Đan Vũ Càn Khôn

Mọi việc. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Hắn dùng bí pháp kích phát tiềm lực của mình, công kích đã vô hạn đến gần Võ Tôn rồi, nhưng trình độ thân thể kỳ thật cũng rất khá. Vừa rồi hắn cũng nghĩ đến muốn bảo hộ chỗ yếu hại của mình, nhưng hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, Tần Phàm vậy mà ở dưới tình hình này còn có thể công kích vào chỗ hiểm trên người.

Vừa rồi trong sương mù, những người khác không thấy rõ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại thập phần tinh tường, hoàn thành nơi này rất khó xoay người, tố chất thân thể dù độ khó giảm xuống gấp đôi thậm chí gấp hai, hắn cũng không cách nào hoàn thành

- Trách không được thanh Viễn Cổ vũ khí kia lại rơi vào tay hắn, trách không được Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên đều không phải là đối thủ của hắn...

Vào thời khắc cuối cùng sinh mệnh, ý thức cuối cùng của Giang Hồng, khi nhìn qua Tần Phàm thì ánh mắt phức tạp cũng chậm rãi tiêu tán.

- Hi vọng bên trong có võ kỹ tâm pháp Giang Hải vạn trượng phá a.

Tần Phàm xóa đi vết máu trên khóe miệng, lại sờ lên trữ vật giới chỉ trong ngực, tâm âm thầm kỳ vọng nói. Đây chính là cơ hội hắn đột phá gông cùng tam trọng Man Ngưu Xông, hắn cũng không thể coi thường nên vừa rồi mới không nhịn được dùng ra "Thần thâu" .

Nếu thật sự có thể cải tiến tam trọng Man Ngưu Xông đến giống như Giang Hải vạn trượng phá, mà mỗi một trọng công kích lại không giảm yếu, như vậy lực công kích của hắn sẽ đạt tới một tình trạng cực kỳ khủng bố, thập chỉ còn mạnh hơn Bá Vương đao dung nhập Nhân Đao cũng không chừng.

- Minh chủ chết rồi

- Giang Hồng dĩ nhiên lại chết như vậy.

- Giang Hồng dùng bí pháp ép ra tiềm lực, thực lực đã vô hạn tiếp cận Võ Tôn, không thể tưởng được vẫn không phải là đối thủ của Tần Phàm.

- Thực lực Tần Phàm. . . rất là khó đoán.

Nhìn một kích qua đi, Minh chủ Đại Đoái Minh Giang Hồng đã ngã trên mặt đất, lời cũng nói không hết liền đoạn khí, mà Tần Phàm tuy rằng thổ một bún máu, nhưng vẫn vững vàng đứng đấy, thậm chí thần sắc như thường

Đối với kết quả này, vô luận là Càn Minh hay là Đại Đoái Minh đều vô cùng kinh ngạc.

- Làm sao có thể, vừa rồi Tần Phàm rõ ràng không phải là đối thủ của Minh chủ sao bỗng nhiên Minh chủ lại chết còn Tần Phàm vậy mà không có việc gì?

Mọi người Đại Đoái Minh một bên khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy có chút lẫn lộn. Nhưng giờ Giang Hồng đã té trên mặt đất, có người đi qua kiểm tra một chút, đích thật đã tắt thở không thể nghi ngờ.

- Tần Phàm này đến cùng dùng bí pháp gì, vậy mà như vậy liền giết chết Minh chủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếp theo đại bộ phận người Đại Đoái Minh lúc này đều lộ ra thần sắc sợ hãi, Tần Phàm có thực lực như thế vậy thì đám bọn họ căn bản không thể nào đánh một trận được.

- Chẳng lẽ lần đầu giao thủ là Tần Phàm che giấu thực lực? Thực lực thực tế của hắn đã có thể tương đương với Võ Tôn rồi sao?

Bởi vì không thấy rõ tình hình vừa rồi hai người giao thủ, nên có vài thành viên Đại Đoái Minh âm thầm đoán chừng, bởi vì vừa rồi Giang Hồng đã có thực lực vô hạn tiếp cận Võ Tôn, có thể đánh bại hắn, dĩ nhiên phải có thực lực Võ Tôn.

Tóm lại, vào lúc này, đại bộ phận người Đại Đoái Minh đều không còn chiến ý.

Ngay cả Minh chủ và Phó minh chủ đều bị đối phương một kích giết chết, mấy người bọn hắn còn lấy gì đánh với Tần Phàm?

- Các ngươi muốn cùng tiến lên sao?

Lúc này Tần Phàm nhìn thi thể Giang Hồng trên mặt đất, sau đó chuyển qua mọi người Đại Đoái Minh lạnh nhạt nói.

Người Đại Đoái Minh lúc này nghe được câu hỏi của Tần Phàm trong lòng đều mát lạnh, nhịn không được lui về sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Tần Phàm tràn đầy kiêng kị.

- Tần Phàm, linh huyệt này Đại Đoái Minh chúng ta không tranh đoạt nữa, chúng ta sẽ trả lại cho Càn Minh. . . Những người chúng ta có thể đi vào Chân Vũ thánh địa tu luyện đều không dễ dàng, hôm nay Minh chủ và Phó minh chủ của chúng ta đã bị chết, Đại Đoái Minh chỉ còn danh nghĩa, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng buông tha chúng ta một con ngựa.

Một lát sau, Đại Đoái Minh rốt cục có một người cố lấy dũng khí đi ra nói.

Tần Phàm lúc này nhìn thoáng qua bọn người Đặng Quảng, nhưng mọi người Càn Minh lại không lên tiếng, rõ ràng là đã giao quyền nói chuyện cho hắn. Tần Phàm mặc dù không đáp ứng làm minh chủ Càn Minh nhưng trên thực chất, bọn hắn đã xem Tần Phàm như đầu lĩnh rồi.

- Ha ha, lúc trước thực lực các ngươi cường thịnh thì cướp đoạt linh huyệt, giờ thực lực không đủ liền muốn rời đi, ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy được. Tần Phàm thấy mọi người Càn Minh khoonga i tỏ thái độ, chỉ đành xoay người nhàn nhạt nói với người Đại Đoái Minh.

- Cái kia. . . Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?

Mọi người của Đại Đoái Minh không khỏi sắc mặt đại biến, người đại biểu kia chỉ đành cẩn thận hỏi thăm.

- Vô luận làm chuyện gì cũng phải trả giá thật nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Phàm tiếp tục nhàn nhạt nói.

- Trả giá?

Người của Đại Đoái Minh và Càn Minh không khỏi khẽ giật mình.

- Lưu lại toàn bộ điểm cống hiến trên người các ngươi, coi như tiền thuê trong khoảng thời gian này các ngươi thuê linh huyệt này đi.

Ánh mắt Tần Phàm như có như không nhìn lướt qua mọi người Đại Đoái Minh, giống như tùy ý nói.

- Tiền thuê? Toàn bộ điểm cống hiến?

Đám người Đại Đoái Minh lúc này đều lộ ra thần sắc vô cùng đau lòng, điểm cống hiến có thể nói chính là vốn liếng trọng yếu khiến người nhanh chóng tăng lên tu vị trong Chân Vũ thánh địa, hôm nay lưu lại toàn bộ điểm cống hiến, mấy người bọn hắn cũng tương đương với phải phấn đầu thêm vài năm nữa.

- Như thế nào, không muốn sao?

Tần Phàm sắc mặt lạnh lẽo.

- Tốt, chỉ cần ngươi chịu buông tha chúng ta, chúng ta nguyện ý lưu lại toàn bộ điểm cống hiển, chỉ cầu chuyện hôm nay hai bên đều quên đi.

Một lát sau, đám người Đại Đoái Minh rốt cục cắn răng một cái mở miệng nói.

Bọn hắn không dám đắc tội Tần Phàm, đồng thời bọn hắn cũng đắc tội không nổi.

Người của Đại Đoái Minh hiện giờ đã kiêng kị Tần Phàm đến tình trạng e ngại, bọn hắn biết rõ thiếu niên áo xanh này nhất định tiền đồ vô lượng, nếu như bị người này thương nhớ đến thì nhất định sẽ là một hồi ác mộng.

- Được rồi, đặt thẻ của các người lên mặt đất cả đi, sau đó rời khỏi Thanh Dương Sơn, vĩnh viễn không được quay lại.

Tần Phàm cũng không phải loại người khát máu, Giang Hồng đã chết, tháy đám người Đại Đoái Minh đã chịu thua nên hắn cũng không muốn giết chóc thêm nữa. Hơn nữa hắn rất nhanh phải đi vào Thiên Cơ đỉnh rồi, thời gian ở lại thánh địa cũng không nhiều, không có khả năng một mực che chở Càn Minh được, hắn làm như vậy không những chấn nhiếp được người của Đại Đoái Minh mà còn có thể khiến những người khác trong thánh địa biết rõ, Càn Minh có Tần Phàm hắn che chở, người nào muốn hắn động thủ cũng phải suy nghĩ thật kỹ hậu quả.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn cố ý tay không đánh với Giang Hồng một trận, chính là để mấy người này biết rõ, mình cũng không phải dựa vào lực lượng vũ khí mà bản thân cũng có được thực lực chấn nhiếp một phương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0