Đan Vũ Càn Khôn

Đông như trẩy hội. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Những gia tộc hộ vệ này, lúc này cả đám đều mặt mang ánh sáng màu đỏ, ngẩng đầu lên trời, trở nên chăm chú mười phần, tinh thần so với trước kia là tăng lên không ít.

- Hôm nay đã không nhận tặng lễ nữa, mời...

Bởi vì lúc này sắc trời đã tối, một hộ vệ trong khoảng thời gian ngắn thấy không rõ Tần Phàm, ngăn cản hắn lại, nhưng lập tức bị hộ vệ đội trưởng Tần Mãnh ngăn lại.

- Thiếu gia Tần Phàm, ngài trở về rồi...

Lúc này Tần Mãnh cũng lộ ra thập phần kích động.

- Tần Mãnh đội trưởng, khổ cực.

Tần Phàm cười cười nói ra.

- Thiếu gia Tần Phàm...

Những hộ vệ gia tộc khác cũng phát hiện trở về chính là Tần Phàm, nguyên một đám phi thường cung kính kêu lên, trong mắt bọn họ có thể thấy được chân tâm thật ý kính phục đối với Tần Phàm.

- Ha ha, lần này thiếu gia ngài lấy được quán quân Triêu Thánh, là thiên đại vinh quang, từ nay về sau Nam Phong Tần gia chúng ta sẽ phát triển, phong quang vô hạn, cho dù lại vất vả một chút cũng đáng được.

Tần Mãnh cởi mở cười nói.

- Đúng vậy, trước kia lãnh địa củaTần gia chúng ta đâu có phong cảnh như vậy, Thiếu gia Tần Phàm ngươi không biết, những ngày này còn có một ít Chân Vũ thế gia lục thất phẩm tới, những người đó trước kia thấy chúng ta cũng chẳng thèm ngó tới, nhưng bây giờ lại đến tặng lễ cho Tần gia chúng ta.

- Ha ha, đúng vậy, tộc trưởng đại nhân còn phân phó chúng ta không cần cho bọn hắn đặc quyền.

- Thiếu gia Tần Phàm, ngài là anh hung của gia tộc chúng ta, chúng ta đều dùng ngươi mà vẻ vang.

Một hộ vệ kích động nói ra.

Nhìn xem những tộc nhân vui sướng tình cảm bộc lộ trong lời nói này, tâm tình của Tần Phàm cũng không tệ, hắn cảm thấy mình vào bên trong gia tộc này, có thể vì gia tộc này sáng tạo vinh quang, trong lòng của hắn cũng cảm thấy vui mừng.

- Ha ha, ta đây đi bái kiến phụ thân cùng tỷ tỷ, như thế liền vất vả các vị rồi.

Tần Phàm khẽ cười nói.

- Ha ha, hiện tại trong tộc còn đang chuẩn bị cử hành đại điển chúc mừng, tộc trưởng nói, từ hôm nay trở đi, toàn tộc chúng ta chúc mừng mười ngày, rất nhiều tộc nhân ở bên ngoài cũng bắt đầu gấp trở về rồi, hôm nay là ngày đại điển đầu tiên, ta đoán chừng hiện tại tộc trưởng cùng Tần Li tiểu thư đều là ở diễn võ trường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Tần Mãnh nói ra.

- Cảm ơn Tần Mãnh đội trưởng cáo tri.

Tần Phàm gật đầu nói, sau đó liền đi đến trong gia tộc.

- Thiếu gia Tần Phàm đi thong thả.

- Thiếu gia Tần Phàm yên tâm, nơi này có chúng ta, nhất định sẽ không xảy ra sai lầm.

Nhìn xem bóng lưng Tần Phàm, những thủ vệ này cũng cảm khái ngàn vạn, đã từng có lúc, thiếu niên kia còn được xưng là phế vật gia tộc, nhưng hôm nay thiếu niên này, lại trở thành vinh quang toàn bộ Nam Phong Tần gia, hắn thậm chí sáng tạo ra huy hoàng mà rất nhiều tổ tiên gia tộc cũng không thể sáng tạo.

- Tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, Tần Li Đại tiểu thư quả nhiên không có nhìn lầm người, Nam Phong Tần gia chúng ta có hắn, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.

Tần Mãnh nhìn đoàn xe tặng lễ thật dài kia, trong lòng của hắn cũng cảm thán nói.

Về đến trong lãnh địa gia tộc, Tần Phàm phát hiện ở bên trong khắp nơi đều là cảnh tượng vui mừng, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, huyền hồng treo bích, thoạt nhìn thậm chí so với gia tộc trắc thí hàng năm còn muốn long trọng vài phần.

Hô… bồng…

Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện còn có bắn pháo hoa, yên hoa sáng lạn tách ra trên không trung, biểu thị Nam Phong Tần gia đi về hướng huy hoàng.

Chỉ là ở phía sau, Tần Phàm lại nhớ tới Thái Hiên đã từng nói qua với hắn, trong nội tâm vẫn hơi cảm thấy có chút trầm trọng, những chuyện cùng Càn Kinh Tần gia kia, phải sớm nói cho phụ thân một chút, để người nhanh nghĩ biện pháp ứng đối.

- Đoán chừng là lễ mừng gia tộc đã bắt đầu a.

Tần Phàm tâm hơi xoay chuyển, sau đó trực tiếp đi đến diễn võ trường.

Còn chưa đi vào diễn võ trường, Tần Phàm liền phát hiện âm thanh huyên náo của người ở bên trong, tộc nhân tựa hồ như đắm chìm trong hải dương sung sướng.

Tại Đại Càn quốc, đặc biệt là bên trong Chân Vũ thế gia, các tộc nhân cùng vinh cùng nhục dính vào rất chặt, từ nhỏ đều bị giáo dục dùng lợi ích gia tộc làm trọng, tuy lẫn nhau có cạnh tranh, nhưng gặp được sự tình gì đều phải đoàn kết nhất trí.

Mà các tộc nhân trưởng thành, đều có một quan niệm nhất trí, cái kia chính là bồi dưỡng thiên tài trong gia tộc, kéo dài huy hoàng, mà một ít tộc nhân thiên phú không tốt, sau khi niên kỷ tăng trưởng, sẽ chủ động đi gánh vác sinh ý gia tộc, nhường tài nguyên cùng cơ hội cho tộc nhân có thiên phú tốt.

Nhìn ra được lúc này Tần Phàm lấy được quán quân Triêu Thánh, những tộc nhân này đều hưng phấn được khó có thể kiềm chế rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Những chuyện này vẫn chỉ là nói cho phụ thân cùng các trưởng lão biết rõ thì tốt rồi, không cần phải ảnh hưởng tâm tình những tộc nhân này.

Tần Phàm thầm suy nghĩ, sau đó trên mặt liền hiện ra mỉm cười, chậm rãi bước lên đường nhỏ tới diễn võ trường.

Mà vừa mới vào, một thân ảnh xinh đẹp mặc quần áo bích lục đâm đầu đi tới, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau.

Trong Diễn võ trường, khắp nơi là hoan thanh tiếu ngữ, các tộc nhân chúc mừng, đốt pháo hoa, uống rượu ngon, một ít tiểu hài tử trong tộc truy đuổi chơi đùa, tràng cảnh cực kỳ náo nhiệt.

Mà ở trên đầu đường nhỏ, lúc này lại lộ ra có chút u tĩnh, quang mang của Dạ Minh Châu cùng đèn lồng nhàn nhạt chiếu rọi, cây cối hai bên khi thì phát ra vài miếng lá cây xào xạc, có vài phần đìu hiu.

Hai bóng người cách nhau bất quá 10m, tương đối mà đứng.

Tần Phàm mặt mang mỉm cười, nhìn người đối diện hồi lâu không nói tiếng nào, trong lòng có xúc động nhàn nhạt, chuyện cũ cùng nhớ lại tuôn ra trong lòng.

- Sau khi trở về, lấy ngươi.

Câu hứa hẹn dưới ánh trăng kia, Tần Phàm một mực ghi ở trong lòng, lúc này nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, thanh lệ vô song này, hắn cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

- Tỷ tỷ, ta đã trở về.

Trông thấy bóng hình xinh đẹp mà trong nội tâm tưởng niệm đã lâu, Tần Phàm có chút tâm sự băn khoăn, lúc này trên mặt cũng không khỏi được lộ ra vui vẻ ấm áp.

Lúc này Tần Li thoạt nhìn có chút gầy hơn, còn có một chút cô đơn, tựa hồ rất là mệt mỏi.

Khi chứng kiến thân ảnh quen thuộc đối diện kia, trên mặt của nàng vẫn lộ ra kinh hỉ chi sắc, giống như một đóa thủy tiên ở trong tích tắc chậm rãi tách ra, có một loại kinh tâm động phách nói không nên lời.

- Hiện tại lễ mừng mới bắt đầu không lâu? Sao tỷ tỷ lại ra?

Trên mặt Tần Phàm cười hỏi.

- Nhớ ngươi.

Nhìn thiếu niên đứng ở trước mắt kia, Tần Li khẽ cắn răng, hồi lâu mới nói ra hai chữ kia.

Tần Phàm nghe thấy hai chữ kia, giống như đã ăn ngọt mật nhất trên đời, chỉ cảm thấy nội tâm ấm áp, thần kinh quanh thân đều nhận lấy xúc động. Trên mặt của hắn lộ ra vẻ thâm tình, sau đó như ngày xưa mở hai cánh tay của mình ra.

Tần Li liên tục chạy về phía Tần Phàm, sau đó không chút do dự nhào vào trong lồng ngực đã lâu kia, đầu dán ở trước ngực hắn, bởi vì di động, thân thể tựa hồ đã có chút run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0