Muốn hay không? (2)
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
- Chẳng lẽ Lãnh Thiền nói là chính bản thân hắn?
Lúc này Tần Phàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn trung niên nam tử trước mặt, nhưng Lãnh Thiền chỉ mới là tam kiếp Bán Thần, nếu như 23 tuổi liền trở thành Bán Thần cường giả, chắc có lẽ hiện tại không thể nào mới ở cảnh giới này.
- Ta nói không phải tự chính mình, mà là đệ đệ của ta.
Lãnh Thiền biết rõ ý tứ ánh mắt của Tần Phàm, hắn lại hơi thở dài một tiếng, mang theo cô đơn nói:
- Đệ đệ này của ta thiên phú dị bẩm, thực lực đã sớm vượt qua ta, là một gã bát kiếp Bán Thần. Bất quá hắn trời sinh tính háo thắng, hơn nữa truy cầu đối với võ đạo đã đến một loại cảnh giới si mê, hắn đi khắp toàn bộ Mạc Lợi Thần Đảo, thậm chí còn thử vượt sông đến những thần đảo khác, tìm kiếm lấy các loại phương pháp cùng bảo vật tăng võ đạo lên.
Nghe đến đó, Tần Phàm im lặng, nhưng mà cũng cảm thấy không quá ngoài ý muốn. Câu cửa miệng đạo không si không thành tài, thật giống như hắn, chính là vì si mê đối với luyện đan, nên sáng tạo ra Vô Thượng thiên phú của hắn ở trên đan đạo.
- Bạch Hổ châu là hắn tìm được.
Lãnh Thiền nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Tần Phàm tiếp tục nói:
- Mà sau khi hắn nhận được Bạch Hổ châu này, thì ác mộng của nó bắt đầu, vì một khỏa nghịch thiên bảo vật này, có vô số cường giả võ đạo đến đây đuổi giết hắn... Cuối cùng, hắn trọng thương ở trên tay một gã Thất Kiếp Bán Thần. Trước khi hắn sắp chết đi, hắn nghĩ biện pháp đem một khỏa Bạch Hổ châu này tiễn đưa trở lại cho ta.
- Ý của ngươi là muốn nhắc nhở ta, ta lấy đến khỏa Bạch Hổ châu này, liền chẳng khác gì là sẽ chọc vào phiền toái vô tận?
Vào lúc này Tần Phàm khẽ chau mày, sau đó mở lời hỏi.
- Đúng vậy, Tần Phàm, ngươi hoàn toàn chính xác rất có thiên phú. Ta ở trên người của ngươi tựa hồ thấy được bóng dáng đệ đệ của ta, cho nên ta không muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của hắn, ta có thể đem Bạch Hổ châu này giao cho ngươi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết phong hiểm đằng sau khỏa Bạch Hổ châu này.
Lãnh Thiền chỉ là bình tĩnh nói:
- Trên thực tế, lúc này đây mục tiêu của bọn người Đậu Khi là ta, mà không phải là thương đội chúng ta hộ tống. Hiện tại sự tình trên người của ta có Bạch Hổ châu đã bạo lộ rồi, ta cũng không dám đem khỏa Bạch Hổ châu dính đầy máu tươi cầm ở trên người.
Tần Phàm lần nữa trầm mặc.
- Cái này là Bạch Hổ châu.
Mà vào lúc này, Lãnh Thiền từ trong Trữ Vật Giới Chỉ lấy ra một cái hộp màu trắng có hoa văn tang thương, phong cách cổ xưa nói ra:
- Hiện tại ta giao nó cho ngươi, cũng nhắc nhở ngươi tin tức lấy đi khỏa Bạch Hổ châu này, đoán chừng rất nhanh sẽ bị truyền đi, ngươi rất có thể sẽ chọc cho người đuổi giết vô cùng vô tận.
Hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ, nhìn thoáng qua cái hộp màu trắng kia, hắn cảm thấy trong đó truyền đến chấn động thần bí đặc thù. Hắn biết rõ Lãnh Thiền nói rất đúng sự thực, đây là Bạch Hổ châu, đồng thời đối phương nói cũng không phải là chuyện giật gân, một khỏa Bạch Hổ châu này hiện tại biến thành một củ khoai lang phỏng tay.
Hắn lấy nó đi, là đại biểu cho rất có thể sẽ chọc vào phiền toái vô cùng vô tận.
Hiện trường có hơn mười người, người giấu ở bên trong hai bên sơn thể cũng có không ít, chỉ cần mình lấy đi Bạch Hổ châu, tin tức này tuyệt đối là phong tỏa truyền đi không được. Cho dù hắn nhẫn tâm muốn diệt khẩu, nhưng đừng nói hắn có thực lực đối phó nhiều nhị kiếp Bán Thần như vậy hay không, nếu như hơn một trăm người này cố tình muốn chạy trốn, hắn khẳng định cũng là truy không được.
Muốn hay là không muốn?
- Võ đạo khó đi, nhưng dù ngàn vạn khó, ta vẫn không chùng bước.
Nhưng mà hắn cũng không có quá nhiều suy nghĩ, tiếp theo trong nháy mắt, Tần Phàm kiên định nhận lấy cái hộp chứa Bạch Hổ châu kia. Sau đó gào thét một tiếng, mang theo Tần Chiến phá không mà đi.
Đã đi ra đội ngũ, Tần Phàm dứt khoát hướng lấy phương hướng Bạch Mông Thành mà đi.
Lúc này đây, thời điểm hắn nhận lấy Bạch Hổ châu cũng không có quá nhiều do dự, cho dù là biết rõ cầm Bạch Hổ châu này sẽ chọc lên không ít phiền toái, nhưng hắn còn không sợ. Bởi vì hắn biết rõ bản tâm của mình, hắn biết rõ mình muốn cái gì.
Thực lực!
Hiện tại Tần Phàm cần có nhất chính là rất nhanh tăng thực lực của mình lên!
Hiện tại hắn chỉ là một gã Bát cấp Võ Thánh, tuy bởi vì lực lượng Ma chủng cùng Hồng Mục Chiến Trư phối hợp, hắn có thể vượt cấp giết người, nhưng cảnh giới của hắn vẫn là quá thấp! Đối thủ của hắn, cũng không phải là Bán Thần cường giả bình thường đơn giản như vậy!
Yêu Thần!
Trong đoạn thời gian này, Tần Phàm đối với đảo chủ Yêu Thần đảo này cũng đã có một chút hiểu rõ. Ở trong Tân Thế Giới có bảy mươi hai Thần đảo, từng đảo chủ đều là cảnh giới Cửu Kiếp Bán Thần. Yêu Thần, có thể nói là người nổi bật trong đó, cường giả bên trong Cửu Kiếp Bán Thần!
Mà Yêu Thần đảo, trong bảy mươi hai Thần đảo của Tân Thế Giới, là một thần đảo duy nhất do Yêu tộc làm chủ, là Yêu Thần này một tay thành lập. Ở trong Yêu Thần đảo, địa vị của yêu thú thậm chí nếu so với nhân loại còn cao hơn, không có nhân loại dám ở trên Thần đảo này tùy tiện đắc tội Yêu tộc, bởi vì chủ nhân tòa thần đảo này tựu là Yêu tộc.
Ở thế giới nhân loại cường giả xưng bá, lại có thể thành lập một thần đảo do yêu thú xưng hùng, thực lực Yêu Thần này có thể nghĩ.
Đồng thời cũng có thể tưởng tượng, cho dù là hiện tại Tần Phàm đã có được thực lực đối kháng tam kiếp Bán Thần, nhưng ở trước mặt Cửu Kiếp Bán Thần này, hắn vẫn là nhỏ yếu như con sâu cái kiến. Hiện tại Yêu Thần đối với hắn mà nói, thật sự là quá mạnh mẽ, hắn không có một chút phần thắng. Dù chỉ là tiến vào Yêu Thần đảo, hắn cũng không có tin tưởng cùng dũng khí.
Bởi vì nếu như ngày đó cướp đi Tần Li hóa bướm đúng là Yêu Thần. Như vậy chỉ sợ Yêu Thần sẽ nhận ra hắn, hiện tại tùy tiện tiến về Yêu Thần đảo, sẽ chỉ là đánh rắn động cỏ, thậm chí là tự tìm đường chết. Nhớ tới bàn tay lớn che bầu trời lúc trước kia, chỉ là khí tức cường đại cũng đã để cho lòng hắn vì sợ mà tâm rung động rồi.
- Vô luận như thế nào, ta cũng phải nhanh tăng thực lực lên.
Nghĩ đến tình cảnh của người yêu bây giờ còn không biết như thế nào, Tần Phàm nghĩ tới liền cảm thấy trái tim đau nhức. Hắn nắm chặt nắm đấm lại, nhìn xem phương hướng xa xa, trong lòng của hắn thập phần trầm trọng.
Mà muốn tăng thực lực của mình lên, cách nhanh nhất, không thể nghi ngờ là Ma chủng.
Cho nên, lúc này đây Tần Phàm mới có thể khát vọng đối với Bạch Hổ châu như thế, thậm chí cơ hồ là vi phạm nguyên tắc muốn ra tay cướp đoạt. Phàm là bất cứ tin tức gì cùng Ma chủng có quan hệ, hắn đều không muốn bỏ qua, tóm lại càng nhanh tìm được khỏa Ma chủng cuối cùng này càng tốt.
- Lãnh Thiền, lúc này đây coi như ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, về sau có cơ hội ta sẽ trả lại cho ngươi.
Lúc này Tần Phàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn trung niên nam tử trước mặt, nhưng Lãnh Thiền chỉ mới là tam kiếp Bán Thần, nếu như 23 tuổi liền trở thành Bán Thần cường giả, chắc có lẽ hiện tại không thể nào mới ở cảnh giới này.
- Ta nói không phải tự chính mình, mà là đệ đệ của ta.
Lãnh Thiền biết rõ ý tứ ánh mắt của Tần Phàm, hắn lại hơi thở dài một tiếng, mang theo cô đơn nói:
- Đệ đệ này của ta thiên phú dị bẩm, thực lực đã sớm vượt qua ta, là một gã bát kiếp Bán Thần. Bất quá hắn trời sinh tính háo thắng, hơn nữa truy cầu đối với võ đạo đã đến một loại cảnh giới si mê, hắn đi khắp toàn bộ Mạc Lợi Thần Đảo, thậm chí còn thử vượt sông đến những thần đảo khác, tìm kiếm lấy các loại phương pháp cùng bảo vật tăng võ đạo lên.
Nghe đến đó, Tần Phàm im lặng, nhưng mà cũng cảm thấy không quá ngoài ý muốn. Câu cửa miệng đạo không si không thành tài, thật giống như hắn, chính là vì si mê đối với luyện đan, nên sáng tạo ra Vô Thượng thiên phú của hắn ở trên đan đạo.
- Bạch Hổ châu là hắn tìm được.
Lãnh Thiền nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Tần Phàm tiếp tục nói:
- Mà sau khi hắn nhận được Bạch Hổ châu này, thì ác mộng của nó bắt đầu, vì một khỏa nghịch thiên bảo vật này, có vô số cường giả võ đạo đến đây đuổi giết hắn... Cuối cùng, hắn trọng thương ở trên tay một gã Thất Kiếp Bán Thần. Trước khi hắn sắp chết đi, hắn nghĩ biện pháp đem một khỏa Bạch Hổ châu này tiễn đưa trở lại cho ta.
- Ý của ngươi là muốn nhắc nhở ta, ta lấy đến khỏa Bạch Hổ châu này, liền chẳng khác gì là sẽ chọc vào phiền toái vô tận?
Vào lúc này Tần Phàm khẽ chau mày, sau đó mở lời hỏi.
- Đúng vậy, Tần Phàm, ngươi hoàn toàn chính xác rất có thiên phú. Ta ở trên người của ngươi tựa hồ thấy được bóng dáng đệ đệ của ta, cho nên ta không muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của hắn, ta có thể đem Bạch Hổ châu này giao cho ngươi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết phong hiểm đằng sau khỏa Bạch Hổ châu này.
Lãnh Thiền chỉ là bình tĩnh nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trên thực tế, lúc này đây mục tiêu của bọn người Đậu Khi là ta, mà không phải là thương đội chúng ta hộ tống. Hiện tại sự tình trên người của ta có Bạch Hổ châu đã bạo lộ rồi, ta cũng không dám đem khỏa Bạch Hổ châu dính đầy máu tươi cầm ở trên người.
Tần Phàm lần nữa trầm mặc.
- Cái này là Bạch Hổ châu.
Mà vào lúc này, Lãnh Thiền từ trong Trữ Vật Giới Chỉ lấy ra một cái hộp màu trắng có hoa văn tang thương, phong cách cổ xưa nói ra:
- Hiện tại ta giao nó cho ngươi, cũng nhắc nhở ngươi tin tức lấy đi khỏa Bạch Hổ châu này, đoán chừng rất nhanh sẽ bị truyền đi, ngươi rất có thể sẽ chọc cho người đuổi giết vô cùng vô tận.
Hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ, nhìn thoáng qua cái hộp màu trắng kia, hắn cảm thấy trong đó truyền đến chấn động thần bí đặc thù. Hắn biết rõ Lãnh Thiền nói rất đúng sự thực, đây là Bạch Hổ châu, đồng thời đối phương nói cũng không phải là chuyện giật gân, một khỏa Bạch Hổ châu này hiện tại biến thành một củ khoai lang phỏng tay.
Hắn lấy nó đi, là đại biểu cho rất có thể sẽ chọc vào phiền toái vô cùng vô tận.
Hiện trường có hơn mười người, người giấu ở bên trong hai bên sơn thể cũng có không ít, chỉ cần mình lấy đi Bạch Hổ châu, tin tức này tuyệt đối là phong tỏa truyền đi không được. Cho dù hắn nhẫn tâm muốn diệt khẩu, nhưng đừng nói hắn có thực lực đối phó nhiều nhị kiếp Bán Thần như vậy hay không, nếu như hơn một trăm người này cố tình muốn chạy trốn, hắn khẳng định cũng là truy không được.
Muốn hay là không muốn?
- Võ đạo khó đi, nhưng dù ngàn vạn khó, ta vẫn không chùng bước.
Nhưng mà hắn cũng không có quá nhiều suy nghĩ, tiếp theo trong nháy mắt, Tần Phàm kiên định nhận lấy cái hộp chứa Bạch Hổ châu kia. Sau đó gào thét một tiếng, mang theo Tần Chiến phá không mà đi.
Đã đi ra đội ngũ, Tần Phàm dứt khoát hướng lấy phương hướng Bạch Mông Thành mà đi.
Lúc này đây, thời điểm hắn nhận lấy Bạch Hổ châu cũng không có quá nhiều do dự, cho dù là biết rõ cầm Bạch Hổ châu này sẽ chọc lên không ít phiền toái, nhưng hắn còn không sợ. Bởi vì hắn biết rõ bản tâm của mình, hắn biết rõ mình muốn cái gì.
Thực lực!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại Tần Phàm cần có nhất chính là rất nhanh tăng thực lực của mình lên!
Hiện tại hắn chỉ là một gã Bát cấp Võ Thánh, tuy bởi vì lực lượng Ma chủng cùng Hồng Mục Chiến Trư phối hợp, hắn có thể vượt cấp giết người, nhưng cảnh giới của hắn vẫn là quá thấp! Đối thủ của hắn, cũng không phải là Bán Thần cường giả bình thường đơn giản như vậy!
Yêu Thần!
Trong đoạn thời gian này, Tần Phàm đối với đảo chủ Yêu Thần đảo này cũng đã có một chút hiểu rõ. Ở trong Tân Thế Giới có bảy mươi hai Thần đảo, từng đảo chủ đều là cảnh giới Cửu Kiếp Bán Thần. Yêu Thần, có thể nói là người nổi bật trong đó, cường giả bên trong Cửu Kiếp Bán Thần!
Mà Yêu Thần đảo, trong bảy mươi hai Thần đảo của Tân Thế Giới, là một thần đảo duy nhất do Yêu tộc làm chủ, là Yêu Thần này một tay thành lập. Ở trong Yêu Thần đảo, địa vị của yêu thú thậm chí nếu so với nhân loại còn cao hơn, không có nhân loại dám ở trên Thần đảo này tùy tiện đắc tội Yêu tộc, bởi vì chủ nhân tòa thần đảo này tựu là Yêu tộc.
Ở thế giới nhân loại cường giả xưng bá, lại có thể thành lập một thần đảo do yêu thú xưng hùng, thực lực Yêu Thần này có thể nghĩ.
Đồng thời cũng có thể tưởng tượng, cho dù là hiện tại Tần Phàm đã có được thực lực đối kháng tam kiếp Bán Thần, nhưng ở trước mặt Cửu Kiếp Bán Thần này, hắn vẫn là nhỏ yếu như con sâu cái kiến. Hiện tại Yêu Thần đối với hắn mà nói, thật sự là quá mạnh mẽ, hắn không có một chút phần thắng. Dù chỉ là tiến vào Yêu Thần đảo, hắn cũng không có tin tưởng cùng dũng khí.
Bởi vì nếu như ngày đó cướp đi Tần Li hóa bướm đúng là Yêu Thần. Như vậy chỉ sợ Yêu Thần sẽ nhận ra hắn, hiện tại tùy tiện tiến về Yêu Thần đảo, sẽ chỉ là đánh rắn động cỏ, thậm chí là tự tìm đường chết. Nhớ tới bàn tay lớn che bầu trời lúc trước kia, chỉ là khí tức cường đại cũng đã để cho lòng hắn vì sợ mà tâm rung động rồi.
- Vô luận như thế nào, ta cũng phải nhanh tăng thực lực lên.
Nghĩ đến tình cảnh của người yêu bây giờ còn không biết như thế nào, Tần Phàm nghĩ tới liền cảm thấy trái tim đau nhức. Hắn nắm chặt nắm đấm lại, nhìn xem phương hướng xa xa, trong lòng của hắn thập phần trầm trọng.
Mà muốn tăng thực lực của mình lên, cách nhanh nhất, không thể nghi ngờ là Ma chủng.
Cho nên, lúc này đây Tần Phàm mới có thể khát vọng đối với Bạch Hổ châu như thế, thậm chí cơ hồ là vi phạm nguyên tắc muốn ra tay cướp đoạt. Phàm là bất cứ tin tức gì cùng Ma chủng có quan hệ, hắn đều không muốn bỏ qua, tóm lại càng nhanh tìm được khỏa Ma chủng cuối cùng này càng tốt.
- Lãnh Thiền, lúc này đây coi như ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, về sau có cơ hội ta sẽ trả lại cho ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro