hiện tại bắt đầu, ngươi là thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai, phục tùng hết thảy mệnh lệnh của ta.
Tần Phàm cúi đầu đáp, cố ý không cho lão giả kia thấy ánh mắt của mình.
- Vậy ngươi theo ta vào thôi.
Lão giả kia hờ hững nói, bất quá vào lúc này Tần Phàm ở trong mắt hắn thấy được một vòng lãnh ý.
- Quả nhiên là bị phát hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro