Đan Vũ Càn Khôn

Ngoan Thánh Cừu Bách Hải. (1)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

Cho dù Phong Vô Cực có liều mạng cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng Tần Phàm lo lắng trong gia tộc hắn có thêm cường giả võ thánh càng mạnh hơn, dù sao hắn không hiểu biết được nhiều về chuyện của Phong gia.

- Hừ, nếu Phong gia thật sự còn dám tới gây chuyện với ta, ta sẽ không để ý cho bọn hắn một giáo huấn suốt đời khó quên!

Nhớ tới Phong Vô Cực, sắc mặt Tần Phàm có chút lạnh lùng.

Hắn giết chết Phong Bạch Vũ, trên thực tế còn chưa hoàn toàn gây thù oán với Phong gia, thậm chí Phong Vô Cực tới tầm thù hắn cũng có thể lý giải, nhưng nếu Đại Chấn quốc Phong gia không biết điều tự cuốn vào, vậy thật sự hoàn toàn đắc tội hắn!

Tu luyện có chút mệt mỏi, vung lắc tạp niệm trong lòng, Tần Phàm nhìn ra bình nguyên bên ngoài.

Bởi vì đã là chạng vạng, bên ngoài thập phần nhu hòa, trên bình nguyên gió nhẹ thổi qua, ánh hoàng hôn buông xuống trải vàng khắp mặt đất.

Đúng lúc này, cảm giác được ngọn gió thổi vào mặt, thần sắc Tần Phàm chợt động, mẫn tuệ nghe ra khí tức nguy hiểm bên trong, lập tức liền trở nên cảnh giác!

- Tiểu Vũ, mau nhanh dừng xe!

Sắc mặt trầm xuống, Tần Phàm lập tức gọi Hồng Vũ.

- Công tử, làm sao vậy?

Nghe được thanh âm của Tần Phàm, Hồng Vũ vội vàng cho xe ngựa dừng lại, xoay người hỏi. Thực lực của hắn không cách nào cảm ứng được khí tức nguy hiểm đang đến kia.

- Tiểu Vũ, trên đường này thật vất vả cho ngươi, ngươi đưa ta tới đây là được, hiện tại ngươi có thể trở về đi thôi, trên đường đi ngươi phải cẩn thận, khi trở lại Đại Ly quốc trước tiên phải hội họp cùng người trong gia tộc rồi hãy quay về Hồng gia!

Lúc này Tần Phàm dặn dò Hồng Vũ.

- Vì sao vậy công tử? Còn cách Bạch Ngân Thành thật xa đâu!

Hồng Vũ không khỏi ngẩn ra.

- Tự mình ta đi qua thì tốt hơn!

Tần Phàm lắc đầu, sau đó lấy ra mấy bình bạch ngọc đưa ra trước tiếp tục nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nơi này có một ít đan dược, có lợi thật lớn trong việc tăng cao võ đạo của ngươi, ngươi dựa theo cách chỉ dẫn sử dụng là được.

- Công tử…

Hồng Vũ có chút do dự tiếp nhận mấy bình bạch ngọc, lúc này thân hình Tần Phàm đã nhảy ra khỏi xe ngựa.

- Nhớ kỹ mau nhanh trở về, đừng nên quay đầu!

Tần Phàm nhảy ra khỏi xe trực tiếp lướt qua xe, hướng phía trước bay đi thật nhanh, đợi sau khi hắn bay ra xa vài trăm thước thanh âm mới truyền vào trong tai Hồng Vũ.

- Công tử…

Thấy Tần Phàm đột nhiên rời đi, Hồng Vũ cảm thấy có chút ảm đạm. Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn rõ mấy bình bạch ngọc trong tay, vừa xem nhất thời tinh thần liền chấn động.

Chân Võ Đan có thể giúp người tăng lên một cảnh giới cùng nửa cấp tiểu cảnh giới, Huyễn Võ Đan tăng nhanh tốc độ tu luyện, Tinh Nguyên Đan tăng được lý giải độ chặt chẽ cùng độ tinh khiết của nguyên khí…

Tần Phàm cho hắn mấy bình đan dược đều là đan dược trân quý dùng đề thăng cảnh giới, những đan dược này cho dù những đệ tử thiên tài ở trong Đại Ly Hồng gia cũng chưa chắc có được.

Hắn chỉ là con trai của một mã phu đột nhiên có được đan dược trân quý như vậy, không thể nghi ngờ là phúc trạch cùng cơ duyên cực lớn, cho dù là những thiên tài đệ tử trong gia tộc cũng phải hâm mộ!

- Công tử, cả đời này không biết Hồng Vũ còn cơ hội gặp lại ngài hay không, nhưng ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ tâm ý của công tử, ta nhất định ghi nhớ những gì ngài đã chỉ dạy, trở thành một cường giả đỉnh thiên lập địa!

Nhìn thân ảnh dần dần biến mất xa xa của Tần Phàm, trong lòng Hồng Vũ vừa cảm động vừa nhiệt huyết không thôi.

Kỳ thật thiên phú của hắn cũng không thấp, chỉ là thân phận thấp kém, căn bản không có khả năng được cơ hội sử dụng những đan dược đỉnh cấp này. Mà có được đan dược này, đủ cho hắn hoàn toàn thay đổi nhân sinh của hắn.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ được chỉ một lần cơ hội điều khiển xe ngựa đưa tiễn thế nhưng lại có thể xoay chuyển vận mệnh cả cuộc đời mình!



Tần Phàm cáo biệt Hồng Vũ, tiếp tục bay về phía trước. Hắn có thể cảm giác được khí tức nguy hiểm kia truyền tới là từ trước mặt, khí thế cường đại che giấu cho hắn biết đó là một cường giả chân chính, ít nhất phải có cảnh giới ngoài lục cấp võ thánh.

Thậm chí hắn có thể xác định cỗ khí tức nguy hiểm kia là vì hắn mà tới, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một gã kình địch, cho nên hắn mới để Hồng Vũ rời đi trước.

Nhưng từ sau khi hắn đạt tới cảnh giới võ thánh, đã tự tin hơn rất nhiều. Với thực lực bây giờ của hắn, cho dù đánh không lại đối phương nhưng nếu muốn giết chết hắn, cho dù là thất cấp võ thánh phỏng chừng cũng không thể làm được!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bởi vì có câu nói tài cao gan lớn, lần này Tần Phàm hoàn toàn không chút né tránh, trực tiếp đi thẳng về phía trước, hắn thật muốn nhìn xem là ai chắn ngang đường đi của hắn.

Bay hơn ngàn thước, quả nhiên hắn nhìn thấy một lão giả mặt đỏ trên thân mặc một bộ da thú rách nát, chắp hai tay sau lưng, đang đứng thẳng giữa đường, lúc này lão giả nhắm chặt đôi mắt, nhưng trên người tràn ngập một cỗ khí tức sát lục hung ác, giống như một đầu mãnh thú đang chuẩn bị vồ mồi.

Trời chiều như máu, chiếu lên người lão giả càng thêm có vẻ âm trầm đáng sợ.

- Quy tắc tiểu thế giới! Thất cấp võ thánh cường giả!

Chứng kiến lão giả, Tần Phàm khẽ cau mày, sau đó chứng kiến vầng sáng trên người hắn, nhất thời trong lòng liền chấn động.

Vầng sáng kia thuộc về quy tắc tiểu thế giới, chỉ khi nào ngũ hành nguyên khí đại thành mới có thể ngưng luyện ra!

- Ngươi chính là kỳ tích chi tử Tần Phàm?

Lão giả mặt đỏ tuy rằng nhắm mắt, nhưng có thể dễ dàng cảm giác được Tần Phàm đã đến, lúc này chậm rãi mở mắt lãnh đạm nhìn Tần Phàm đang trôi nổi giữa không trung.

Trong hai mắt hắn hiện lên hồng quang chói mắt, chiếu lên trên người, làm người ta không tự chủ được có loại cảm giác tim đập thật nhanh, thật giống như bị độc xà theo dõi, vô cùng nguy hiểm.

Trong lòng Tần Phàm trầm xuống, Thanh Long Tâm mạnh mẽ nhảy lên hai lần mới trấn định lại. Người này vừa mở miệng trực tiếp chỉ mặt gọi tên, không cần nghĩ quả nhiên vì hắn mà đến.

Nhưng hắn có được lòng dạ cường giả, cho dù đối mặt với người mạnh hơn mình cũng không hề có chút sợ hãi.

- Chính là tại hạ, không biết các hạ là ai, ngăn đón trước mặt tại hạ để làm gì?

Tiếp theo Tần Phàm chậm rãi đáp xuống mặt đất, đứng cách lão giả mặt đỏ chừng ba mươi thước, bình tĩnh mở miệng hỏi.

- Ta là người cần giết ngươi, vì giết ngươi mà đến!

Mà ngay lúc Tần Phàm vừa đứng yên, lão giả chợt co rút hai mắt, khí thế trên người mạnh mẽ ngưng tụ, tựa hồ sát khí nháy mắt phun ra, chẳng khác gì vô số yêu thú thức tỉnh!

Không ngờ lão giả kia không nói thêm lời nào, trực tiếp phất tay áo về hướng Tần Phàm, sau đó liền nhìn thấy một cỗ quang mang thất thải chẳng khác gì dải lụa kéo dài xuyên thấu qua không trung.

Một kích nhìn qua như thật nhẹ nhàng nhưng lại mang theo lực lượng quy tắc tiểu thế giới, uy lực cường đại tua nhỏ không khí, lan tràn lên một loại cảm giác thật thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0