Đan Vũ Càn Khôn

Ma Chủng hiện! (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

- Hảo tiểu tử, mưu kế của ngươi được thực hiện rồi.

Lúc này Cổ Mặc cười nói, sau đó nghĩ một lát lại nói:

- Kỳ thật trên sách cổ còn một câu nhắc nhở ―― phi lưu trực hạ tam thiên xích, dũng giả phương kiến vô cùng bích. Cái này phi lưu thẳng xuống dưới 3000 xích rõ ràng nói chính là thác nước, nhưng vừa rồi ta đã cố ý thám thính toàn bộ tòa Ngưu Thủ sơn này một chút, cũng không nghe thấy tiếng nước chảy nào cả, cho nên ta cũng cảm thấy có chút không hiểu thấu, bất quá nếu nơi đây đã có động sâu, có thể phía dưới sẽ có các loại nước ngầm, tóm lại đến lúc đó chú ý một chút là được.

Nghe xong lời Cổ Mặc nói... Tần Phàm nhẹ gật đầu, thấy trong sơn động quá mức tối tăm, hắn liền lấy ra một khỏa Dạ Minh Châu, như vậy mới dần dần nhìn thấy thông đạo nhỏ hẹp phía trước, vừa vặn có thể khiến một người khom người đi qua.

- Không biết phía dưới là gì?

Tần Phàm vốn định cứ như vậy dọc theo thành động một mực trượt xuống, nhưng nghĩ nghĩ, Tần Phàm vẫn xuất ra một bình ngọc nhỏ, dùng sức lăn về phía trước một cái, sau đó bình tĩnh chờ đợi.

Nhưng nửa khắc đồng hồ qua đi, lại không nghe được bất luận tiếng vọng nào cả.

- Chuyện gì xảy ra? Sơn động này sâu vậy sao?

Tần Phàm nhướng mày, hắn cũng nghĩ qua là có thể có gì đó chặn nó rơi xuống, nhưng nhìn thành động vô cùng trơn nhắn, hơn nữa trong thông đạo thập phần yên tĩnh, cho dù là tiếng va chạm nho nhỏ cũng không nghe được.

Hắn liền lần nữa lấy ra một lọ lớn hơn, sau đó lăn xuống một vòng, cái chai càng lớn như vậy càng khó ngăn trở.

- Còn không có thanh âm?

Lại qua hồi lâu, tâm dần Tần Phàm dần trầm xuống.

"- uyệt động này thật có chút quỷ dị, bất quá nơi bảo vật xuất hiện thường thường đều không bình thường, Ma Chủng ngược lại rất có khả năng sẽ ở chỗ này.

Lúc này Cổ Mặc nói.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, lúc này hắn nhớ tới câu Cổ Mặc vừa nói, "Dũng giả phương kiên vô cùng bích", có lẽ vậy đây cũng là một lần khảo nghiệm dũng khí. Hắn cắn răng một cái liền không chờ thêm nữa, hai tay vịn trên vách động, quyết định mạo hiểm đi xuống xem một chút.

- Ồ? Dường như những người kia cũng vòng lại bên này rồi.

Lúc này Cổ Mặc ngưng thần nghe xong, lại đột nhiên nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy có chút ánh sáng ở phía trên truyền đến, không dám do dự thêm, vội vàng chống thành động trượt xuống dưới, tiếng ma sát "Xoẹt xoẹt" vang lên, tốc độ trượt không chậm chút nào!

Đông.

Lại qua chừng nửa khắc đồng hồ, rốt cục nghe thấy được một tiếng giống như bình ngọc vừa rồi rơi xuống mặt nước, nhưng bởi vì quá mức xa xôi nên chỉ nghe được tiếng nước chảy rất nhỏ.

- Phía dưới là nguồn nước?

Con mắt Tần Phàm sáng ngời, kết hợp với câu kia của Cổ Mặc, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc phấn chấn, tốc độ trượt cũng nhanh hơn vài phần.

Đông!

Lại một lần nữa tiếng vang truyền đến, lần này Tần Phàm lại nghe rõ ràng hơn một chút, có thể khẳng định đó là thanh âm cái chai thứ hai rơi xuống nước.

Nghe thấy thanh âm này, hắn lộ ra càng thêm chấn phấn, dùng võ khí bảo vệ lấy mông, sau đó liền tăng tốc trượt xuống dưới.

Càng xuống phía dưới, Tần Phàm càng cảm giác được một một cỗ mát lạnh từ bên dưới truyền đến, thấm vào xương tủy, khiến người toàn thân sảng khoái, sau đó còn có một cỗ hơi nước nhàn nhạt quanh quẩn trong thông đạo, ôn nhuận lấy da thịt khiếu huyệt.

Tần Phàm cơ hồ có thể khẳng định, phía dưới nhất định có nguồn nước lớn, mà vào lúc này hắn cũng minh bạch ý tứ "Phi lưu thẳng xuống dưới 3000 xích, dũng giả phương gặp vô cùng bích". 3000 xích nói căn bản không phải là thác nước! Mà là đầu thông đạo tịch mịch hẹp dài này! Phía dưới thông đạo dĩ nhiên là vô cùng bích rồi! Thông đạo này sâu không thấy đáy, có can đảm tiến vào tự nhiên cũng cần dũng khí phi phàm rồi!

Phi lưu thẳng xuống dưới 3000 xích, dũng giả phương gặp vô cùng bích! Nguyên lai chính là ý này.

Tần Phàm một đường trượt, một đường nghĩ đến các loại tâm tư. Chậm rãi, hắn đã bắt đầu cảm thấy thành động trở nên ẩm ướt, cái này chính là vì hơi nước quá nặng, hắn biết rõ, đã tới nơi rồi!

Quả nhiên, lại trượt một hồi, liền trông thấy phía dưới ẩn ẩn có ánh sáng truyền đến, thậm chí có thể đoán ra đó chính là phản xạ của thủy quang.

- Đã đến, cửa động ở ngay bên dưới!

Trong lòng Tần Phàm hưng phấn và hơi khẩn trương, Ma Chủng rất có thể ngay ở chỗ này! Cơ hội cải biến vận mệnh cũng ở ngay đây!

Xoẹt một tiếng, Tần Phàm dừng thân hình lại, tuy rằng hiện giờ hắn đã có chút không chờ được muốn lập tức tìm kiếm Ma Chủng, nhưng cũng không mất đi lý trí, vẫn lộ ra thập phần cẩn thận, hắn vịn cửa động, nhìn thoáng qua phía dưới.

- Quả nhiên là vô cùng bích ah!

Xem xét phía dưới, Tần Phàm không khỏi ngược lại hít một hơi hơi lạnh. Chỉ thấy đập vào mắt là một mảnh bích lục, dõi mắt nhìn lại cũng chỉ thấy một mảnh thế giới nước ngậm rộng lớn vô biên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đây là... Hư Vô Chi Hải!

Lúc này lại đột nhiên truyền tới thanh âm khiếp sợ của Cổ Mặc.

- Cái gì là Hư Vô Chi Hải? Ngươi nói phía dưới thật sự là biển sao?

Tần Phàm nghi hoặc hỏi thăm, dưới mặt đất Ngưu Thủ sơn bình thường này vậy mà tồn tại một cái biển!

- Đây là biển, nhưng không phải biển bình thường! Chỉ có nước của Hư Vô Chi Hải mới có vẻ tinh khiết như thế, không có một tia tạp chất, hơn nữa ngươi nhìn kỹ một chút, trong nước biển này cũng không có bất kỳ tôm cá gì cả... Chỉ có thủy nguyên khí tinh khiết nhất!

Cổ Mặc hưng phấn nói:

- Nhất định là rồi! Nơi này khẳng định là nơi chưa viên Ma Chủng thứ nhất! Ma Chủng này quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể chế tạo một cái Hư Vô Chi Hải lớn như vậy!

- Ngươi nói là, Ma Chủng ở phía dưới kia?

Tần Phàm con mắt sáng ngời.

- Đúng vậy, hoàn toàn trùng khớp với miêu tả sách cổ ghi lại về Ma Chủng! Khỏa Ma Chủng này chính là Thủy Nguyên Ma Chủng, ẩn chứa thủy nguyên khí vô cùng khổng lồ, lúc vô chủ sẽ tự động phát ra hình thành Hư Vô Chi Hải, mà khi nhận chủ sẽ thu toàn bộ Hư Vô Chi Hải về trong cơ thể! Chỉ là xem quy mô của Hư Vô Chi Hải này liền có thể biết rõ năng lực của Ma Chủng này đã vượt dự đoán rất nhiều, ta ngược lại có chút bận tâm không biết ngươi có thể thuận lợi luyện hóa nó không đây.

Cổ Mặc nhẹ gật đầu nói, tiếp theo cau mày, có chút lo lắng.

- Chỉ cần xác định ở chỗ này là được rồi, ta hiện giờ xuống dưới, trước tiên tìm được Ma Chủng đã nói sau.

Tần Phàm nói, sau đó muốn nhảy xuống dưới.

- Ồ? Trên đó hình như có người.

Nhưng vào lúc này, Cổ Mặc nghe thấy được phía trên truyền đến thanh âm, đột nhiên nói.

- Nhất định là người Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phát hiện ra ta trượt xuống, sau đó liền sai người xuống dò đường, ta phải nhanh chóng tìm được Ma Chủng mới được, nếu như một hai tên chúng ta còn xử được, nhưng đợi đến lúc bọn hắn xuống toàn bộ vậy thì chúng ta sẽ không chịu nổi rồi...

Sắc mặt Tần Phàm cũng trầm xuống, sau đó không hề do dự, xoay người nhảy xuống dưới Hư Vô Chi Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0