Đan Vũ Càn Khôn

Gặp lại Tần Thiên Hoành. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Nhớ tới thời điểm Tần Thiên Hoành vẫn là Võ Tôn, những nơi hắn đi qua, cho tới bây giờ đều là mũi nhọn khôn cùng, kiếm khí tung hoành, để cho người không dám nhìn gần.

Nhưng hiện tại, lúc Tần Thiên Hoành không rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn lại ngủ đông, ở ẩn, như là Tiềm Long tại uyên, một khi kiếm ra khỏi vỏ, thì như là kiếm đầy Thiên Địa, như là Phi Long Tại Thiên!

Tần Phàm cũng nhìn ra được, sau khi đối phương thành Võ Thánh, tạo nghệ trên kiếm đạo rõ ràng càng thêm cao thâm rồi.

Trước kia Tần Thiên Hoành có thể trở thành Kiếm Tôn, hiện tại, hắn có thể xưng là Kiếm Thánh rồi!

- Ngươi vẫn cảm thấy đối phó ta không cần dùng đến trọng kiếm kia của ngươi sao?

Bất quá lúc này, hai con ngươi của Tần Phàm lại ngưng tụ, nhìn xem Tần Thiên Hoành hỏi.

Hắn biết rõ Tần Thiên Hoành có hai thanh kiếm, một thanh là trường kiếm màu bạc, một thanh là trọng kiếm màu đen, đều là giấu ở trong cùng một cái vỏ kiếm, nhưng nó có thể phát huy ra uy lực càng mạnh hơn.

- Ta đã đột phá đến Võ Thánh, ngươi vẫn là Võ Tôn, ta tái sử dụng Hắc Phong, như vậy đối với ngươi mà nói quá không công bình.

Tần Thiên Hoành chỉ là nhàn nhạt nói.

- Ta sẽ làm cho ngươi sử dụng đấy.

Tần Phàm chỉ là cười nhạt một tiếng, sau đó ánh mắt của hai người đột nhiên ở trong không khí đụng lại với nhau, một loại va chạm vô thanh vô tức, khí thế lặng yên triển khai.

Sau đó một khắc, ở sau lưng Tần Phàm liền chậm rãi hiện ra hư ảnh Ma Tôn Kỳ Lân cùng Chu Tước cực lớn. Ở trong đại sảnh này vốn là tràn ngập kiếm khí bá đạo thuộc về Tần Thiên Hoành, thẳng đến khi hai hư ảnh Ma Tôn này vừa ra, hắn mới có thể trấn áp Chu Thiên nguyên khí.

Hai cổ hơi thở ở trong không khí lặng yên giao phong giác trục, Chu Thiên kiếm khí trong đại sảnh kia, tựa hồ không cần Tần Thiên Hoành điều khiển liền sẽ tự động đi chém giết những nguyên khí bất đồng kia.

Mà hai đại Ma Tôn sau lưng Tần Phàm, lại trấn áp cùng thủ hộ lấy hai chủng thuộc tính nguyên khí thuộc về nước lửa, để cho Tần Phàm tranh thủ khống chế tuyệt đối trong đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xoẹt xoẹt…

Dần dần, không khí trong Chu Thiên, đã phát ra một tí thanh âm khí lưu bị quấy toái, khí thế của hai người đụng nhau, đã đưa tới bạo phá mini trong không khí, có chút nguyên khí thậm chí ở dưới hai chủng khí thế giao kích ảnh hưởng, ới bắt đầu trùng kích vách tường bốn phía, tựa hồ là chịu không nổi cái áp lực cường đại này, muốn thoát đi nơi đây.

PHỐC!

Giao phong như thế chỉ chốc lát, Tần Phàm tự biết Tần Thiên Hoành đã trở thành Võ Thánh, thực lực so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, hắn cũng không cần phải đi so đấu khí thế như vậy, sau đó liền trực tiếp chân đạp U Tuyền, khí xông Tinh Hán, dẫn đầu hướng về đối phương kích bắn mà đi.

Mà thời điểm Tần Phàm chân đạp mặt đất, hắn chợt phát hiện, trong đại sảnh này bởi vì vừa rồi cùng người khô lâu kia chiến đấu tạo thành phá hư, dĩ nhiên là đã được chữa trị rồi! Sàn nhà chắc chắn hoàn hảo như lúc ban đầu, hình như là chưa từng có bị phá hư qua .

Bất quá ở dưới một cước dùng sức này của Tần Phàm, sàn nhà chắc chắn lại xuất hiện một dấu chân nhẹ nhàng lần nữa. Bởi vì khí lực toàn thân của hắn đã là thập phần ngưng tụ, mượn cái đạp mạnh này, kình khí mạnh mẽ xông lên phía trên quả đấm của hắn.

Thân hình của hắn như là lưu tinh rơi phía chân trời, khí thế như cầu vồng, chưa từng có từ trước đến nay!

Tần Phàm đã sớm có được cường giả chi tâm, trong nội tâm không kiêu không ngạo, không lo không sợ, đối mặt một vị Võ Thánh, đối mặt một đối thủ ngày xưa đã từng bị bại trong tay hắn, hắn cũng không có chút e sợ nào!

Một khi hắn quyết định chiến một trận, thì không quản đối thủ là ai, hắn chỉ cần ở cuối cùng thắng được, sống sót là mọi chuyện đại các!

- Không hổ là Kỳ Tích Chi Tử, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không thấy, vậy mà đã đạt tới loại trình độ này rồi.

Mà đối mặt Tần Phàm vội xông mà đến, kỳ thật trong nội tâm Tần Thiên Hoành cũng hơi có chút sợ hãi thán phục. Hắn không thừa nhận cũng không được, hiện tại thực lực của thiếu niên áo xanh trước mắt này, có lẽ đã vượt qua hắn trước khi không đột phá đến Võ Thánh chi cảnh rồi.

- Tần Phàm, ngươi không có cơ hội đấy.

Bất quá hai con ngươi của hắn vẫn lạnh lùng, nhìn xem thân ảnh của Tần Phàm cực tốc mà đến kia, trường kiếm trong tay hắn lộ ra thập phần chậm chạp, lạnh lùng đâm về phía trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một kiếm này của Tần Thiên Hoành, nhìn như là thật chậm, chậm chạp như là một đứa bé con sơ học kiếm thuật.

Kiếm vừa ra, trên thân kiếm màu trắng bạc, có một loại hào quang đặc thù chớp động, loại hào quang nhàn nhạt này, như là ánh sáng đom đóm, là không thấy được như thế, lại yên lặng giống như là một dòng sông êm ả.

Một kiếm này, có thể nói là bình thản không có gì lạ.

Thanh thế so với lúc trước hắn chưa thành Võ Thánh, thời điểm cùng Tần Phàm chiến một trận kia còn kém rất nhiều, thậm chí xem giống như là một người bình thường mới học kiếm thuật, không có bất kỳ điểm sáng đáng nói!

Ở trên thân kiếm, cũng không có thể cảm giác được nguyên khí chấn động cường đại Võ Thánh thuộc về kia.

Một kiếm này, như là một chiếc thuyền nhẹ ra biển, phiêu phiêu mịt mù.

Bất quá ngay một khắc sau, thời điểm Tần Thiên Hoành bước ra bước đầu tiên, lại bỗng nhiên như kinh động đến Thiên Hà, tựu hồ như là chiếc thuyền nhẹ kia, muốn bắt đầu tác động đến sóng gió trong toàn bộ biển rộng!

Một kiếm này của hắn nương theo một bước này đâm ra, ở trong hư không sinh ra một loại chấn động như là thủy triều, không gian trước mặt giống như là tấm gương bị đánh vỡ, dĩ nhiên là vỡ tan ra, xuất hiện nếp gấp không gian ngắn ngủi.

Một kiếm này nhìn như là một kiếm không có uy lực gì, dĩ nhiên là đã phá vỡ hư không, để cho không gian cũng sản sinh biến hóa!

Tần Thiên Hoành là chân đạp thất tinh, trên mặt không có bất kỳ biến hóa, sau đó chỉ là bước ra một bước. Cước bộ của hắn cực kỳ chậm chạp, phương hướng mũi kiếm vững vàng chỉ vào Tần Phàm, một kiếm này bình thường như là một gã Võ giả bình thường sử dụng, không có bất kỳ kỹ xảo đáng nói, nhưng lại làm cho người sinh ra một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.

Phương hướng một kiếm này của hắn cực kỳ kiên quyết, dù cho trước mắt là sóng to gió lớn, nó cũng sẽ không có chỗ cải biến.

Mà ở thời điểm Tần Thiên Hoành bước ra ba bước, vào lúc này Chu Thiên kiếm khí như là xoáy phong lưu động lấy, khiến cho không khí trong thiên địa lập tức trở nên vô cùng sắc bén, một ít sinh vật nhỏ bé trong đại sảnh vào lúc này tựa hồ cũng bị một hồi kiếm khí phong bạo kia quấy toái giết chết, làm cho toàn bộ đại sảnh như là ở vào trong sương mù, rất là huyền bí.

Tần Thiên Hoành tiếp tục là từng bước một, mỗi một bước đều sẽ phát sinh một ít biến hóa.

Toàn bộ trong đại sảnh tựa hồ cũng chỉ còn lại có một mình hắn, toàn bộ khí nguyên trong đại sảnh đều là theo một kiếm này của hắn tác động, thay đổi, hắn một người một kiếm, phảng phất như muốn khống chế lấy toàn bộ thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0