Nghênh chiến Sa Vũ. (1)
Hỏa Thụ
2024-07-24 03:27:15
Kỳ thật, sau khi thắng Quách Ngọc thì Tần Phàm đã tiến vào top 8 Thiên
Tài Chiến. Mà Dư Quái bỏ quyền nhận thua thì xem như Tần Phàm đã giành
thắng lợi trận thứ hai, nói cách khác thì hiện giờ hắn đã vững vàng tiến vào bán kết.
Sau trận này chính là vòng bán kết Thiên Tài Chiến.
Chỉ cần chiến thắng thêm một trận là hắn có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết rồi.
Cùng so tài với nươời khác tại trận quyết chiến đỉnh Tử Cấm.
Chiến đấu chấm dứt nhanh chóng khiến Tần Phàm ngốc ngốc ngồi ở tràng quyết chiến một thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, hắn tranh thủ khôi phục khí Nguyên võ và thể lực tiêu hao khi đối đầu với Quách Ngọc. Càng tiến vào vòng trong thì hắn thậm chí có một loại cảm giác nhàm chán.
- Đối thủ kế tiếp của ta sẽ là ai? Mạc Y? Sa Vũ hay là DỊch Khuyết?
Tần Phàm ngồi xếp bằng giữa đài quyết chiến, bình tĩnh nhắm hai mắt, hai lỗ tai triển khai thính lực lắng nghe thanh âm chiến đấu tứ phía.
Không biết là trùng hợp hay là Thần Điện an bài, hắn tựa hồ cảm giác được ba người Mạc Y Sa Vũ Dịch Khuyết vẫn còn trong tràng quyết chiến, hơn nữa đều không ở cùng một chỗ, nói cách khác thì ba người này chưa đụng độ nhau.
Mà ba người này nghe nói là có khả năng đạt giải quán quân cao nhất. Tuy lúc trước ở ngoài thành thì biểu hiện bên ngoài của bọn hắn không sai biệt nhau lắm nhưng Tần PHàm ẩn ẩn cảm thấy trong ba người bọn hắn thì Dịch Khuyết có thực lực cao nhất, và nghe nói hắn còn là á quân mùa Thiên Tài Chiến trước.
Hơn nữa, kỳ quái hơn chính là, lúc này Tần Phàm tựa hồ cảm thấy một cỗ khí tức đặc biệt quen thuộc, ít nhất thì Tần Phàm có thể biết rõ độ mẫn cảm linh hồn của người này cực cao, rất có thể là một gã Luyện Dược Sư.
Trận tiếp theo là trận bán kết nên hiện giờ hắn được an bài một ít thời gian để nghỉ ngơi.
- Đã đến.
Qua gần nửa giờ sau, rốt cục TẦn Phàm đã nghe được bốn phía đã chấn động lên, tường cao hạ xuống lần nữa, đài quyết chiến lại hiện ra, hắn biết rõ vòng bán kết cuối cùng đã bắt đầu.
- Đối thủ của ta là... Sa Vũ Đại Chấn Quốc.
Thị lực Tần PHàm rất mạnh, lúc tường cao vừa hạ xuống, đài quyết chiến vừa di động thì hắn đã thấy được đối thủ của mình.
Tương tự Nhiếp bá, hắn là một thanh niên ngăm đen, mặc đại hồng bào hỏa hồng sắc như đại biểu cho nhiệt hỏa, thần sắc lạnh lùng.
So với Sa Vũ thì thị lực của Tần Phàm mạnh hơn rất nhiều, cho nên lúc Tần Phàm nhìn thấy Sa Vũ thì đối phương chỉ thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ của hắn.
- Đối thủ của ta là ai? Dịch Khuyết? Mạc Y? Hay là Quách Ngọc kia?
Khóe miệng Sa Vũ nhếch lên một tia kiêu ngạo hơi có chút tà khí, tràn đầy tin tưởng với bản thân.
Khi hai tòa quyết chiến đài chậm rãi tới gần nhau, hắn dần dần phát hiện người nọ cũng không phải quen thuộc mà còn khiến hắn thoáng có chút ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ đối thủ của hắn lại là Tần Phàm.
Thẳng đến khi Tần Phàm và hắn chỉ còn cách nhau 100m thì hắn phát hiện thân ảnh phía đối diện chính là thiếu niên áo xanh mới chỉ tiến nhập thánh địa hơn nửa năm nhưng danh tiếng cực thịnh.
Cái này khiến hắn hơi có chút ngoài ý muốn.
Tuy Tần Phàm là người tiến vào thành quyết chiến đầu tiên nhưng hắn cảm thấy Tần Phàm đã tiêu hao đại lượng thực lực để chứng tỏ bản thân. Hơn nữa không phải ai tới thành trước thì thực lực sẽ cao hơn.
Thực lực cường đại chính thức đều là cường giả chuẩn Võ Tôn chân chính tiến vào đỉnh Thiên Cơ. Vô luận là khí thế hay là khí lực thì những người chưa tiến vào đỉnh Thiên Cơ không thể so sánh, chưa nói đến những phương diện khác như võ kỹ và quy tắc cảm ngộ.
Bất quá, trên thực tế, lúc song phương cách nhau 300m Tần Phàm đã có thể nhìn thấy đối thủ của mình là Sa Vũ mà khi còn 100m Sa Vũ mới thấy được Tần Phàm. Khi so sánh cái này thì biết thực lực cả hai đã chênh lệch không nhỏ rồi. Đương nhiên, THiên Tài CHiến lần này không phải chỉ so thị lực.
Hơn nữa Sa Vũ cũng không biết vấn đề này nên hắn cũng không có chút lo nghĩ gì.
Lúc cách nhau 50m thì thực tế đã có vài tòa đài quyết chiến đã kết hợp với nhau. Chỉ là hai người đã tiến vào vòng quyết chiến đợi cho 8 tòa đài quyết chiến hợp lại với nhau tạo thành một khoảng không gian khoảng chừng 500m2, đầy đủ rộng lớn, có thể khiến người tham chiến tùy ý thi triển thực lực.
- Tần Phàm, không thể tưởng được đối thủ của ta trận này lại là ngươi. Không thể tưởng được ngươi có thể đi đến đây. Xem ra lúc trước ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
Hai mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía trước, thanh âm Sa Vũ ngưng tụ lại, nhàn nhạt truyền về phía Tần Phàm.
- Đa tạ học trưởng tán dương, kỳ thật tại hạ chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi.
Tần Phàm cũng chỉ khẽ cười nói. Trên thực tế, hai trận đấu trước đối với hắn mà nói thì quả thật so với tưởng tượng vẫn còn dễ hơn.
- A, vô luận là ngươi khiêm tốn hay là nhờ vào vận khí thì cũng chỉ tới đây thôi. Hiện giờ ta tuyên bố vận khí của ngươi đã chấm dứt, lần Thiên Tài CHiến này ngươi cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.
Sa Vũ khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nói.
- Thật sao? Như thế nào mà tại hạ cảm giác mình sẽ sớm tiến vào đỉnh Tử Cấm vậy?
Sắc mặt Tần Phàm không chút thay đổi, bình tĩnh đáp trả, không vì Sa Vũ đả kích mà dao động chút nào.
- Ngươi muốn tiến vào đỉnh Tử Cấm? Ý của ngươi là Sa Vũ ta sẽ bại bởi một tên ma mới như ngươi? Ha ha, thật sự là nực cười.
Sa Vũ cười cười khinh miệt.
- Sa Vũ học trưởng, mọi chuyện đều có thể xảy ra, đúng chứ? Ta khuyên học trưởng trước khi mọi chuyện bắt đầu thì không nên khoa trương quá đáng kẻo chút nữa không xuống đài được.
Tần Phàm tiếp tục mỉm cười, nói ra.
- Ha ha.
Sa Vũ ngửa mặt lên trời cười to một tiếng điên cuồng rồi lập tức cúi đầu xuống nhìn Tần Phàm, có chút nghiêm túc nói ra:
- Tần Phàm, ngươi quả thật không tệ, lúc này mà có thể ổn định tâm tĩnh của mình, trấn định như thế. Trên thực tế thì ngươi chỉ là một người tiến vào thánh địa Chân Vũ chỉ nửa năm. Có thể đi đến đây thì đã rất không tệ rồi. Bất quá, tiếc là ngươi không thể tiến xa hơn được nữa.
- A, ý của Sa Vũ học trưởng là sẽ không hạ thủ lưu tình với ta sao?
Ý tứ của Sa Vũ là Tần Phàm gặp khó khăn vẫn trấn định nhưng Tần Phàm cũng không muốn phản bác, chỉ cảm thấy có chút nghi hoặc với câu nói sau của Sa Vũ.
- Đúng thế, ngươi thông minh đấy.
Sa Vũ nhìn Tần Phàm, nói với vẻ trêu tức:
- Lúc trước ngươi đắc tội Nhiếp Bá, mà phụ thân của hắn và phụ thân ta có chút quan hệ, cho nên trước khi THiên Tài Chiến bắt đầu thì hắn đã nhờ vả ta nếu gặp phải ngươi thì sẽ không để ngươi còn sống mà rời khỏi chiến trường.
- Sa Vũ này tựa hồ biểu đạt quyết tâm muốn giết Tần Phàm a?
Trên gác cao Thần Điện, Kim Thượng trưởng lão càng ngày càng ôm nhiều hi vọng với Tần Phàm không khỏi chau mày. Hắn tinh tường thực lực của Sa Vũ, bản thân là người nổi bật trong các Linh Vũ Sư, cộng với năm năm tu luyện tại đỉnh Thiên Cơ thì thực lực khẳng định đã đến một tình trạng khủng bố.
Sau trận này chính là vòng bán kết Thiên Tài Chiến.
Chỉ cần chiến thắng thêm một trận là hắn có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết rồi.
Cùng so tài với nươời khác tại trận quyết chiến đỉnh Tử Cấm.
Chiến đấu chấm dứt nhanh chóng khiến Tần Phàm ngốc ngốc ngồi ở tràng quyết chiến một thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, hắn tranh thủ khôi phục khí Nguyên võ và thể lực tiêu hao khi đối đầu với Quách Ngọc. Càng tiến vào vòng trong thì hắn thậm chí có một loại cảm giác nhàm chán.
- Đối thủ kế tiếp của ta sẽ là ai? Mạc Y? Sa Vũ hay là DỊch Khuyết?
Tần Phàm ngồi xếp bằng giữa đài quyết chiến, bình tĩnh nhắm hai mắt, hai lỗ tai triển khai thính lực lắng nghe thanh âm chiến đấu tứ phía.
Không biết là trùng hợp hay là Thần Điện an bài, hắn tựa hồ cảm giác được ba người Mạc Y Sa Vũ Dịch Khuyết vẫn còn trong tràng quyết chiến, hơn nữa đều không ở cùng một chỗ, nói cách khác thì ba người này chưa đụng độ nhau.
Mà ba người này nghe nói là có khả năng đạt giải quán quân cao nhất. Tuy lúc trước ở ngoài thành thì biểu hiện bên ngoài của bọn hắn không sai biệt nhau lắm nhưng Tần PHàm ẩn ẩn cảm thấy trong ba người bọn hắn thì Dịch Khuyết có thực lực cao nhất, và nghe nói hắn còn là á quân mùa Thiên Tài Chiến trước.
Hơn nữa, kỳ quái hơn chính là, lúc này Tần Phàm tựa hồ cảm thấy một cỗ khí tức đặc biệt quen thuộc, ít nhất thì Tần Phàm có thể biết rõ độ mẫn cảm linh hồn của người này cực cao, rất có thể là một gã Luyện Dược Sư.
Trận tiếp theo là trận bán kết nên hiện giờ hắn được an bài một ít thời gian để nghỉ ngơi.
- Đã đến.
Qua gần nửa giờ sau, rốt cục TẦn Phàm đã nghe được bốn phía đã chấn động lên, tường cao hạ xuống lần nữa, đài quyết chiến lại hiện ra, hắn biết rõ vòng bán kết cuối cùng đã bắt đầu.
- Đối thủ của ta là... Sa Vũ Đại Chấn Quốc.
Thị lực Tần PHàm rất mạnh, lúc tường cao vừa hạ xuống, đài quyết chiến vừa di động thì hắn đã thấy được đối thủ của mình.
Tương tự Nhiếp bá, hắn là một thanh niên ngăm đen, mặc đại hồng bào hỏa hồng sắc như đại biểu cho nhiệt hỏa, thần sắc lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
So với Sa Vũ thì thị lực của Tần Phàm mạnh hơn rất nhiều, cho nên lúc Tần Phàm nhìn thấy Sa Vũ thì đối phương chỉ thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ của hắn.
- Đối thủ của ta là ai? Dịch Khuyết? Mạc Y? Hay là Quách Ngọc kia?
Khóe miệng Sa Vũ nhếch lên một tia kiêu ngạo hơi có chút tà khí, tràn đầy tin tưởng với bản thân.
Khi hai tòa quyết chiến đài chậm rãi tới gần nhau, hắn dần dần phát hiện người nọ cũng không phải quen thuộc mà còn khiến hắn thoáng có chút ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ đối thủ của hắn lại là Tần Phàm.
Thẳng đến khi Tần Phàm và hắn chỉ còn cách nhau 100m thì hắn phát hiện thân ảnh phía đối diện chính là thiếu niên áo xanh mới chỉ tiến nhập thánh địa hơn nửa năm nhưng danh tiếng cực thịnh.
Cái này khiến hắn hơi có chút ngoài ý muốn.
Tuy Tần Phàm là người tiến vào thành quyết chiến đầu tiên nhưng hắn cảm thấy Tần Phàm đã tiêu hao đại lượng thực lực để chứng tỏ bản thân. Hơn nữa không phải ai tới thành trước thì thực lực sẽ cao hơn.
Thực lực cường đại chính thức đều là cường giả chuẩn Võ Tôn chân chính tiến vào đỉnh Thiên Cơ. Vô luận là khí thế hay là khí lực thì những người chưa tiến vào đỉnh Thiên Cơ không thể so sánh, chưa nói đến những phương diện khác như võ kỹ và quy tắc cảm ngộ.
Bất quá, trên thực tế, lúc song phương cách nhau 300m Tần Phàm đã có thể nhìn thấy đối thủ của mình là Sa Vũ mà khi còn 100m Sa Vũ mới thấy được Tần Phàm. Khi so sánh cái này thì biết thực lực cả hai đã chênh lệch không nhỏ rồi. Đương nhiên, THiên Tài CHiến lần này không phải chỉ so thị lực.
Hơn nữa Sa Vũ cũng không biết vấn đề này nên hắn cũng không có chút lo nghĩ gì.
Lúc cách nhau 50m thì thực tế đã có vài tòa đài quyết chiến đã kết hợp với nhau. Chỉ là hai người đã tiến vào vòng quyết chiến đợi cho 8 tòa đài quyết chiến hợp lại với nhau tạo thành một khoảng không gian khoảng chừng 500m2, đầy đủ rộng lớn, có thể khiến người tham chiến tùy ý thi triển thực lực.
- Tần Phàm, không thể tưởng được đối thủ của ta trận này lại là ngươi. Không thể tưởng được ngươi có thể đi đến đây. Xem ra lúc trước ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
Hai mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía trước, thanh âm Sa Vũ ngưng tụ lại, nhàn nhạt truyền về phía Tần Phàm.
- Đa tạ học trưởng tán dương, kỳ thật tại hạ chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi.
Tần Phàm cũng chỉ khẽ cười nói. Trên thực tế, hai trận đấu trước đối với hắn mà nói thì quả thật so với tưởng tượng vẫn còn dễ hơn.
- A, vô luận là ngươi khiêm tốn hay là nhờ vào vận khí thì cũng chỉ tới đây thôi. Hiện giờ ta tuyên bố vận khí của ngươi đã chấm dứt, lần Thiên Tài CHiến này ngươi cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.
Sa Vũ khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thật sao? Như thế nào mà tại hạ cảm giác mình sẽ sớm tiến vào đỉnh Tử Cấm vậy?
Sắc mặt Tần Phàm không chút thay đổi, bình tĩnh đáp trả, không vì Sa Vũ đả kích mà dao động chút nào.
- Ngươi muốn tiến vào đỉnh Tử Cấm? Ý của ngươi là Sa Vũ ta sẽ bại bởi một tên ma mới như ngươi? Ha ha, thật sự là nực cười.
Sa Vũ cười cười khinh miệt.
- Sa Vũ học trưởng, mọi chuyện đều có thể xảy ra, đúng chứ? Ta khuyên học trưởng trước khi mọi chuyện bắt đầu thì không nên khoa trương quá đáng kẻo chút nữa không xuống đài được.
Tần Phàm tiếp tục mỉm cười, nói ra.
- Ha ha.
Sa Vũ ngửa mặt lên trời cười to một tiếng điên cuồng rồi lập tức cúi đầu xuống nhìn Tần Phàm, có chút nghiêm túc nói ra:
- Tần Phàm, ngươi quả thật không tệ, lúc này mà có thể ổn định tâm tĩnh của mình, trấn định như thế. Trên thực tế thì ngươi chỉ là một người tiến vào thánh địa Chân Vũ chỉ nửa năm. Có thể đi đến đây thì đã rất không tệ rồi. Bất quá, tiếc là ngươi không thể tiến xa hơn được nữa.
- A, ý của Sa Vũ học trưởng là sẽ không hạ thủ lưu tình với ta sao?
Ý tứ của Sa Vũ là Tần Phàm gặp khó khăn vẫn trấn định nhưng Tần Phàm cũng không muốn phản bác, chỉ cảm thấy có chút nghi hoặc với câu nói sau của Sa Vũ.
- Đúng thế, ngươi thông minh đấy.
Sa Vũ nhìn Tần Phàm, nói với vẻ trêu tức:
- Lúc trước ngươi đắc tội Nhiếp Bá, mà phụ thân của hắn và phụ thân ta có chút quan hệ, cho nên trước khi THiên Tài Chiến bắt đầu thì hắn đã nhờ vả ta nếu gặp phải ngươi thì sẽ không để ngươi còn sống mà rời khỏi chiến trường.
- Sa Vũ này tựa hồ biểu đạt quyết tâm muốn giết Tần Phàm a?
Trên gác cao Thần Điện, Kim Thượng trưởng lão càng ngày càng ôm nhiều hi vọng với Tần Phàm không khỏi chau mày. Hắn tinh tường thực lực của Sa Vũ, bản thân là người nổi bật trong các Linh Vũ Sư, cộng với năm năm tu luyện tại đỉnh Thiên Cơ thì thực lực khẳng định đã đến một tình trạng khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro