Đan Vũ Càn Khôn

Khôi phục hôn ước

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Tần Phàm vừa nói ra những lời này, ánh mắt toàn trường đều rơi lên trên người hắn cùng Tần Li, trong khoảnh khắc ngay cả Tần Tiến đang bị trọng thương nằm dưới đất cũng không còn bao nhiêu người đi chú ý.

Mà một trong hai đương sự, lúc này trên mặt Tần Li không khỏi hiện lên nét đỏ ửng, có chút thẹn thùng cúi đầu.

Nhưng nàng lại không hề biết một nét yêu kiều này của nàng làm trong lòng thật nhiều thanh thiếu niên cảm thấy nóng rực đồng thời thật khó sống, một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người như vậy, phải gả cho người khác rồi sao?

Đồng thời trong lòng bọn họ lại chẳng biết nên làm gì, nguyên lai đệ nhất nhân trẻ tuổi của gia tộc như Tần Tiến hiện tại cũng đã bị Tần Phàm đánh bại, bọn họ cũng không mặt dày đi tìm xấu hổ, tuy rằng vẫn có chút không cam tâm nhưng không có người nào dám đứng ra thốt lời dị nghị lúc này.

Tần Phàm nói xong câu đó, cung kính khom người hành lễ trên đài cao, trong lòng có chút không yên chờ đợi câu trả lời của Tần Hồng. Hiện tại khi hắn đối mặt với cảm tình, vẫn như một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.

Hít sâu một hơi, Tần Hồng đứng lên, hắn nhìn xuống thiếu niên khí vũ bất phàm đầy vẻ thong dong tự tin trên đài tỷ võ, trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười vui mừng, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày con trai của mình có thể đạt tới được tình trạng như vậy!

Hắn rất hài lòng, thập phần hài lòng!

Trong lòng có chút kích động, nhưng ở trước mặt toàn bộ tộc nhân hắn vẫn phải biểu hiện ra bộ dạng thật bình tĩnh, cho nên hắn chỉ mỉm cười, sau đó hỏi Tần Phàm:

- Con muốn khôi phục lại hôn ước giữa con cùng Li nhi sao?

- Bẩm báo phụ thân, con chính là có ý này!

- Tuy rằng hôn nhân đại sự hẳn phải do cha mẹ làm chủ, nhưng xưa nay ta làm việc luôn rất khai sáng, chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến của Li nhi trước đã.

Tần Hồng gật gật đầu, tuy hắn đã sớm biết tâm ý của Tần Li, nhưng bề ngoài vẫn phải làm cho thật đầy đủ, hắn nhìn qua Tần Li đứng bên dưới đài mỉm cười hỏi:

- Li nhi, con có bằng lòng hay không?

Nghe Tần Hồng đặt câu hỏi với Tần Li, ánh mắt mọi người đều tập trung lên thủy lục sắc thân ảnh yêu kiều kia, lúc này Tần Phàm cũng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Tần Li, chậm rãi đi về phía nàng.

Giờ phút này trong lòng Tần Li vô cùng bối rối, nhất thời cảm thấy có chút hoang mang lo sợ, tuy rằng ngày thường nàng xử sự luôn bình tĩnh quyết đoán, nhưng thời điểm đối mặt với cảm tình cũng chẳng khác gì một thiếu nữ ngây thơ, vừa thẹn thùng lại chờ mong.

- Tỷ tỷ, tỷ nguyện ý không?

Tần Phàm đi tới trước mặt Tần Li, ôn nhu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, thoáng khom người vươn tay của mình làm ra tư thế như thỉnh mời, trong miệng nhẹ giọng hỏi.

Hoàn toàn yên tĩnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau một lát, bàn tay của Tần Li nhẹ nhàng đặt lên tay Tần Phàm.

- Ta nguyện ý…

Ba chữ thật khẽ nhưng vẫn vang vọng khắp sân rộng, ngay sau đó phảng phất như có thể nghe được những thanh âm tan nát cõi lòng không ngừng vang lên chung quanh.

Bình thường hình tượng của Tần Li ở trong lòng các thanh thiếu niên chẳng khác gì là nữ thần, đối với nàng, trong lòng mỗi người đều không dám có ý khinh nhờn, nhưng hiện tại…

Rất nhiều thanh thiếu niên ở một khắc này không ức chế được nỗi mất mát trong lòng mình, gương mặt xám như tro tàn.

- Ha ha ha…

Một trận thanh âm tiếng cười điên cuồng chợt vang lên trong sân, sau đó mọi người nhìn thấy Tần Tiến đã khôi phục lại chút năng lực hành động đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười to.

Tiếp theo Tần Tiến gian nan đứng lên, đi từng bước một chậm rãi về phía chỗ Tần Li, mỗi một bước đi cực kỳ thống khổ, vừa đi tới cách Tần Li chừng gần trượng hắn mới ngừng lại.

- Tần Tiến, ngươi muốn như thế nào?

Thấy Tần Tiến đột nhiên đi tới, Tần Phàm mơ hồ chắn ngang trước mặt Tần Li, thản nhiên hỏi.

- Tần Li tiểu thư, ta muốn hỏi nàng một câu, nàng có từng có nửa điểm tình ý đối với Tần Tiến này hay không?

Thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng Tần Tiến truyền ra, trực tiếp hỏi thẳng Tần Li.

- Thật xin lỗi!

Tần Li nhìn thanh niên thiên tài đệ nhất của Tần gia ngày trước, nghe hắn hỏi mình, trong khoảnh khắc vẻ mặt nàng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền lập tức lắc đầu.

- Nói cách khác vô luận hôm nay ta thua hay là thắng, Tần Li tiểu thư đều sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của ta sao?

Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đối phương, Tần Li chậm rãi gật gật đầu.

- Tốt tốt tốt, nguyên lai luôn luôn là do Tần Tiến ta tưởng ai cũng mê mình…thật sự là buồn cười, uổng cho ta luôn tự xưng thiên tài thiếu niên, nguyên lai cái gì cũng không phải!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên mặt Tần Tiến lộ ra biểu tình dữ tợn, giờ khắc này nhìn hắn có chút điên khùng, có chút đáng thương.

Toàn trường đột nhiên yên tĩnh trở lại.

- Không sai, Tần Phàm ngươi nói đúng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây! Không cần tới ba mươi năm, còn chưa đầy ba năm, chỉ hơn một năm trước ngươi vẫn còn là một tên phế vật, nhưng hiện giờ lại tới phiên Tần Tiến ta là một phế vật! Ha ha ha…thật sự là buồn cười! Thật là quá buồn cười!

Tần Tiến ngẩng đầu nhìn lên trời, trong miệng phát ra tiếng cười sầu thảm, làm cho mọi người không khỏi dao động.

- Tần Tiến, ta luôn luôn nghĩ ngươi cũng là một nhân vật, hiện giờ biểu hiện của ngươi thật sự làm ta thấy thất vọng.

Lúc này Tần Phàm nhìn thiếu niên lạc phách không ai bì nổi phía trước, khẽ lắc đầu, trong miệng đầy vẻ thất vọng nói.

- Không có ai trời sinh chính là phế vật! Cho dù có bị người khác xem là phế vật, nhưng chỉ cần bản thân mình không ngừng vươn lên, vĩnh viễn không buông bỏ, luôn sẽ có một ngày làm cho người ta phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa!

Tần Phàm bỗng nhiên cao giọng nói, thanh âm của hắn truyền khắp toàn trường, hôm nay hắn quả thật có được tư cách nói lời như vậy, bởi vì hắn dùng thực lực để chứng minh lời nói của mình!

- Không sai, ta vốn từng có được một ít cơ duyên, nhưng ngươi cũng phải biết vì đánh bại ngươi, ta nếm qua bao nhiêu khổ, lại có bao nhiêu lần bồi hồi bên đường sinh tử tôi luyện nên mới có được thực lực hôm nay. Mà ngươi thì sao? Chỉ nhận lấy một chút đả kích liền biến thành hình dạng này, lúc trước ta còn đem ngươi trở thành đối thủ, thật sự làm cho ta thấy xấu hổ!

- Tần Tiến, nếu biết ngươi sẽ biết thành hình dạng này, vừa rồi ta nên trực tiếp đem ngươi một quyền đánh chết, có đồng tộc như ngươi làm cho ta cảm thấy thật sự đáng buồn!

Tần Phàm nhìn Tần Tiến, trong miệng lạnh lùng nói, những lời nói hung hăng đâm vào trong đáy lòng Tần Tiến.

Nghe lời nói của Tần Phàm, rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi không khỏi cúi đầu rơi vào trầm tư.

Trong khoảnh khắc toàn trường chợt yên tĩnh tới mức có chút quỷ dị.

Hồi lâu, Tần Tiến hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Tần Phàm, sau đó chậm rãi xoay người, chậm rãi biến mất trên đường nhỏ đi ra khỏi quảng trường, thân ảnh có chút vắng vẻ.

- Khí tức của Tần Tiến cùng “Nhất Chỉ Nhiếp Hồn” mà hắn sử dụng tựa hồ làm cho ta có một ít cảm giác quen thuộc, hình như ta đã từng gặp qua tại nơi nào rồi…

Nhìn thân ảnh rời xa của Tần Tiến, Cổ Mặc đang ở bên trong giới chỉ quan sát hết thảy chuyện đã xảy ra đột nhiên thì thào tự nhủ, nhưng thanh âm không rơi vào trong tai Tần Phàm.

- Hiện tại ta lấy thân phận tộc trưởng Nam Phong Tần gia trang trọng tuyên bố, khôi phục hôn ước giữa Tần Phàm cùng Tần Li, toàn quyền trao tặng Tần Phàm đại biểu Nam Phong Tần gia chuyến triêu thánh ở một tháng sau!

Lúc này thanh âm Tần Hồng truyền khắp toàn trường, đánh vỡ yên tĩnh, vang lên khắp mọi ngõ ngách.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0