Đan Vũ Càn Khôn

Một đao kia tao nhã. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

- Hẳn là đã chết a?

Hoàng Phong kia nhìn chằm chằm vào Tần Phàm thật lâu, phát hiện thật sự là không có phản ứng, lúc này mới nhếch miệng nói ra.

- Hừ, hi vọng hắn không có lảng phí hạt sen của chúng ta.

Hàn Đương kia hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói.

- Qua đi xem liền biết.

Trung niên nhân họ Dư kia phất phất tay, trầm giọng nói ra:

- Mọi người vẫn là cẩn thận một chút, từ hơn hai tháng trước xem ra, tiểu tử này cũng không đơn giản.

Cảm ứng được những người kia càng ngày càng gần, Tần Phàm rốt cục chậm rãi mở mắt, hôm nay Tạo Hóa Kim Liên này đã tương đương với một bộ phận thân thể của hắn, hắn không muốn cho những người này đạp vào cánh hoa.

- Ta ở bên trong đã qua hơn hai năm, tổng cộng hơn hai mươi bảy tháng, ở khoảng 800 ngày gì đó! Nhưng bên ngoài chỉ qua chín chín tám mươi mốt ngày?

Tần Phàm nghe những người kia nói, trong nội tâm âm thầm tính toán:

- Nói cách khác thời gian trong không gian kim liên này cùng bên ngoài trôi qua kém gấp 10 lần! Ở bên trong qua 10 ngày mới tương đương với bên ngoài một ngày!

- Ha ha, nói cách khác, ta ở bên trong lâu như vậy, bên ngoài còn chưa tới ba tháng, như vậy ta còn không có bỏ qua khảo hạch gia tộc thăng phẩm!

Lập tức Tần Phàm lộ ra một dáng tươi cười nhẹ nhõm, sau đó từ trên đài sen đứng lên, đạp đài sen một cái, cả người cao cao bay lên trời.

Mà lúc này, dưới thân thể của hắn, Tạo Hóa Kim Liên kia ở dưới khống chế của hắn, kim quang chói mắt lần nữa phát ra, cánh hoa bắt đầu khép lại lần nữa.

- Kim liên đóng lại lần nữa!

Hoàng Phong kia quýnh lên, đang muốn xông qua, nhưng trường đao trong tay Tần Phàm tùy tiện vẽ một cái, vài đạo tường nước chắn ở trước mặt của hắn.

Khi thân hình Tần Phàm rơi xuống lần nữa, kim liên cũng đã khép lại hoàn tất, hai chân của hắn vừa vặn rơi vào đỉnh nhọn của kia Tạo Hóa Kim Liên, từ trên cao nhìn xuống mấy người đang tới gần kia.

- Tạo Hóa Kim Liên này đã thuộc về tại hạ, các vị vẫn là trở về đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt Tần Phàm bình tĩnh đảo qua mọi người, sau đó tự tin thong dong nhàn nhạt nói ra, thanh âm không lớn, nhưng đầy đủ để cho mỗi người nghe rõ ràng.

- Tiểu tử, thật sự không thể tưởng được nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn không chết!

Hoàng Phong kia ngẩng đầu nhìn Tần Phàm đứng ở trên đỉnh kim liên, lộ ra có chút kinh ngạc, sau đó mặt mũi rung rung, nhe răng cười nói:

- Nhưng ngươi mới vừa nói cái gì? Tạo Hóa Kim Liên này là của ngươi? Có phải ngươi bị vây ở trong Tạo Hóa Kim Liên thành tên điên rồi hay không hả?

Sau đó hắn còn xoay người sang chỗ khác nhìn Lâm Hồng hỏi:

- Lâm Hồng, ngươi không phải nói trước kia người đã từng bị Tạo Hóa Kim Liên khốn qua đi ra, về sau biến thành tên điên sao? Ta xem quả nhiên là như vậy, ngươi xem tiểu tử này cũng bị điên rồi.

- Trong không gian kim liên không ăn không uống, lòng lại mang tuyệt vọng, người bình thường điên cũng không kỳ quái.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm, ở hắn xem ra, hắn và Tần Phàm tự nhiên đều không phải là người bình thường. Chỉ là ngoại trừ Tần Phàm, trước kia lại vẫn có người bị nhốt trong Tạo Hóa Kim Liên còn có thể đi ra, như thế lại để cho hắn có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn cũng không biết sự tình Tạo Hóa Kim Liên ở chín chín tám mươi mốt ngày sẽ nở rộ lần nữa.

- Tiểu tử, giao toàn bộ hạt sen ra, Hàn gia ta lưu ngươi toàn thây.

Âm thanh của Cổ Mặc vừa rơi xuống, Hàn Đương ở đối diện lạnh lùng nhìn Tần Phàm, trong miệng âm trầm nói.

Tần Phàm nhếch miệng mỉm cười, thong dong đứng ở trên đỉnh kim liên, không có tiếp tục nói chuyện.

- Tiểu huynh đệ, sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn, Dư mỗ khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn giao hạt sen ra, nếu không đừng trách chúng ta vô tình! Không nói gạt ngươi, hôm nay trọng kiếm trong tay Dư mỗ đã khát vọng giết chóc, ta cũng không biết có thể áp chế nó bao lâu.

Lúc này trung niên nhân họ Dư kia cũng ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, âm trầm nói.

Kỳ thật hắn trông thấy Tần Phàm tự tin như vậy, trong lòng cũng có chút kiêng kị, muốn dùng ngôn ngữ thăm dò Tần Phàm.

- Ha ha, ta cũng không gạt chư vị, hôm nay thanh trường đao trong tay ta đồng dạng đã khát khao khó nhịn rồi!

Tần Phàm nắm Hỏa Vân đao trong tay, mỉm cười, trong tâm hào hùng kích động, nhìn về phía dưới ngoắc tay. Hôm nay hắn đã trở thành Linh Vũ sư, lại luyện hóa được viên Ma chủng thứ ba, hắn cũng rất muốn biết hiện tại mình mạnh như thế nào!

Mà những người ở phía dưới này, vừa vặn có thể cho hắn kiểm tra thực lực của mình.

- Dư ca, tiểu tử này thoạt nhìn có chút cổ quái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Hoàng Phong kia cũng nhìn ra Tần Phàm dị thường, mở miệng nói.

- Giả vờ giả vịt!

Hoàng Phong vừa dứt lời, Hàn Đương lại nhịn không được, chỉ thấy hắn dùng sức đạp mạnh mặt hồ, thân hình cao cao nhảy lên, Kim Xà kiếm trong tay bí mật mang theo Băng Nguyên khí sắc bén, thẳng tắp đâm tới Tần Phàm.

Tần Phàm nhìn thân ảnh của Hàn Đương rất nhanh tới gần, chỉ là thong dong đứng đấy, thân hình vẫn không nhúc nhích, đôi mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, khóe miệng chậm rãi nổi lên một tia khinh thường.

Trước khi tiến vào Tạo Hóa Kim Liên, hắn chỉ là Tiên thiên Võ sư, nhưng đã cùng Hàn Đương này đánh không chia trên dưới rồi, hôm nay hắn đã trở thành Linh Vũ sư, lại luyện hóa được Huyền Vũ Ma chủng, như vậy Hàn Đương này đã không thể làm đối thủ của hắn rồi.

Rất nhanh, thân hình của Hàn Đương liền đi tới trước mặt Tần Phàm, trông thấy ý khinh thường trên khóe miệng Tần Phàm, trong nội tâm lập tức giận dữ, Kim Xà kiếm đem hết toàn lực đâm tới Tần Phàm.

- Tiểu tử kia thật sự điên rồi, thậm chí ngay cả né tránh cũng không làm.

Phía dưới bọn người Hoàng Phong cũng đều lộ ra thần sắc trêu tức, giống như đã nhìn thấy cảnh Tần Phàm bị đâm chết.

Mà trung niên nhân họ Dư kia lại chẳng biết tại sao, trong lòng luôn cảm thấy có một tia bất an.

Phanh!

Kim Xà kiếm của Hàn Đương tựa hồ là trực tiếp đâm vào lồng ngực Tần Phàm, nhưng mà lại truyền ra thanh âm Kim Thạch giao kích, cũng không có xuất hiện tràng diện huyết tinh như mọi người tưởng tượng.

Lại nhìn Tần Phàm, thời điểm Kim Xà kiếm của Hàn Đương sắp sửa đâm đến hắn, lại có một tầng khí kình hoàng sắc hùng hậu đột nhiên xuất hiện, trực tiếp ngăn trở một kiếm này của Hàn Đương.

Trên mặt Tần Phàm xuất hiện một tia lãnh ý, ngay khi Hàn Đương cảm thấy ngạc nhiên kia, Hỏa Vân đao trong tay nhanh như thiểm điện chém ra, lập tức một hồi ánh lửa hiện lên, Hỏa Vân đao trong tay hắn thật sự mang theo Liệt Hỏa hừng hực, trực tiếp chém qua bên hông Hàn Đương.

Hô…

Tiếng gió qua đi, thân thể của Hàn Đương lập tức bị chia làm hai nửa, sau đó phun đầy huyết, chậm rãi ngã xuống trong hồ.

Trông thấy một màn này, toàn bộ mọi người phía dưới đều ngơ ngẩn! Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chuyện đã xảy ra trước mắt, quá nhanh, bọn hắn cơ hồ đều cho là mình sinh ra ảo giác.

- Điều này sao có thể...

Kể cả trung niên nhân họ Dư kia ở bên trong, trong nội tâm tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0