Đan Vũ Càn Khôn

Kết quả cuộc chiến. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

- Hống…

Ngay sau đó tứ sắc man ngưu vẫn chưa biến mất, mang theo lực lượng cuối cùng gào rú, cước giẫm mặt đất, dữ dằn trực tiếp đánh thẳng lên trên thân thể kỳ tích chi kiếm!

Bồng!

Một tiếng vang nặng nề truyền đến, thân thể Tần Thiên Hoành bị cỗ lực lượng mạnh mẽ kia đánh bay, chân còn dán dưới mặt đất, một khe sâu xuất hiện dưới thân thể hắn, toàn bộ cây cối đất đá đều bị đụng dập nát, kéo dài tới mấy trăm trượng.

Tần Thiên Hoành ngã dưới mặt đất, chân khí uể oải, ngay trường kiếm cũng văng ra xa xa.

Nhưng ngay lúc này Tần Phàm cũng cảm giác được mình đã tiêu hao thật lớn, nhưng hắn biết tận dụng thời cơ.

Ngay lập tức hắn mạnh mẽ hấp khí, Thanh Long Tâm nhảy lên, giống như có thêm một cỗ lực lượng ngay lập tức xông về hướng Tần Thiên Hoành, tới một khoảng cách hắn liền duỗi tay, đánh ra một quyền!

- Thanh Long Tham Trảo!

Quyền xuất, một móng vuốt thật lớn xuất hiện trong hư không, dùng tư thế bao trùm hướng kỳ tích chi kiếm nằm trên mặt đất áp xuống.

Thanh Long Tham Trảo xuất hiện, còn chưa rớt xuống mặt đất đã xuất hiện vết rách, mặt đất dưới thân Tần Thiên Hoành sụp xuống, lún sâu tới vài thước bên dưới.

Long trảo khổng lồ lơ lửng trên đầu, một trảo này nếu giáng xuống, Tần Thiên Hoành biết rõ mình nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này khung xương toàn thân hắn bị tứ sắc man ngưu va chạm đã nghiền nát hơn phân nửa, thậm chí không còn khí lực để đứng dậy, trong tay không còn kiếm, hắn không đủ sức phản kháng.

Chỉ có thể nằm chờ chết.

Chứng kiến Thanh Long Tham Trảo càng lúc càng gần, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

- Phanh!

Nhưng đúng lúc này, ngay khi móng vuốt sắp chụp xuống trên người hắn, hư ảnh lập tức vỡ tan, khí tức hủy diệt cũng lập tức tiêu tán.

Tiếp theo toàn bộ tiếng vang dần dần biến mất.

Trong khu rừng chậm rãi khôi phục lại vẻ yên lặng quỷ dị, hoặc là nói hoang vắng.

- Ta không muốn giết ngươi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này thanh âm của Tần Phàm phá tan sự yên lặng, truyền tới:

- Nhưng sau này ngươi phải ở lại Cửu Long Tháp, thẳng tới khi nào ân oán giữa hai gia tộc chúng ta giải quyết ta mới có thể thả ngươi đi ra!

Tần Thiên Hoành nằm trên mặt đất, có vẻ thập phần bình tĩnh, không chút biến hóa, căn bản không hề biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Hắn không nhìn Tần Phàm, chỉ mở to mắt nhìn lên không trung.

- Tần Phàm, có thể cầu ngươi một chuyện cuối cùng sao?

Qua hồi lâu Tần Thiên Hoành mới mở miệng hỏi.

Tần Phàm vừa định rời đi, nghe được câu hỏi của Tần Thiên Hoành chợt ngừng lại.

Trên thực tế Tần Phàm cũng không phải loại người nhân từ nương tay, trước kia phàm là người có sát ý với hắn không có mấy người được sống sót! Hai lần trước khi so đấu, hắn thiếu chút nữa chết trong tay Tần Thiên Hoành, hắn thực sự muốn giết Tần Thiên Hoành, thậm chí trong lúc thi triển Thanh Long Tham Trảo vẫn mang ý nghĩ như vậy!

Nhưng ngay khi hắn chứng kiến một đời thiên kiêu nhắm mắt chờ chết, thế nhưng trong lòng hắn không khỏi nổi lên cảm giác cô tịch, liền thay đổi chủ ý.

Đúng vậy, trong khoảnh khắc đó hắn tiếc tài!

Kỳ thật cho tới nay Tần Phàm thập phần thưởng thức Tần Thiên Hoành, đối với nhân phẩm, đối với truyền thuyết về hắn đều rất có hảo cảm. Hơn nữa có thêm vài lần tiếp xúc, Tần Thiên Hoành đều quang minh chính đại đánh bại hắn, cho dù có cơ hội động thủ sau lưng vị kỳ tích chi kiếm kia cũng không hề làm như vậy.

Tuy gia tộc của hai người có thù hận không chết không ngừng, nhưng Tần Thiên Hoành vẫn quang minh lỗi lạc.

Nếu không phải lập trường cùng trận hình của hai người khác nhau, Tần Phàm tin tưởng hắn cùng Tần Thiên Hoành có lẽ có thể trở thành bằng hữu.

Hiện tại cho dù hai người không thể trở thành bằng hữu, nhưng Tần Phàm cũng không hạ được sát tâm. Có lẽ hắn là người đến từ địa cầu, mặc dù sau khi đi tới dị giới đã trở nên lãnh khốc hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn một địa phương mềm mại.

- Chuyện gì?

Tần Phàm nghe được câu nói của Tần Thiên Hoành, bình tĩnh hỏi.

Nhưng bởi vì Tần Thiên Hoành là siêu cấp cường giả của Kiền Kinh Tần gia, đối với Nam Phong Tần gia mà nói là uy hiếp cực lớn, cho nên tuy rằng hắn không muốn giết chết vị kỳ tích chi kiếm này, nhưng cũng sẽ không dễ dàng thả hắn quay về Kiền Kinh Tần gia.

Nếu Tần Thiên Hoành muốn yêu cầu điều này hắn nhất định không thể đáp ứng.

- Ta nghĩ muốn ngươi lại thi triển thêm một lần huyễn thuật đối với ta.

Tiếp theo Tần Thiên Hoành lại nói, điều này thật làm cho Tần Phàm cảm thấy ngoài ý muốn.

- Huyễn thuật?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong khoảnh khắc Tần Phàm chợt giật mình, hắn chợt nhớ lại lần đầu tiên hắn cùng Tần Thiên Hoành giao chiến, ở thời điểm cuối cùng hắn sử dụng Thiên Huyễn Châu khiến Tần Thiên Hoành tiến nhập vào bên trong ảo cảnh.

Khi đó Tần Thiên Hoành tựa hồ ở trong ảo giác nhìn thấy một nữ tử, là người yêu cũ của hắn, khi đó hắn liên tục hô hoán tên của nàng, sau đó còn lâm vào trong điên cuồng.

Nhờ vậy Tần Phàm mới tránh được một kiếp.

- Không sai, ta muốn được gặp lại nàng một lần…

Lúc này thanh âm của Tần Thiên Hoành bỗng nhiên trở nên thập phần mềm nhẹ, trên mặt của hắn chợt xuất hiện ý cười dịu dàng như kỳ tích. Loại diễn cảm này Tần Phàm chưa từng được gặp qua, thậm chí rất nhiều người của Kiền Kinh Tần gia cũng đã hai mươi năm chưa được nhìn thấy qua.

Tần Phàm trầm mặc, trái tim của hắn xúc động.

Hắn thật không ngờ vị kỳ tích chi kiếm này lại si tình tới mức độ đó.

Hắn vốn nghĩ Tần Thiên Hoành đã đột phá được võ thánh cảnh giới nên có thể hoàn toàn chặt đứt được tưởng niệm đối với nữ tử kia, nhưng không tưởng được hắn vẫn chôn sâu hình bóng của nàng tận đáy lòng, mối tình say đắm kia chưa từng trôi đi.

- Đó dù sao chỉ là ảo giác, đối với ngươi không có chút ích lợi nào, thậm chí sẽ làm ảnh hưởng tới võ đạo của ngươi.

Hồi lâu Tần Phàm hít sâu một hơi nói, không thể không nói hắn đã bị sự si tình của Tần Thiên Hoành làm cảm động.

- Chỉ cần gặp được nàng một lần, ta chết cũng không tiếc!

Lúc này vẻ mặt Tần Thiên Hoành vẫn mang theo vẻ mỉm cười dịu dàng, tựa hồ là cảm giác giải thoát, trên người hắn đã đeo mang quá nhiều gánh nặng, hiện tại xem như hắn có thể theo đuổi điều mà mình ước muốn.

Đối với hắn mà nói, nữ tử kia kỳ thật còn quan trọng hơn cả võ đạo của hắn! Nếu không hắn đã không bị vây khốn trong cảnh giới nửa bước võ thánh hơn hai mươi năm, cũng là bởi vì trong lòng không bỏ xuống được, mà chính hắn cũng không muốn buông ra.

- Được, ta đáp ứng ngươi, bảo trọng!

Thần sắc Tần Phàm thập phần ngưng trọng, thậm chí đôi mắt cũng đã đỏ lên, hắn biết dù sao mình cũng chỉ là người thường, cũng có thất tình lục dục mà thôi.

- Cảm ơn!

Tần Thiên Hoành nói xong hai chữ cuối cùng, mỉm cười, thỏa mãn an tường nhắm mắt lại, hơn nữa hoàn toàn bỏ qua chống cự, ngay cả thân thể cùng tinh thần không chút đề phòng, hiện tại nếu Tần Phàm muốn giết chết hắn thật dễ như trở bàn tay.

- Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ…

Trong miệng Tần Phàm thật cảm xúc nhẹ giọng đọc hai câu thơ, sau đó lấy ra năm viên Thiên Huyễn Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0