Đan Vũ Càn Khôn

Không gì hơn cái này. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Mà Vân Thiên chứng kiến Tần Phàm lộ ra vui vẻ, ở trong đôi mắt tức thì hiển hiện nộ khí, sau đó rất nhanh đã ẩn tàng xuống dưới.

- Đích thật là có chút ngoài ý muốn. Chắc hẳn ngươi ở trong khoảng thời gian này vận khí tốt, tìm nơi bí mật ẩn tàng a, bất quá hiện tại vận may của ngươi đã chấm dứt, ngày đó ngươi ở trên tửu lâu để cho ta khó coi, hôm nay là lúc ngươi hoàn lại. Đáng tiếc, hiện tại chính là thời điểm ta cần điểm tích lũy, điểm tích lũy trên người của ngươi quá ít, đối với ta không có tác dụng quá lớn.

Sau đó hắn cố ý lộ ra một vẻ khinh thường nói ra.

- Cái này ngươi ngược lại có thể yên tâm, điểm của ta, sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu.

Tần Phàm cười cười nói ra:

- Đồng thời ta cũng hi vọng điểm trên người của ngươi có thể nhiều một chút.

- Dõng dạc.

Vân Thiên cười lạnh nói.

Nghe vậy, Tần Phàm không nói thêm gì nữa, nhưng mà vào lúc này chậm rãi giơ cánh tay của mình lên, cũng đem điểm trên cổ tay biểu hiện ra. Hắn hiện tại cùng Vân Thiên tuy cách hơn 1000m, nhưng hắn biết rõ dùng thực lực của đối phương nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.

- Làm sao có thể!

Vân Thiên tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa sau khi xem xét, hắn liền nhịn không được sắc mặt kịch liệt biến đổi.

Số điểm biểu hiện vậy mà vượt qua mười một vạn, so với hắn còn cao hơn!

Nếu như nói trước kia gặp lại Tần Phàm, Vân Thiên chỉ là có chút ngoài ý muốn, hiện tại Vân Thiên là triệt để chấn kinh rồi!

Hắn vốn chỉ cho rằng Tần Phàm dựa vào một ít thủ đoạn, mới thật không dễ dàng sống qua một tháng này đến bây giờ, mà trong một tháng này thực lực có chỗ tăng lên, cũng tuyệt đối sẽ không tăng lên được bao nhiêu.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Tần Phàm dĩ nhiên là thu hoạch đến điểm tích lũy quang văn so với hắn còn nhiều hơn!

Vân Thiên căn bản là không thể tin được!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn là thập phần tinh tường độ khó muốn đạt được nhiều điểm tích lũy quang văn như vậy, dù là loại thực lực như hắn, ngay cả người quen cũng săn giết, mới thật không dễ dàng gom góp đến hơn mười vạn điểm hiện tại mà thôi.

- Như thế nào, không biết Vân thiếu gia đối với số lượng điểm tích lũy của ta có thoả mãn không.

Lúc này Tần Phàm nhìn thấy sắc mặt đối phương biến ảo, trên mặt lộ ra một vòng vui vẻ nghiền ngẫm nói ra. Hung ác tát vào mặt người đã từng khinh thị mình, cảm giác kia cũng không tệ lắm.

Đồng thời từ phản ứng của đối phương xem ra, hắn cũng biết điểm tích lũy bây giờ của mình rất có thể đã cao hơn đối phương, nếu không đối phương phản ứng sẽ không to lớn như thế.

- Không có khả năng, dùng thực lực của ngươi là không thể nào săn bắt đến nhiều điểm tích lũy như vậy.

Lúc này Vân Thiên cảm giác trên mặt nóng rát, ánh mắt mang theo một ít luống cuống, nói rõ tâm tình của hắn phập phồng, mà cặp mắt của hắn càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Phàm, muốn xem thấu thực lực của hắn.

- Có cái gì không có khả năng, chẳng lẽ ngươi thật sự cho là mình đã ổn cầm đệ nhất? Nếu như ta không có đoán sai, vừa rồi Lăng Cầm kia đạt được điểm tích lũy cũng đã vượt qua ngươi rồi.

Lúc này khóe miệng của Tần Phàm nổi lên một tia trêu tức vui vẻ nói ra, hắn không ngại châm ngòi cảm xúc của đối phương thoáng một phát.

Đã đối phương cũng chủ động nhắc lại sự tình quán rượu ngày đó, hắn cùng đối phương thanh toán một phen thì như thế nào.

Đã tăng thêm hiệu quả, sau một khắc hắn dứt khoát là hai đấm nhẹ nhàng nắm chặt, trực tiếp giải trừ che dấu cảnh giới của mình, hiển lộ ra cảnh giới Ngũ kiếp Bán Thần chân thực.

- Ngươi... sẽ không, ngươi vậy mà đột phá đến Ngũ kiếp Bán Thần chi cảnh rồi. Chẳng lẽ nói trước đó vài ngày người độ Bán Thần Kiếp trong Sát Lục Bí Cảnh kia là ngươi?

Mà chứng kiến Tần Phàm lộ ra cảnh giới chân thực, Vân Thiên quả nhiên là kinh hãi lần nữa, lúc này hắn rốt cục đối với người trước mắt đã từng khinh thị này vô cùng coi trọng .

Cái này cũng trách không được phản ứng của hắn sẽ to lớn như thế. Hắn đến bây giờ còn nhớ rõ lúc trước Bán Thần Kiếp cường đại kia cơ hồ ảnh hưởng toàn bộ Sát Lục Bí Cảnh, uy lực của nó có thể nói thậm chí đã vượt qua uy lực hắn độ đệ lục trọng Bán Thần Kiếp lúc trước. Lúc ấy cơ hồ tất cả người dự thi trong Sát Lục Bí Cảnh đều nghĩ người độ kiếp này đã độ kiếp thất bại, nhưng mà Tần Phàm dĩ nhiên là đã vượt qua!

Hơn nữa đây chỉ là đệ ngũ trọng Bán Thần Kiếp của đối phương mà thôi.

Dùng thực lực Tứ kiếp Bán Thần lại vượt qua Bán Thần Kiếp kinh khủng như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Thiên ở thời khắc này rốt cục cảm thấy thanh y nam tử trước mắt này đáng sợ, tiềm lực của đối phương thập phần mạnh, mạnh đến mức hắn được xưng siêu cấp thiên tài trên Mạc Lợi Đảo cũng kém xa.

Đã đến lúc này, hắn tựa hồ có chút biết rõ vì cái gì lúc trước người cao ngạo như Mộ Thanh Thanh cũng sẽ biểu hiện đặc biệt đối với một Tứ kiếp Bán Thần rồi, vì Tứ kiếp Bán Thần này có được thiên phú thậm chí siêu việt hắn. Mặc dù nói hiện tại hắn là lục kiếp Bán Thần, đối phương chỉ là Ngũ kiếp Bán Thần, nhưng rất rõ ràng đối phương đột phá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vân Thiên sinh ra trong đại gia tộc, trời sinh ưu việt, cho tới bây giờ đều chưa thử qua đố kỵ một người như vậy, nhưng không thể không nói, ở thời khắc này hắn cảm giác mình đối với Tần Phàm có chút đố kỵ đến nổi điên rồi.

- Ngươi đã đoán đúng, bất quá không có phần thưởng.

Tần Phàm cười nhạt một tiếng nói ra.

- Hừ.

Sắc mặt Vân Thiên âm trầm, giống như khí trời biến ảo bất định, nhưng cuối cùng nhất hắn vẫn là bình tĩnh lại. Chỉ là lạnh lùng hừ lạnh một tiếng cười nói:

- Tuy vậy thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại ta? Quá ngây thơ rồi, dù là Mạc Thiên Dương tới hắn cũng không dám nói lời này, huống chi là ngươi.

Mà tuy hắn đối với thực lực của Tần Phàm đã có một tia kiêng kị, nhưng dù sao hắn thân là lục kiếp Bán Thần, vẫn có tự tin của mình, sau khi cảm xúc ổn định lại, tin tưởng rất nhanh đã trở lại lần nữa rồi.

Hiện tại hắn có ưu thế đột phá đến lục kiếp Bán Thần trước, như vậy hắn phải lợi dụng ưu thế này nhanh chóng bóp chết siêu cấp thiên tài kia. Hắn quyết định vô luận như thế nào hôm nay cũng phải đánh chết Tần Phàm, nếu không trong cuộc sống sau này của hắn nhất định sẽ khó có thể bình an.

- Huyên Nhi, nàng về Mạc Lợi Thành trước đi.

Lúc này Tần Phàm cũng không có đáp lại đối phương, mà quay đầu nhìn Kỷ Huyên Nhi ở sau lưng nói ra.

Kỷ Huyên Nhi do dự một chút.

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bình an trở về. Nàng ở nơi này ta sẽ phân tâm.

Tần Phàm nhẹ nói.

Nghe vậy, lúc này Kỷ Huyên Nhi mới hướng về cánh cổng ánh sáng cực lớn kia bay đi, những ngày này cùng Tần Phàm ở chung, nàng cũng đã tinh tường thực lực của đối phương, đối với hắn vẫn là rất có lòng tin.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0