Đan Vũ Càn Khôn

Khảo nghiệm. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Tần Phàm, ngươi ngẩng đầu lên.

Sau đó một vị Thánh Tôn mở miệng nói.

- Tạ Thánh Chủ...

Trong nội tâm Tần Phàm khẽ run lên, sau đó chậm rãi nâng đầu lên. Lập tức, màu vàng, màu đỏ, màu cam, màu đỏ, màu xanh lá, màu xanh, màu xanh da trời, màu tím, tám thân ảnh tôn quý để cho người không dám nhìn thẳng xuất hiện ở trước mắt.

Tuy Tần Phàm cũng không nhận ra bọn hắn, nhưng ngay lúc hắn ngẩng đầu lên, hắn liền biết thân phận của mọi người, trong đó hắn biết rõ vị mặc áo bào xanh kia, là Thánh Chủ Đại Càn quốc.

Đồng thời hắn cũng biết, những người này cũng là tám vị Thánh Tôn của Thánh Địa Thần Điện.

Những tin tức này hình như là tự nhiên mà hiện ra trong đầu của hắn, có thể dễ dàng tiến vào thức hải của mình như thế, cái này để cho trong lòng Tần Phàm không khỏi khiếp sợ, nếu như đối phương muốn khống chế mình, chẳng phải là một cái ý niệm trong đầu là đủ sao?

- Tần Phàm, ngươi lại dám độc chiếm thần quang, ngươi có biết tội của ngươi không?

Mà nháy mắt sau đó, Thánh Tôn Đại Ly quốc mặc trường bào màu vàng kia đột nhiên nhìn thẳng hai mắt Tần Phàm, thanh âm uy nghiêm nhàn nhạt nói ra.

Oanh!

Con ngươi như là bị sét đánh, hung hăng đánh tới ở chỗ sâu trong tâm thần! Tần Phàm nghe được thanh âm này, hắn biết rõ sự tình mình phục chế Chân Vũ Thần chi quang nhất định là bại lộ, vào lúc này rốt cục nhịn không được trong nội tâm kịch liệt nhảy lên.

- Không tốt...

Thời điểm Tần Phàm đối mặt hai mắt của Thánh Tôn Đại Ly quốc kia, trong lòng mãnh liệt nhảy lên. Trên thực tế, ánh mắt của Đại Ly quốc Thánh Tôn này để cho hắn cảm thấy áp lực quá lớn, để cho tâm cảnh một mực kiên định bình tĩnh của hắn vào lúc này rốt cục xuất hiện dao động lần thứ nhất, thậm chí thân thể cũng có một chút run rẩy, ánh mắt cũng xuất hiện một tia chột dạ.

Lúc này ánh mắt của mấy vị Thánh Tôn khác cũng phóng tới, đều đang nhìn biểu hiện của hắn.

- Làm sao bây giờ?

Đồng thời, tâm hồn của Tần Phàm cũng cực kỳ nhanh bắt đầu chuyển động, hắn thập phần minh bạch thực lực của mình bây giờ, nếu như chư vị Thánh Tôn thật sự muốn trách tội xuống, hắn là tuyệt đối không có lực lượng phản kháng, thậm chí tâm tư kia hắn cũng không cách nào khơi dậy nổi.

Bất quá nghĩ tới đây, hắn lại cực nhanh bình tĩnh lại, nếu như đã bị phát hiện rồi, nếu như đã không cách nào phản kháng, vì cái gì còn muốn đi trốn tránh?

- Tần Phàm biết tội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kế tiếp Tần Phàm cúi đầu nói ra, một phương diện là thái độ nhận lầm, một phương diện khác là hắn thật sự không dám ở trước mặt các vị Thánh Tôn vô cùng uy nghiêm kia, mang theo uy áp trùng trùng điệp điệp.

- Ồ?

Trông thấy Tần Phàm vậy mà dứt khoát thừa nhận như vậy, vào lúc này chư vị Thánh Tôn cũng không khỏi hơi có chút ngoài ý muốn, hơn nữa Tần Phàm biểu hiện tỉnh táo đến mức làm cho người ngạc nhiên.

Người bình thường nếu như làm sự tình vi phạm lệnh cấm bị phát hiện, hoặc là giả bộ như không biết, hoặc là nghĩ mọi cách xô đẩy, hoặc là kinh sợ, rất ít người có thể biểu hiện được điềm nhiên như không có việc gì như thế, giống như là chuyện này làm sai cũng không có gì vậy.

- Tần Phàm được Chân Vũ Thần ưu ái, đánh xuống chúc phúc chi quang, nhưng Tần Phàm lại chỉ tiếp thu được một tia, không thể tiếp nhận tất cả chúc phúc, để cho đại bộ phận Tạo Hóa Chi Quang không công lãng phí, thật sự là cô phụ Chân Vũ Thần hậu ái, thỉnh chư vị Thánh Tôn giáng tội.

Tần Phàm ngôn từ thành khẩn nói:

- Bất quá tuy chỉ có một tia, nhưng Tần Phàm tất nhiên sẽ hảo hảo lĩnh ngộ! Cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đến Võ Tôn chi cảnh, không phụ Chân Vũ Thần cùng chư vị Thánh Tôn kỳ vọng.

- Cô phụ Chân Vũ Thần hậu ái?

Tám vị Thánh Tôn cũng không khỏi nao nao.

- Ha ha, tốt một cái không công lãng phí.

Một lát sau, Đại Càn quốc Thánh Tôn Càn kia vào lúc này mở miệng mỉm cười nói:

- Ly, Tần Phàm này đã nói quá rõ ràng, việc này liền như vậy bỏ qua đi à nha.

Nghe vậy, mấy vị Thánh Tôn khác cũng không khỏi cười khổ, không thể tưởng được Tần Phàm lại dám xuyên tạc ý tứ của Ly, bất quá bọn hắn cũng hoàn toàn chính xác là thưởng thức Tần Phàm trấn định, cho nên vào lúc này đều mỉm cười gật đầu.

- Tần Phàm, tuy chúng ta biết rõ ngươi nói không phải nói thật, nhưng ở trước mặt chúng ta, ngươi còn có thể nói được đường hoàng, cũng là không dễ.

Đại Ly quốc Thánh Tôn Ly uy nghiêm mà nhìn Tần Phàm ở dưới, trong miệng nói ra:

- Việc này dễ tính.

Trên thực tế, bởi vì Càn lần nữa kiên trì che chở Tần Phàm, lúc trước chư vị Thánh Tôn cũng không có ý định trừng phạt Tần Phàm như thế nào.

Ở trong chút ít Thánh Tôn tầm đó, kỳ thật cũng không có biên giới chi phân, tuy Tần Phàm là người Đại Càn quốc, nhưng Thánh Tôn như hắn cũng sẽ không bởi vậy mà ghen ghét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tạ ơn Thánh Tôn đại lượng.

Ở thời điểm này, Tần Phàm chỗ nào còn dám nhiều lời, nghe vậy vội vàng cúi đầu đáp tạ. Tuy hắn còn biểu hiện được trấn định, nhưng trên thực tế, phía sau lưng đã âm thầm ra mồ hôi lạnh.

Trước mặt mấy vị Thánh Tôn, đối với hắn mà nói thật sự là quá mức cường đại, nếu như một câu trả lời không tốt, nếu như không nghĩ qua chọc đối phương sinh khí, rất có thể sẽ tùy thời vạn kiếp bất phục.

Đây mới thực là cảm giác tánh mạng cùng vận mệnh đều nắm giữ ở trong tay người khác, cái này làm cho Tần Phàm thập phần không thích, nhưng căn bản lại vô lực đi kháng cự.

- Tần Phàm, ngươi có thể nguyện vì Chân Vũ Thần cống hiến lực lượng của ngươi không?

Một lát sau, một thanh âm ở phía trên truyền đến, lúc này đây mở miệng đặt câu hỏi cho Tần Phàm, là Đại Càn quốc Thánh Tôn Càn.

- Với tư cách con dân của Chân Vũ Thần, có thể vì Chân Vũ Thần ra sức, là vinh hạnh của Tần Phàm.

Tần Phàm vội vàng đáp, lời nói tận lực để cho mình biểu hiện được thành tâm. Tuy hắn không tin thần, hơn nữa đối với Chân Vũ Thần viển vông kia trong lòng còn có hoài nghi, nhưng bây giờ ở trước mặt hắn là người phát ngôn của Chân Vũ Thần trong truyền thuyết ở nhân gian, nếu như hắn ở thời điểm này dám nói một chữ không, đây tuyệt đối là tự tìm đường chết.

- Tốt, ngươi tiến lên đây ba bước đi.

Đại Càn quốc Càn kia lại nói.

- Tiến lên?

Trong nội tâm Tần Phàm khẽ run lên, cũng không phải là tu vi tâm tính của hắn không kiên định, quả thật là mấy vị Thánh Tôn này đối với hắn hiện tại mà nói quá cường đại, mỗi khi gần thêm một bước, uy áp đối với hắn sẽ tăng thêm rất nhiều, hơn nữa càng tới gần, hắn càng sợ mình lộ ra sơ hở.

- Vâng.

Bất quá Thánh Tôn ra lệnh, hắn cũng không dám không nghe, tuy trong nội tâm tâm thần bất định, nhưng vẫn là mở miệng đáp ứng nói.

Sau đó liền đứng lên, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Oanh!

Thời điểm Tần Phàm đứng lên, lập tức như có một đạo sấm sét ở trong đầu bạo tạc nổ tung, để cho cả người hắn cũng không khỏi được lay động thoáng một phát, cơ hồ muốn ngã nhào trên đất.

Cái uy áp vô cùng cường đại kia, như là kinh đào hồng thủy, phô thiên cái địa mà áp bách về phía hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0