Đan Vũ Càn Khôn

Kỳ Lân Tí. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Hiện giờ tinh thần ý chí của Thủy Kỳ Lân trong Ma Chủng đã bị hắn hoàn toàn trấn áp, lệ khí cũng tiêu trừ sạch sẽ, hiện giờ hắn phải làm chính là phù hợp với Ma Chủng, sau khi hoàn toàn dung hợp với Ma Chủng thì phản ứng cũng không kịt liệt như vậy nữa.

Bành! Phần lưng lần nữa nổ tung ra một đoàn huyết nhục, chỗ khác cũng đầm đìa máu tươi, Tần Phàm lúc này phảng phất như biến thành một huyết nhân! Thậm chí toàn thân cũng không còn da thịt nguyên vẹn, hơn nữa trong cơ thể hắn cũng đã bị phá hư thành một mảnh bề bộn.

- Hừ!

Tần Phàm thầm hừ một tiếng, cũng không để ý đến, chỉ chú ý khống chế tâm thần toàn lực trùng kích vào Ma Chủng, chỉ cần vào trong đó là hắn sẽ dung hợp được với Ma Chủng rồi!

Thương tổn như vậy đối với người thường mà nói, có lẽ đã biến thành một phế nhân rồi, nhưng đối với một luyện dược sư như hắn mà nói, những đau đớn này lại không là gì cả! Chỉ cần giải quyết Ma Chủng, tổn thương có nặng hơn nữa hắn cũng có biện pháp khôi phục. Quan trọng nhất là dung hợp Ma Chủng!

- Thành công rồi!

Hồi lâu sau, trên mặt Tần Phàm lộ ra vẻ vui mừng, hắn cảm giác như giữa mình và Ma Chủng kia đã có một tia liên hệ.

- Thu!

Nương theo tia liên hệ này, Tần Phàm dụng tâm thần khống chế lấy Ma Chủng thu năng lượng cuồng bạo của nó về, sau đó lại phân tán những năng lượng luyện thể này ra một cách có quy luật, đều đều chảy về phía kinh mạch cốt cách khiếu huyệt huyết nhục trong cơ thi, tuy rằng vẫn đau đớn khó nhịn nhưng không còn như lúc nãy nữa!

Tần Phàm đau khổ nhẫn nhịn cảm giác thống khổ kia, hắn cảm giác thần kinh mình như đang run rẩy vậy, linh hồn cũng muốn thoát thể mà đi, loại dày vò này thật khó chịu nổi.

- Buông tha, từ này trước giờ chưa bao giờ xuất hiện trên người ta cả!

Mặc dù chỉ chưa đầy một phút đồng hồ, nhưng trong cảm giác Tần Phàm lại như qua cả trăm năm vậy, hắn thậm chí hoàn toàn không cảm thấy là mình như còn sống, chỉ là trong đầu còn lại một tia thanh minh một mực nói cho hắn biết: phải kiên trì, vĩnh viễn không được vứt bỏ!

Thời gian qua đi từng phút từng giây.

Tần Phàm đột nhiên cảm giác được một cỗ thanh lưu bắt đầu xuất hiện trong cơ thể, loại cảm giác đau đớn này tựa hồ bắt đầu có xu thế yếu bớt, mà hắn vào lúc này cũng cảm thấy mình đang chậm rãi quay về thế giới này, ý nghĩ cũng hồi phục thanh minh.

- Đó là thủy nguyên khí do Thủy Kỳ Lân khống chế, nó đang tiến hành chữa trị thân thể ta, đã tiến vào giai đoạn Luyện Thể sau cùng rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tâm thần Tần Phàm khẽ động, rất nhanh liền bắt đầu kinh hỉ... Ma Chủng Luyện Thể cuối cùng cũng qua lúc khó khăn nhất, khổ tận cam lai rồi!

Lại qua một lúc

Tần Phàm phát hiện thân thể mình đã chậm rãi khôi phục lại như lúc ban đầu, vô luận trong cơ thể hay ngoài cơ thể, cốt cách và huyết nhục da thịt, so với trước kia, cường độ không biết đã đề cao gấp bao nhiêu lần!

- Ồ? Hư ảnh Kỳ Lân vẫn còn.

Tâm thần Tần Phàm lần nữaquan sát trong người, nhưng hắn lại phát hiện hư ảnh Kỳ Lân kia vào lúc này lại phá tan giới hạn, trực tiếp chui vào cánh tay phải của Tần Phàm.

- Đây là...

Tần Phàm lộ ra thần sắc kinh ngạc, đột nhiên mở to mắt, sau đó nhìn về phía tay phải mình, vào lúc này trên đó lại hiện lên một hình xăm Thủy Kỳ Lân!

- Chuyện gì xảy ra?

Tần Phàm nhíu mày, tiếp theo thử dùng sức nắm chặt hai đấm, hắn cảm giác được, đây là lực lượng thuộc về thể phách bản thân, cũng không phải là lực lượng võ khí do cảnh giới tu vị mang đến, cường đại mà hữu lực!

- Thể phách sau khi luyện hóa Ma Chủng đã cường đại hơn không chỉ gấp 10 làn! Đủ để ta thông qua luyện dược một lần tăng lên tới cảnh giới Võ sư rồi!

Sau khi thử thân thủ, hai mắt Tần Phàm bắn ra một hồi hào quang hưng phấn.

Sau đó hắn lại nhìn nhìn tay phải mình, trên đó truyền đến một loại cảm giác thập phần kỳ dị.

Uống! Tần Phàm tâm thần khẽ động, tay phải mạnh mẽ dùng sức đánh ra trước một quyền, theo một loại năng lượng chấn động kỳ dị, trên cánh tay vào lúc này vậy mà xuất hiện một tầng lân phiến màu xanh lá dữ tợn! Cái này rõ ràng chính là lân giáp trên người Thủy Kỳ Lân!

- Cảnh tay ta sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

Tần Phàm có chút khiếp sợ nhìn cánh tay mình, trên đó hiện ra hào quang bích lục khiến lòng người rung động. Hắn thử dùng tay sờ lên, cảm giác có một cỗ khí tức cứng rắn mát lạnh truyền đến.

Kỳ thật, năng lượng ẩn chứa trong Thủy Nguyên Ma Chủng rất khổng lồ, lấy thực lực Tần Phàm hiện giờ vẫn không thể hoàn toàn luyện hóa, cho nên Ma Chủng chỉ tiến hành cường hóa sơ bộ cả người Tần Phàm, còn một bộ phận năng lượng lưu lại thì tồn trữ trong cánh tay phải của hắn, đồng thời những năng lượng này lại đặc biệt cường hóa cánh tay phải của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ma Chủng tổng cộng có năm khỏa, mỗi lần luyện hóa một khỏa Ma Chủng sẽ cường hóa toàn bộ thân thể hắn một lần, lại cường hóa đặc biệt một bộ phận thân thể một lần, cho đến khi trải qua cường hóa năm lần và cường hóa đặc biết, như vậy mới xem như chính thức đạt được truyền thừa Thượng Cổ ma thân.

- Thoạt nhìn mặc dù có chút khó coi, nhưng cánh tay này mạnh hơn các bộ phận thân thể khác nhiều lắm, càng có lực lượng, lại có một ít thiên phú thủy hệ của Thủy Kỳ Lân, gặp nước có thể phát huy ra uy lực càng lớn ...

Tần Phàm cảm giác được trên cánh tay truyền đến đủ loại tn tức huyền bí, trong nội tâm chậm rãi có chút kích động.

Nắm thật chặt tay phải, tùy ý đánh ra một quyền về phía vách đá một bên.

Oanh! Như sắt thép va chạm, vách đá kia bị nện ra một hố to, đồng thời còn dọc theo hố sâu này lan các khe nứt ra bốn phương tám hướng, bất quá vách đá này cũng đủ kiên cố, ngược lại không vì vậy mà sụp đổ.

- Cái này...

Tần Phàm trừng mắt, có chút không thể tin, mình chỉ tùy ý đánh một kích, không bổ sung võ khí, hơn nữa cũng không sử dụng bất cứ vũ kỹ nào, dĩ nhiên lại có lực phá hoại như vậy.

- Lực lượng cánh tay phải này chỉ sợ gấp trăm lần trước kia!

Cho dù dựa vào lực lượng thân thể đối bính với Võ Giả ngũ cấp sử dụng võ khí công kích ta cũng không sợ chút nào!

Trong nội tâm Tần Phàm nổi lên một cỗ hào hùng, chỉ bằng vào lực lượng cơ thể đã có thể chiến đấu với võ giả! Nói cách khác, lực lượng tay phải hắn hiện giờ tương đương với toàn bộ võ khí trong cơ thể bộc phát ra.

- Chỉ là cánh tay này cũng không thể để thế được, nếu không rất dễ bị xem là quái vật.

Tần Phàm kích động qua đi liền cười khổ, sau đó tâm thần thử tiến vào cánh tay phải.

- Thu!

Sau một lát, Tần Phàm đã minh bạch huyền ảo trong đó, lập tức tâm thần khẽ động, khẽ quát một tiếng, thu cánh tay lại, sau đó lân phiến màu xanh lá trên đó liền nhanh chóng biến mất, cánh tay rất nhanh khôi phục lại như trước.

- Khôi phục nhân thân rồi, chỉ là lực lượng cũng theo đó giảm đi nhiều, xem ra muốn phát huy ra lực lượng cường đại nhất của Kỳ Lân Tí thì phải biến thành bộ dáng quái vật mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0