Mượn lực. (2)
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
Không chỉ có gia tộc thăng phẩm cần Linh Vũ sư trở lên, hơn nữa sau khi tiến vào Yêu thú hoang nguyên, càng làm cho hắn là Tiên thiên Võ sư trở nên như lúc trước, vẫn là càm giác vô lực.
- Có lẽ chỉ có trở thành Võ Tôn, mới miễn cưỡng xem như là cường giả a!
Trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, đối với Chân Vũ thánh địa cũng càng thêm hướng tới. Đi ra là hắn có thể trở thành Võ Tôn, nếu như đã trở thành Võ Tôn, như vậy hết thảy trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
- Bất quá bây giờ đừng nghĩ trước nhiều như vậy, đợi thoát khỏi Trấn Yêu thành đuổi bắt đã rồi hãy nói, ngay lập tức sẽ tìm ra viên ma chủng thứ ba, sau đó cố gắng thành một Linh Vũ sư, như vậy ở vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên, tối thiểu coi như là có chút bảo đảm, Tần Phàm nhìn lại phía sau, phát hiện người Trấn Yêu thành kia là càng đuổi càng gần.
- Tiểu tử, hiện tại nữ tử kia cùng người Trấn Yêu thành cách ngươi chưa đủ 300m rồi, ngươi lại về phía trước một chút, đợi thời điểm bọn hắn đều vừa vặn chứng kiến đối phương, ngươi liền dùng Chu Tước chi dực bay đi.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.
Tần Phàm đáp ứng, chạy một hồi nữa, quả nhiên nhìn thấy nữ tử thần bí kia, lúc này nàng vừa vặn giết chết một con yêu thú, trông thấy Tần Phàm, liền lập tức cầm kiếm bổ qua.
- Khoảng cách này tựu hồ tốt rồi.
Tần Phàm nhìn thoáng qua phía sau, thấy lúc này người của Trấn Yêu thành cách mình hơn trăm mét, hắn liền dùng sức đạp trên mặt đất một cái, cao cao nhảy lên một cây đại thụ.
Nhìn thoáng qua phía dưới, hắn mỉm cười, Chu Tước chi dực ở sau lưng mở ra, bay đến giữa không trung.
Mà những Hắc võ của Trấn Yêu thành kia, bởi vì đột nhiên mất đi mục tiêu, lúc này đều lộ ra một tia ngạc nhiên, sắc mặt ngốc trệ, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp, chỉ là ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, không có hành động bước tiếp theo.
Nhưng nữ tử thần bí kia hôm nay lại chỉ biết giết choc, cũng không cân nhắc nhiều như vậy, trông thấy có người nàng sẽ giết, vô luận là Tần Phàm hay là Hắc võ của Trấn Yêu thành.
Hống!
Hống!
Trong nháy mắt, những Hắc võ kia bị nữ tử thần bí giết chết mất hai cái, sau đó không có một tia do dự, trường kiếm không ngừng, tiếp tục giết hại những Hắc võ khác.
- Những người Trấn Yêu thành này bị khống chế, hậu quả là đã không có tư tưởng bình thường của mình, chỉ biết nghe lệnh làm việc.
Tần Phàm trông thấy một màn này, trong nội tâm cũng đã minh bạch hết thảy.
- Giết chết nữ nhân này!
Lúc này, Ngân võ Số 3 đuổi theo phía sau kia rốt cục đã đến, trông thấy những Hắc võ kia bị tàn sát, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.
Những Hắc võ kia nghe thấy mệnh lệnh, lập tức liền bắt đầu công kích nữ tử thần bí kia.
- May mắn vừa rồi ta không có bị khống chế, nếu không sẽ giống như bọn họ.
Tần Phàm lòng còn sợ hãi thở ra một hơi, nếu để cho hắn biến thành khôi lỗi như vậy, hắn tình nguyện chết đi.
- Bất quá Ngân trang võ sĩ kia tựa hồ như bảo lưu lại tư tưởng của mình, cũng có năng lực hành động độc lập, đoán chừng Trấn Yêu thành này khống chế người cũng phân loại.
Tần Phàm phát hiện lúc này Ngân võ kia đang ngẩng đầu lên nhìn mình, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng không có như những Hắc võ kia lộ ra ngốc trệ.
- Vẫn là trước ly khai nơi này đã.
Tần Phàm không dám dừng lại, Chu Tước chi dực trên lưng vỗ mạnh, bắt đầu bay về phương đông, bất quá lần này bởi vì muốn tránh Trấn Yêu thành, cho nên quấn một vòng lớn thật lớn.
Bay đến khoảng cách rất xa, thấy đã thành công mượn lực thoát khỏi Trấn Yêu thành đuổi bắt, Tần Phàm rơi xuống một sơn cốc ẩn nấp, sau đó ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, bắt đầu luyện hóa hạt giống niệm lực trong thức hải.
- Thành công rồi.
Ước chừng qua một khắc chung, Tần Phàm rốt cục hoàn toàn luyện hóa, trong thức hải của hắn lần nữa trở nên tinh thuần, hơn nữa tinh thần niệm lực của bản thân cũng trở nên càng thêm ngưng thực và cường đại.
- Hả?
Nhưng vào lúc này, Tần Phàm đột nhiên cảm giác được viên ma chủng thứ ba truyền đến cảm ứng trở nên mãnh liệt, hắn lại để cho cánh tay Kỳ Lân hiện ra trạng thái nguyên thủy, càng cơ hồ có thể rõ ràng cảm giác được ở giữa cộng minh lẫn nhau.
- Tựa hồ cách viên ma chủng thứ ba không xa!
Tần Phàm vốn là lộ ra vẻ ngạc nhiên, lập tức hưng phấn lên.
- Tiểu tử, ngươi cảm giác được tung tích của viên Ma chủng thứ ba?
Lúc này Cổ Mặc thấy Tần Phàm lộ ra bộ dáng này, không khỏi hỏi.
- Ân, hiện tại ta có thể rõ ràng cảm ứng thấy, tựa hồ viên Ma chủng thứ ba này cách nơi đây không xa, thậm chí có khả năng ở trong sơn cốc này.
Tần Phàm nhẹ gật đầu nói, sơn cốc này thoạt nhìn thập phần tĩnh mịch, bên ngoài cốc là rất khó cảm giác được sơn cốc này đến tột cùng lớn đến bao nhiêu.
- Nhưng mà lúc trước không phải ngươi cảm giác được Ma chủng kia là ở địa phương tương đối gần vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên sao? Hiện tại ở chỗ này ngươi ngay cả lục cấp yêu thú cũng không có đụng phải, chỉ coi như là biên giới vòng trong, cùng lúc trước ngươi cảm ứng tựa hồ không hợp rồi.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.
- Hình như là vậy.
Tần Phàm tinh tế nhớ lại thoáng một phát, thật đúng là như Cổ Mặc nói, hắn cũng không khỏi có chút nghi hoặc.
- Đã như vầy, ngươi cảm ứng chắc có lẽ không xảy ra sai lầm, ngươi lại hảo hảo cảm ứng lần nữa thoáng một phát.
Cổ Mặc tiếp tục nói.
- Có phải là bởi vì viên Ma chủng thứ ba này đã bị người hoặc là yêu thú tìm được hay không? Cho nên mới di động phương vị!
Vừa cẩn thận cảm ứng một hồi, Tần Phàm phát hiện trong sơn cốc này y nguyên truyền đến cảm ứng mãnh liệt, sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, trong nội tâm kinh hãi.
- Cũng có khả năng này.
Cổ Mặc cũng nhíu mày.
- Vô luận như thế nào cũng không thể để cho người khác lấy đi.
Tần Phàm cắn răng, rất nhanh chạy về phương hướng cảm ứng được trong cốc, Ma chủng này cùng hắn quan hệ trọng đại, hôm nay trong lòng của hắn cũng không khỏi gấp gáp.
- Tỉnh táo một chút!
Âm thanh quát lạnh của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm, có chút nghiêm khắc nói:
- Có thể tìm được viên Ma chủng thứ ba, cũng thành công lấy đi, há có thể là thế hệ đơn giản, ngươi tùy tiện xông vào như vậy là muốn chết sao? Tâm bình tĩnh của ngươi chạy đi đâu rồi!
- Cái kia nên làm gì bây giờ?
Nghe được Cổ Mặc quát lạnh, thân hình Tần Phàm khẽ giật mình, chậm rãi bình tĩnh lại, vừa rồi bởi vì hắn quá mức khẩn trương cho Ma chủng, thật là có chút mất đi bình tĩnh.
- Ngươi lại hảo hảo cảm ứng vị trí Ma chủng kia thoáng một phát, xem còn ở đó hay không.
Cổ Mặc tỉnh táo nói.
- Tựa hồ tạm thời không có di động.
Tần Phàm nhắm mắt lại cảm ứng một hồi, mở miệng nói.
- Vậy ngươi càng không cần phải gấp gáp, có thể cảm ứng được cách nơi này còn xa lắm không?
Cổ Mặc lại hỏi.
- Cụ thể xa bao nhiêu không thể cảm giác được, nhưng từ trình độ cảm ứng mãnh liệt kia truyền đến mà xem, có lẽ cách nơi này chưa đủ một trăm dặm a.
- Có lẽ chỉ có trở thành Võ Tôn, mới miễn cưỡng xem như là cường giả a!
Trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, đối với Chân Vũ thánh địa cũng càng thêm hướng tới. Đi ra là hắn có thể trở thành Võ Tôn, nếu như đã trở thành Võ Tôn, như vậy hết thảy trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
- Bất quá bây giờ đừng nghĩ trước nhiều như vậy, đợi thoát khỏi Trấn Yêu thành đuổi bắt đã rồi hãy nói, ngay lập tức sẽ tìm ra viên ma chủng thứ ba, sau đó cố gắng thành một Linh Vũ sư, như vậy ở vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên, tối thiểu coi như là có chút bảo đảm, Tần Phàm nhìn lại phía sau, phát hiện người Trấn Yêu thành kia là càng đuổi càng gần.
- Tiểu tử, hiện tại nữ tử kia cùng người Trấn Yêu thành cách ngươi chưa đủ 300m rồi, ngươi lại về phía trước một chút, đợi thời điểm bọn hắn đều vừa vặn chứng kiến đối phương, ngươi liền dùng Chu Tước chi dực bay đi.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.
Tần Phàm đáp ứng, chạy một hồi nữa, quả nhiên nhìn thấy nữ tử thần bí kia, lúc này nàng vừa vặn giết chết một con yêu thú, trông thấy Tần Phàm, liền lập tức cầm kiếm bổ qua.
- Khoảng cách này tựu hồ tốt rồi.
Tần Phàm nhìn thoáng qua phía sau, thấy lúc này người của Trấn Yêu thành cách mình hơn trăm mét, hắn liền dùng sức đạp trên mặt đất một cái, cao cao nhảy lên một cây đại thụ.
Nhìn thoáng qua phía dưới, hắn mỉm cười, Chu Tước chi dực ở sau lưng mở ra, bay đến giữa không trung.
Mà những Hắc võ của Trấn Yêu thành kia, bởi vì đột nhiên mất đi mục tiêu, lúc này đều lộ ra một tia ngạc nhiên, sắc mặt ngốc trệ, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp, chỉ là ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, không có hành động bước tiếp theo.
Nhưng nữ tử thần bí kia hôm nay lại chỉ biết giết choc, cũng không cân nhắc nhiều như vậy, trông thấy có người nàng sẽ giết, vô luận là Tần Phàm hay là Hắc võ của Trấn Yêu thành.
Hống!
Hống!
Trong nháy mắt, những Hắc võ kia bị nữ tử thần bí giết chết mất hai cái, sau đó không có một tia do dự, trường kiếm không ngừng, tiếp tục giết hại những Hắc võ khác.
- Những người Trấn Yêu thành này bị khống chế, hậu quả là đã không có tư tưởng bình thường của mình, chỉ biết nghe lệnh làm việc.
Tần Phàm trông thấy một màn này, trong nội tâm cũng đã minh bạch hết thảy.
- Giết chết nữ nhân này!
Lúc này, Ngân võ Số 3 đuổi theo phía sau kia rốt cục đã đến, trông thấy những Hắc võ kia bị tàn sát, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.
Những Hắc võ kia nghe thấy mệnh lệnh, lập tức liền bắt đầu công kích nữ tử thần bí kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- May mắn vừa rồi ta không có bị khống chế, nếu không sẽ giống như bọn họ.
Tần Phàm lòng còn sợ hãi thở ra một hơi, nếu để cho hắn biến thành khôi lỗi như vậy, hắn tình nguyện chết đi.
- Bất quá Ngân trang võ sĩ kia tựa hồ như bảo lưu lại tư tưởng của mình, cũng có năng lực hành động độc lập, đoán chừng Trấn Yêu thành này khống chế người cũng phân loại.
Tần Phàm phát hiện lúc này Ngân võ kia đang ngẩng đầu lên nhìn mình, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng không có như những Hắc võ kia lộ ra ngốc trệ.
- Vẫn là trước ly khai nơi này đã.
Tần Phàm không dám dừng lại, Chu Tước chi dực trên lưng vỗ mạnh, bắt đầu bay về phương đông, bất quá lần này bởi vì muốn tránh Trấn Yêu thành, cho nên quấn một vòng lớn thật lớn.
Bay đến khoảng cách rất xa, thấy đã thành công mượn lực thoát khỏi Trấn Yêu thành đuổi bắt, Tần Phàm rơi xuống một sơn cốc ẩn nấp, sau đó ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, bắt đầu luyện hóa hạt giống niệm lực trong thức hải.
- Thành công rồi.
Ước chừng qua một khắc chung, Tần Phàm rốt cục hoàn toàn luyện hóa, trong thức hải của hắn lần nữa trở nên tinh thuần, hơn nữa tinh thần niệm lực của bản thân cũng trở nên càng thêm ngưng thực và cường đại.
- Hả?
Nhưng vào lúc này, Tần Phàm đột nhiên cảm giác được viên ma chủng thứ ba truyền đến cảm ứng trở nên mãnh liệt, hắn lại để cho cánh tay Kỳ Lân hiện ra trạng thái nguyên thủy, càng cơ hồ có thể rõ ràng cảm giác được ở giữa cộng minh lẫn nhau.
- Tựa hồ cách viên ma chủng thứ ba không xa!
Tần Phàm vốn là lộ ra vẻ ngạc nhiên, lập tức hưng phấn lên.
- Tiểu tử, ngươi cảm giác được tung tích của viên Ma chủng thứ ba?
Lúc này Cổ Mặc thấy Tần Phàm lộ ra bộ dáng này, không khỏi hỏi.
- Ân, hiện tại ta có thể rõ ràng cảm ứng thấy, tựa hồ viên Ma chủng thứ ba này cách nơi đây không xa, thậm chí có khả năng ở trong sơn cốc này.
Tần Phàm nhẹ gật đầu nói, sơn cốc này thoạt nhìn thập phần tĩnh mịch, bên ngoài cốc là rất khó cảm giác được sơn cốc này đến tột cùng lớn đến bao nhiêu.
- Nhưng mà lúc trước không phải ngươi cảm giác được Ma chủng kia là ở địa phương tương đối gần vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên sao? Hiện tại ở chỗ này ngươi ngay cả lục cấp yêu thú cũng không có đụng phải, chỉ coi như là biên giới vòng trong, cùng lúc trước ngươi cảm ứng tựa hồ không hợp rồi.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.
- Hình như là vậy.
Tần Phàm tinh tế nhớ lại thoáng một phát, thật đúng là như Cổ Mặc nói, hắn cũng không khỏi có chút nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đã như vầy, ngươi cảm ứng chắc có lẽ không xảy ra sai lầm, ngươi lại hảo hảo cảm ứng lần nữa thoáng một phát.
Cổ Mặc tiếp tục nói.
- Có phải là bởi vì viên Ma chủng thứ ba này đã bị người hoặc là yêu thú tìm được hay không? Cho nên mới di động phương vị!
Vừa cẩn thận cảm ứng một hồi, Tần Phàm phát hiện trong sơn cốc này y nguyên truyền đến cảm ứng mãnh liệt, sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, trong nội tâm kinh hãi.
- Cũng có khả năng này.
Cổ Mặc cũng nhíu mày.
- Vô luận như thế nào cũng không thể để cho người khác lấy đi.
Tần Phàm cắn răng, rất nhanh chạy về phương hướng cảm ứng được trong cốc, Ma chủng này cùng hắn quan hệ trọng đại, hôm nay trong lòng của hắn cũng không khỏi gấp gáp.
- Tỉnh táo một chút!
Âm thanh quát lạnh của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm, có chút nghiêm khắc nói:
- Có thể tìm được viên Ma chủng thứ ba, cũng thành công lấy đi, há có thể là thế hệ đơn giản, ngươi tùy tiện xông vào như vậy là muốn chết sao? Tâm bình tĩnh của ngươi chạy đi đâu rồi!
- Cái kia nên làm gì bây giờ?
Nghe được Cổ Mặc quát lạnh, thân hình Tần Phàm khẽ giật mình, chậm rãi bình tĩnh lại, vừa rồi bởi vì hắn quá mức khẩn trương cho Ma chủng, thật là có chút mất đi bình tĩnh.
- Ngươi lại hảo hảo cảm ứng vị trí Ma chủng kia thoáng một phát, xem còn ở đó hay không.
Cổ Mặc tỉnh táo nói.
- Tựa hồ tạm thời không có di động.
Tần Phàm nhắm mắt lại cảm ứng một hồi, mở miệng nói.
- Vậy ngươi càng không cần phải gấp gáp, có thể cảm ứng được cách nơi này còn xa lắm không?
Cổ Mặc lại hỏi.
- Cụ thể xa bao nhiêu không thể cảm giác được, nhưng từ trình độ cảm ứng mãnh liệt kia truyền đến mà xem, có lẽ cách nơi này chưa đủ một trăm dặm a.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro